Cái Máy Nhại

Chương 25




Tác giả: Thời Diệp Chi Bình

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu

Nhóc con trong lòng bàn tay có vẻ đang run lên, thoạt nhìn yếu ớt tới cực điểm. Dường như chỉ cần Nguyên Triết thoáng dùng sức là có thể bẻ gãy cơ thể nó, bóp chết sinh mệnh nó.

Thế nhưng thật ra trong cơ thể mềm mại nho nhỏ này là linh hồn một cô gái trẻ. Cô không biết vì sao hồn mình lại nhập vào cơ thể vẹt nhỏ, cứ vậy bị nhốt trong đó, đến nói chuyện bình thường cũng không làm được.

Cô vẫn không từ bỏ, không lúc nào ngưng tìm cơ hội tìm manh mối để biến lại thành người.

Nguyên Triết nhìn cô khiếp sợ ngây người, lòng tức khắc mềm nhũn, thả cái tay đang ngăn cô: "Em tắm trước đi." Nói xong liền xoay người rời buồng tắm.

Thư Mông trầm mặc vào bồn nhỏ của mình, đặt cánh phải đang quấn băng lên mép bồn, từ từ ngồi xổm xuống làn nước ấm áp.

Cô thấy mình mất máu nhiều quá nên sinh ảo giác rồi. Bằng không ai nói cho cô biết, vì sao Nguyên Triết biết chuyện cô biến thành vẹt!

Tuy vừa rồi bị thương nghiêm trọng, cô thật ôm ý tưởng phải ưu tiên bảo vệ tính mạng, phải gọi điện cho Nguyên Triết bằng bất cứ giá nào. Nếu vì vậy đối phương cảm thấy cô quá mức thông minh đến độ có vấn đề thì vẫn hiểu được.

Nhưng anh nói thẳng mấy chữ "biến thành vẹt", nghĩa là anh hẳn biết chắc thân phận cô rồi. Vậy chẳng lẽ ngoài chuyện vừa rồi, cô còn để lộ qua những chuyện khác ư?

Thư Mông có chút bế tắc.

Nhưng việc đã đến nước này, dù cô tắm xong ra giả ngu giả ngơ với Nguyên Triết, đoán chừng cũng không lừa được anh. Chi bằng cứ nói hết ra, có lẽ sẽ được đối phương giúp đỡ.

...

Thư Mông thật vất vả chuẩn bị tâm lý, ra khỏi bồn tắm. Nguyên Triết ở ngoài nghe tiếng nước bên trong ngừng hẳn, liền nhanh chóng đi vào, dùng khăn lông khô ráo chuẩn bị trước đó bọc lấy vẹt nhỏ, cẩn thận lau khô lông chim ướt nhẹp. Tiếp theo lại cực kỳ quen tay lấy máy sấy, hong khô lông vũ mềm mại.

Thư Mông ngắm con người trầm mặc bận rộn kia, trong lòng suy tư nên nói toẹt ra hết cho anh thế nào. Cái kiểu máy nhại này của cô chỉ sợ không nói được gì. Nếu đối phương vui lòng cho cô mượn điện thoại hoặc máy tính, cô còn có thể gõ vài chữ nói rõ với anh.

Mà khi Nguyên Triết đã sấy khô lông cho Thư Mông, cô cũng vất vả xây dựng tâm lý xong, lại bị đối phương ôm thẳng vào căn phòng luôn đóng chặt trên tầng hai.

Cửa phòng đẩy ra, Thư Mông phát hiện đây quả nhiên là phòng cho khách. Có điều đồ đạc đều phủ vải chống bụi, như là chưa được ai sử dụng. Thư Mông hơi tò mò, không biết vì sao đối phương lại đưa cô tới đây.

Nguyên Triết đặt cô lên tủ đầu giường, rồi lấy ra một bộ chăn ga sạch trải lên đệm. Sau đó, Thư Mông được anh ẵm lên chăn ấm mềm mại.

Anh không bỏ cô vào chăn, sợ đè Thư Mông khó thở.

Thật ra Thư Mông đã lâu lắm rồi chưa được ngủ giường. Mặc dù tổ nhỏ trong lồng chim rất vừa dáng người hiện tại của cô, hơn nữa cũng không quá đơn sơ. Nhưng là một con người, cảm giác ngủ giường và ngủ lồng tuyệt đối khác nhau.

Thấy cặp mắt đen nhỏ đang nghi ngờ nhìn chằm chằm mình, Nguyên Triết mở miệng: "Em ngủ lát đi. Mất máu quá nhiều cần bổ sung thể lực. Em bây giờ cũng đâu chạy nổi."

