Cậu vốn nên lập tức đọc lời thoại tiếp theo, nhưng không biết vì sao, đại não của cậu trống rỗng, như si ngốc đến độ không thốt nổi một câu.
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Nhan Thời Oanh lập tức cúi đầu, như thể hoảng loạn với cảm xúc của bản thân bị bại lộ, lại vì sự trầm mặc của đối phương làm tổn thương. Cô như một thiếu nữ lần đầu tiên biết yêu, không biết làm thế nào để che giấu sự ái mộ vô bờ của mình, vừa bất an vừa chờ mong mà gọi tên đối phương.
Phải đến tận khi cô kéo tay cậu, cảm nhận xúc cảm mềm ấm từ cánh tay truyền đến, Hạ Phồn Dịch mới hoàn hồn. Cậu ra vẻ lãnh khốc mà gạt phăng tay cô đi sau đó đọc lời thoại của mình.
Sau khi cảnh diễn đầu tiên vô cùng thuận lợi hoàn thành, tổ biên đạo đứng một bên quan sát đã sợ đến ngây người, ngay cả đạo diễn chỉ đạo cũng cực kì vui mừng.
Không cần phải nói nhiều, chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt họ thôi liền biết, diễn xuất của Nhan Thời Oanh đã vượt xa kỳ vọng của họ.
Kĩ thuật diễn của Tưởng Nhược Đồng bọn họ đều đã được chứng kiến, việc chọn nàng làm nữ chính cũng là vì thực lực của nàng rõ như ban ngày. Hơn nữa vẻ ngoài dịu dàng tú lệ của nàng cũng rất phù hợp với nhân thiết của nữ chính. Nhưng khi Nhan Thời Oanh diễn lại toát ra một cảm giác vô cùng kì lạ... Thuần lại dục, mỹ lại diễm, loại ngây thơ cùng mị hoặc kết hợp với nhau, tạo nên một thành quả mà bọn họ cũng không đoán trước được.
"Cực kì tốt!", đạo diễn không chút keo kiệt mà khen ngợi, vài thành viên câu lạc bộ ngồi một bên nghỉ ngơi cũng không khỏi nhỏ giọng bàn tán.
"Nhan Thời Oanh diễn tốt như vậy sao? Ngày thường tôi không hề phát hiện nha"
"Ánh mắt kia cũng thật quá... Nếu tôi mà là Hạ Phồn Dịch, tôi cũng không dám nhìn cô ấy..."
"Còn gì nữa, đây là lần đầu tiên tôi thấy tiểu Lâm đạo cười tươi đến vậy. Tôi còn nhớ lúc trưởng câu lạc bộ của chúng ta mới tham gia, tiểu Lâm đạo cũng cực kì hài lòng. Nhưng sau khi y lên làm trưởng câu lạc bộ rồi liền không có nhiều thời gian tham gia tập luyện..."
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Việt Tu Ninh ngồi nghe những người nọ nghị luận, lẳng lặng quan sát Nhan Thời Oanh. Cô đang kiên nhẫn nghe đạo diễn nói gì đó, thỉnh thoảng còn khẽ gật đầu phụ họa khiến mái tóc dài xõa tung phía sau hơi đong đưa, như một nụ hoa tường vi muốn bung nở.
Việt Tu Ninh nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt chậm rãi dâng lên tia ánh sáng khác thường mà chính hắn cũng không phát hiện được.
Hắn vốn nghĩ bản thân sớm đã nhìn thấy một mặt mà cô không muốn cho ai biết, nhưng không ngờ, bộ dáng khi cô chính thức lên sân khấu lại đẹp đến vậy, đẹp đến độ phải khiến người khác chỉ muốn đem cô giấu đi, chiếm làm của riêng, không để bất kì kẻ nào nhúng chàm...
Khi diễn viên có cảnh tiếp theo lên sân khấu, Hạ Phồn Dịch đứng bên cánh gà từng ngụm lớn hớp nước, cậu vẫn như ban nãy, rõ ràng cảm nhận được độ nóng bên vành tai.