Được lắm. Thì ra đối phương thấy cô tàn tật không đi đâu được mới yên tâm để cô nghỉ ngơi. Chờ nghỉ xong lại tiến hành "thẳng thắn khoan hồng, kháng cự từ nghiêm".

Việc đã đến nước này Thư Mông cũng không có gì phản đối, liền cẩn thận trở mình trên chăn, tận lực không đè lên cái cánh bị thương. Nguyên Triết đứng bên mép giường nhìn cô chốc lát, cuối cùng vẫn trầm mặc ra ngoài đóng cửa.

Thật ra vừa rồi ăn xong Thư Mông đã mệt rã rời.

Chẳng qua bị Nguyên Triết dọa hết hồn, đầu óc mới tỉnh hơn chút... May mà ngâm nước ấm, cơ thể suy yếu và tinh thần mệt mỏi vẫn khiến cô buồn ngủ lần nữa. Giờ đây nằm trên chăn êm ái, cô thật sự không chống cự nổi, nháy mắt lâm vào ngủ say.

Chờ tỉnh dậy, chóp mũi như ngửi được mùi gì thơm nức, là một cảm giác rất ngon miệng. Mặc dù giữa trưa đã ăn no, nhưng giờ phút này dạ dày lại không nhịn được phát ra tiếng "rột rột".

Thư Mông mê mang mở bừng mắt trên giường, nhìn chòng chọc đèn trần lớn, rốt cuộc tỉnh táo.

Trong nháy mắt đó, xúc cảm dưới thân làm cô có ảo giác đã về lại cơ thể người. Nhưng thực tế, cô vẫn là vẹt nhỏ vừa bị thương không bay được linh hoạt.

Hơn nữa vẹt nhỏ này hiện tại gặp phải một vấn đề siêu bự: không biết phải thẳng thắn với chủ nhân như thế nào.

Chuyện xuyên sách chắc chắn không thể nói với đối phương. Bất kỳ một người bình thường đột nhiên biết mình chỉ là vai phụ trong tiểu thuyết ngôn tình, đều sẽ không tin.

Có điều không chờ cô tự hỏi gì thêm, cửa phòng bị đẩy ra.

Mùi hương thơm ngon thoang thoảng lúc trước giờ đang bốc lên nồng đậm. Thư Mông giương đầu nhỏ nhìn kỹ, là Nguyên Triết bưng một chén sứ xinh xắn đi đến.

Khi anh đặt chén sứ lên tủ đầu giường, Thư Mông mới đứng dậy khỏi chăn mềm, nửa chạy nửa nhảy chạy tới đầu giường, nhìn thứ trong đó.

Thì ra là một chén canh thơm phức, màu sắc bao đẹp.

"Nếm thử xem." Nguyên Triết nói: "Không bỏ gia vị mấy. Vị sẽ hơi nhạt, nhưng cơ thể em không thể ăn đồ quá mặn."

Thư Mông không ý kiến. Dùng cánh chạm chạm ngoài bát, không quá nóng. Cô cúi đầu đến gần miệng chén mổ mổ nếm thử.

Vừa vào miệng, hương vị đã lan khắp đầu lưỡi. Tuy nhạt hơn nhiều mấy thứ canh Thư Mông ăn khi còn là người, nhưng nhờ cách xử lý nguyên liệu và độ lửa của Nguyên Triết, chút tì vết này trực tiếp bị Thư Mông ngó lơ.

Ngoài hương thơm, trong canh ẩn chút mùi cá tanh siêu nhạt. Thư Mông theo bản năng nhớ tới, lúc nãy thấy Nguyên Triết đặt mua gì đó trên di động, thì ra là cá tươi.

Không ngờ là chuẩn bị riêng cho cô. Nhìn canh cá tươi ngon đậm đà thế này, sợ rằng phải ninh cả mấy tiếng.

"Uống ngon không?" Nguyên Triết nhìn vẹt nhỏ chôn đầu vào chén ra sức uống canh, bỗng nhiên ngồi xuống góc giường, nhẹ giọng hỏi.

Thư Mông nuốt một ngụm, trả lời: "Uống ngon."

"Không đủ thì trong nồi vẫn còn." Anh vừa dứt lời đã thấy cặp mắt tròn xoe xiu xíu của Manh Manh trừng mình, như lên án anh ám chỉ cô là thùng cơm: "Cơ mà trông thân hình em thế này, chắc cũng đủ rồi."

Nghe câu anh bổ sung phía sau, nhóc con mới tiếp tục nghiêm túc ăn canh.

...

Đến tận khi Thư Mông no căng, Nguyên Triết mới xích lại gần, rút khăn giấy ở đầu giường cực tự nhiên xoa miệng giúp cô.

Người trước ngây ngẩn, nhưng rốt cuộc không dám lộn xộn, ngoan ngoãn để mặc anh lau cho.

Ăn uống no đủ rồi, giờ chính là lúc nên vào vấn đề —— Dù cho Nguyên Triết không nói, Thư Mông cũng đoán được.

Quả nhiên giây tiếp theo, Nguyên Triết lấy ra di động, click mở phần ghi chú, rồi đưa tới trước mặt Thư Mông: "Anh biết em không thể nói tự do, vậy đánh chữ đi."

Thư Mông rất là ngạc nhiên nhìn anh. Thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, hiển nhiên đã rõ hết tình trạng của cô.

Nhưng rốt cuộc cô lộ dấu vết khi nào, cô thật sự tò mò.

Vì thế Nguyên Triết liền thấy nhóc con vươn móng vuốt bắt đầu ấn phím ghép vần lên điện thoại trước mặt, cuối cùng đánh ra câu đầu tiên: [Anh biết khi nào?]

Nguyên Triết nghĩ nghĩ rồi trả lời thành thật: "Từ khi em lén dùng điện thoại anh."

Gì?!

Thư Mông không ngờ được. Anh đã phát hiện thân phận cô từ lúc đó rồi ư? Thế sao Nguyên Triết không vạch trần cô, mà lại xem cô diễn trò... Hay anh xấu tính thấy thú vị?

[Vậy sao anh bình tĩnh được như vậy? Không sợ ư?] Thư Mông thay đổi cách hỏi.

"Ban đầu cũng khá ngỡ ngàng." Vẻ mặt Nguyên Triết rất bình tĩnh: "Sau ngẫm lại thấy em lộ sơ hở cũng nhiều lắm. Hơn nữa so với anh sợ em, thì có lẽ em còn sợ anh hơn."

Thư Mông không biết phải trả lời cái gì, bèn dứt khoát tiếp tục viết: [Em cũng không biết mình biến thành vẹt thế nào nữa. Vừa tỉnh ngủ đã ở trong lồng gỗ của ông nội anh rồi. Sau đó chưa được vài phút thì ông dẫn anh đến.]

Nguyên Triết nhìn dòng chữ dần được đánh ra trên màn hình, suy tư chốc lát: "Nói cách khác, lúc anh tới đón em, em chỉ vừa biến thành vẹt?"

[Đúng vậy! Nhưng sau đó nghe ông nội anh nói, trước khi anh đến ông đã mang vẹt về được hai ngày rồi. Cơ mà em lại không có ký ức hai ngày đó.] Móng vuốt nhỏ của Thư Mông ấn lên màn hình.

"Như vậy xem ra, vào buổi chiều ngày 8 tháng 4, em bỗng nhiên tỉnh dậy trong cơ thể con vẹt." Nguyên Triết còn nhớ rõ ngày dẫn nhóc con về nhà: "Thế khi làm người, lần cuối có ý thức em đang làm gì?"

Thư Mông tạm dừng một cách khả nghi, rồi mới nhấc chân ấn phím: [Ngủ trong chăn.]

Nguyên Triết nhận ra, lại làm như không phát hiện: "Lúc ấy có gì lạ không?"

[Không có, chỉ là ngủ bình thường thôi. Bởi vì lúc ấy không còn sớm, mà hôm sau phải đi làm, cho nên ngủ rất nhanh.] Ngoài chuyện xem tiểu thuyết bị che giấu, thì những chuyện khác đều nói hết.

"Vậy, sao em không liên lạc với người nhà?" Không tìm thấy manh mối ở nơi khởi nguồn, Nguyên Triết liền trực tiếp hỏi vấn đề này.

Người Thư Mông cứng đờ: [Em không có người nhà.]

Cô xác thực không có người nhà ở thế giới này. Cho dù là thế giới trước, những "người nhà" đó đối với cô cũng chỉ xem như "đã từng" thôi. Thư Mông thậm chí hoài nghi, sự biến mất của cô cũng không được ai chú ý.