Vừa rồi là một Nhan Thời Oanh mà cậu chưa từng gặp qua, ánh mắt trong khoảnh khắc ngắn ngủi tỏa ra sự cuồng nhiệt và ánh sáng chói lóa kia khiến Hạ Phồn Dịch cơ hồ lầm tưởng cô thích mình...
Hạ Phồn Dịch không khỏi nhìn về phía Nhan Thời Oanh, lại phát hiện cô như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, ung dung lật xem kịch bản.
Tay cầm chai nước của Hạ Phồn Dịch không khỏi bóp chặt.
Giây tiếp theo, Nhan Thời Oanh như thể đã nhận ra gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu. Khi đối diện với ánh mắt của cậu, cô lại nhìn cậu mà thản nhiên cười.
Hạ Phồn Dịch không khỏi kéo dẹt khoé miệng, nhưng chỉ vừa kéo được một nửa, cậu nhìn thấy Quý Lạc Thanh đến gần cô, thấp giọng nói gì đó.
Cũng không biết anh đã nói những gì, Nhan Thời Oanh như bị chọc cười mà che miệng bật cười, sóng mắt lấp loáng ánh nước còn thường lặng lẽ liếc nhìn anh.
Quý Lạc Thanh cũng đỏ mặt đứng tại chỗ, chân tay luống cuống khẽ đẩy mắt kính, một khung cảnh hài hòa đến độ không thể miêu tả thành lời.
Hạ Phồn Dịch trong nháy mắt mím chặt môi thành một đường thẳng, tâm trạng không hiểu vì sao lại trở nên khó chịu.
Quái lạ... Trước đây quan hệ giữa họ đã thân thiết đến vậy sao? Vì cớ gì cậu lại chẳng phát hiện ra?
Hạ Phồn Dịch vừa nghĩ, vừa ừng ực rót hết chỗ nước còn lại vào bụng, sau đó tùy tiện vứt vỏ chai đi. Chai nước theo một đường parabol rơi vào thùng rác cách đó không xa.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Mấy cảnh diễn sau đó, rất nhanh lại đến lượt có cảnh diễn chung của Nhan Thời Oanh và Việt Tu Ninh.
Nhan Thời Oanh ôn lại kịch bản của Tưởng Nhược Đồng lần nữa, sau khi đọc thuộc làu lời thoại, cô xách váy đi theo phía sau các diễn viên có cảnh kế tiếp. Lúc đi ngang qua Việt Tu Ninh, cô không kiềm được nhìn hắn một cái.
Hắn như thể đã khiến mình đắm chìm trong cảm xúc của nhân vật, không khí xung quanh hoàn toàn khác bình thường. Vì đây là lần đầu tiên được nhìn thấy bộ dáng dập diễn của hắn như vậy, Nhan Thời Oanh không khỏi nhìn nhiều vài lần.
Việt Tu Ninh vốn sắm vai người em trai cùng cha khác mẹ với Tưởng Nhược Đồng, vì liên quan đến cha mẹ, nên hắn vừa yêu vừa hận Tưởng Nhược Đồng. Đây cũng là một nhân vật phức tạp, tương đối khó nắm bắt.
Khi thấy lập tức phải đến phiên bọn họ, Việt Tu Ninh không biết từ khi nào đã đi đến cạnh Nhan Thời Oanh, dùng âm lượng thấp đến độ người khác không thể nghe thấy nói, "Ban nãy, ánh mắt em nhìn Hạ Phồn Dịch, vì sao lại diễn được như vậy?"
Dù xung quanh có chút ồn ào nhưng Nhan Thời Oanh vẫn có thể lập tức nghe rõ được câu hỏi của Việt Tu Ninh.
Cô quay đầu, đối diện với ánh mắt không rõ cảm xúc của Việt Tu Ninh.
Ánh mắt hắn như biến thành thực thể lướt qua mặt cô, khóe miệng hơi nhếch, đáy mắt lại không có ý cười, "Một ánh mắt cực kì thâm tình... Nếu không phải xem qua kịch bản, anh nhất định sẽ cho rằng hai người là thật!"