Nguyên Triết thấy tâm trạng nhóc con hạ xuống rõ ràng. Không phải anh cố ý chạm đến nỗi đau của cô, đó chỉ là câu hỏi theo logic. Nhưng nhìn đối phương thế này, anh lại có chút không đành lòng. Thế là ngay sau đó liền duỗi tay xoa xoa đầu cô.

Thư Mông bất ngờ không kịp đề phòng bị sờ soạng đầu, theo bản năng muốn né. Đáng tiếc bàn tay đối phương to hơn đầu vẹt cô nhiều, hoàn toàn không chạy khỏi.

Vì thế cô tức giận dùng sức đánh chữ: [Đã biết tôi là người rồi, đừng sờ đầu tôi nữa!]

Nguyên Triết nhướng mày: "Thân cao? Tuổi?"

Thư Mông ngơ ngác, viết: [Sao tôi phải nói với anh, tra hộ khẩu à!]

"Anh đoán em lùn hơn anh, cũng nhỏ hơn." Nguyên Triết nhìn nhóc con trước mặt, khóe môi hơi giương lên: "Bị sờ đầu cũng rất bình thường."

[Nếu anh sớm biết thân phận của em rồi, vậy hôm kia em chuồn đi gặp mấy con chim khác, anh cũng biết?] Thư Mông không để ý anh, lảng ngay sang chuyện khác.

"Ừ." Nguyên Triết gật đầu: "Anh biết em tìm manh mối, nên không cản."

Khó trách ngày đó về, mặc dù bị đối phương bắt quả tang nhưng vẫn gió yên biển lặng không một tiếng quát. Thậm chí tốt bụng làm salad rau dưa và bánh mì mật ong nho nhỏ cho cô ăn. Hóa ra lúc ấy biết cô là người rồi...

Thư Mông không biết rốt cuộc hôm đó Nguyên Triết làm thức ăn ngon vì đáng thương cô là con người chỉ có thể ăn thức ăn chim, hay vì lý do khác. Nhưng có thể được đối phương thầm quan tâm, cô vẫn thấy thực thoải mái.

"Nhưng sao hôm nay em bị thương nặng thế này?" Nguyên Triết đưa ra vấn đề anh luôn muốn biết.

[Hôm nay em đến vườn hoa bùng binh tham gia buổi tụ họp các loài chim, vì ở đó có manh mối. Không ngờ gặp phải mấy đứa trẻ ranh chẳng biết từ đâu tới, dùng nỏ gì đó bắn bọn em bị thương.] Thư Mông nhắc tới chuyện này thì lửa giận lại bùng lên.

Thật là tai bay vạ gió mà!

"Bọn, em?" Nguyên Triết sắc sảo bắt được mấy từ mấu chốt.

[Là một con Hoét đen, nó cũng bị thương. Cứ xem như bạn em đi.] Nguyên Triết nhắc tới cô mới nhớ, Hoét đen cũng bị đám nhóc đó bắn trúng, không biết có nặng lắm không.

Nó là chim hoang. Nhỡ miệng vết thương không khép lại, còn dãi nắng dầm mưa thế nữa, nói không chừng sẽ nhiễm trùng rồi dẫn đến một loạt kết cục đáng sợ.

[Với cả em muốn đi thăm nó. Nó ở trong công viên nhỏ đợt trước anh mang em đi dạo. Gần lắm.]

Nguyên Triết thấy cô đã bệnh tật như vậy còn quan tâm con chim khác, không khỏi nhíu mày: "Mấy ngày nữa đi."

[Mấy ngày nữa muộn rồi! Lỡ miệng vết thương nó bị nhiễm trùng...]

Thư Mông còn chưa đánh xong, đã nghe Nguyên Triết trên đỉnh đầu thỏa hiệp: "Ít nhất cũng phải để ngày mai."

[Vậy ngày mai nha, hứa rồi đó!] Thư Mông tỏ vẻ hài lòng.

Nguyên Triết không muốn tiếp tục đề tài này, tiếp tục đặt câu hỏi: "Trong buổi tụ họp em nghe được gì?"

[Em nghe một con Vành khuyên nói. Ngày 8 tháng 4 ngoài Kim Tử Uyển chỗ ông nội anh ở, có một cô gái mặc đồ ngủ bị biển quảng cáo trên cao rớt xuống đè bị thương. Đã được đưa đi bệnh viện, sống chết không rõ.] Thư Mông đánh xong mấy chữ cuối liền ngẩng đầu nhìn chủ nhân nhà mình.

"Em nói?" Trên mặt Nguyên Triết cuối cùng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

[Em cảm thấy, cô gái kia chính là em.]