Thanh âm của hắn mang theo sự trào phúng như có như không, Nhan Thời Oanh chớp chớp mắt, không nhúc nhích nhìn chăm chú hắn. Việt Tu Ninh bị cô nhìn như vậy không khỏi có chút không được tự nhiên, hắn hơi nhíu mày, "Em nhìn gì vậy?"
Nhan Thời Oanh lập tức bật cười, nhẹ giọng đáp, "Là vì ban nãy anh đứng gần đó nha"
Việt Tu Ninh sửng sốt.
Cô nói vậy là ý gì?
Chẳng lẽ... Cô xem Hạ Phồn Dịch thành hắn, cho nên mới có thể diễn ra được sự thâm tình ái mộ kia sao?
Giải thích trên khiến tâm trạng Việt Tu Ninh từ hụt hẫng biến thành sung sướng, hắn chỉ thấy hòn đá đè nặng nơi đáy lòng bỗng nhiên buông xuống. Hắn như trút được gánh nặng bật cười, "Thì ra là vậy"
Nhìn cách đó không xa Hạ Phồn Dịch, trong mắt Việt Tu Ninh không tự giác mang theo chút đồng tình.
Cũng không biết Tưởng Nhược Đồng đến khi nào mới khỏi bệnh... Ngày nào nàng còn chưa đến thì ngày đó Hạ Phồn Dịch cũng chỉ có thể làm công cụ người cho hắn.
Sau khi dễ như trở bàn tay khiến Việt Tu Ninh tin lý do thoái thác của mình, Nhan Thời Oanh thong dong đi theo nhóm diễn viên đi lên trước. Khi đi lướt qua Việt Tu Ninh, bên tai cô lại bỗng nhiên truyền đến một câu, "Chốc nữa nghỉ ngơi giữa giờ đến tìm anh"
Nhan Thời Oanh trong lòng không khỏi chấn động, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
Thời điểm nghỉ ngơi giữa giờ rất gần giờ dùng cơm trưa, phải biết rằng trước đây, vào thời điểm này nếu Việt Tu Ninh không đi tìm Tần Thư Dao thì chính là giải quyết việc riêng. Hắn rất ít khi đến tìm cô, càng đừng nói bảo cô tìm hắn.
Cũng không biết hắn bảo mình chiếm dụng thời gian vốn dành cho Tần Thư Dao để làm gì đây?
Câu hỏi ấy đã được giải đáp khi cô nhìn thấy hộp trang sức hắn tặng cho mình.
"Anh chính tay chọn đấy, mang lên thử xem?"
Việt Tu Ninh nhìn cô, cười cực kì mị hoặc.
Chậc, hiếm có thật ấy.
Nhan Thời Oanh trong nội tâm lần nữa có chút kinh ngạc, vì tránh việc quan hệ của họ bị phát hiện, Việt Tu Ninh có thể nói trước nay chưa từng tặng trang sức gì cho cô, cũng không biết hôm nay hắn phát điên gì nữa.
Nhan Thời Oanh mở hộp trang sức ra, đó là một chiếc lắc tay khá đẹp, giá cả không cần phải bàn, cô cũng biết nhãn hàng Y này, đương nhiên cũng biết nó không hề rẻ.
Cô tự đeo cho mình, khi đang một tay loay hoay không thể tự gài, chưa kịp nói gì, Việt Tu Ninh liền chủ động ôm lấy cô từ phía sau, động tác thành thạo giúp cô đeo lắc tay lên. Hắn cũng thuận tiện in một nụ hôn lên vành tai cô, thanh âm trầm thấp dịu dàng hỏi, "Thích không?"
Nhan Thời Oanh còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy cánh cửa sau lưng bang một tiếng mở toang, tiếp đến là thanh âm hớn hở của Hạ Phồn Dịch sau khi thực hiện được trò đùa của mình, "Ha ha! Thì ra cô đang ở đây!"
Việt Tu Ninh bị doạ một phen, lập tức hoảng loạn giật phăng chiếc lắc tay trên cổ tay cô xuống.