Cái Quỳ Này, Tôi Nhận!

Chương 18




“Choang!” Chén trà đập mạnh về phía màn hình TV. Nhưng thế vẫn còn chưa đủ, cả trái cây, đĩa đựng trái cây, bình hoa… tất cả đều bị ném về phía màn hình TV.

“Nằm mơ đi! Nằm mơ đi!” Nguyên Mạn Chi điên cuồng mắng: “Con trai của tao mất mạng rồi, mày còn đòi giảm hình phạt hả? Nằm mơ! Tao nói cho mày biết, mày đừng có nằm mơ!”

Nguyên Mạn Chi nổi điên lên, người hầu cũng không dám lại gần, đưa mắt nhìn nhau trốn trong góc nhà không dám lên tiếng.

Lúc này quản gia đi tới, thấy cảnh này bèn chau mày, nhìn về phía người hầu: “Còn ngơ ngác ở đó làm gì? Mau đi dọn dẹp phòng khách cho sạch sẽ đi, cậu cả đã trở về rồi.”

Lúc này đám người hầu mới vội vàng đi tới dọn dẹp, bị Nguyên Mạn Chi liên tục cầm đồ ném cho mấy phát.

Quản gia nói: “Phu nhân, người bình tĩnh một chút đi, cậu cả đã về rồi.”

Nghe thấy Hoắc Sâm đã về, Nguyên Mạn Chi mới không tiếp tục ném đồ nữa, chỉ ngồi trên sofa khóc lóc, vừa khóc vừa mắng chửi Tống Sư Yểu.

Hoắc Sâm về nhà, chẳng buồn liếc nhìn Nguyên Mạn Chi lấy một cái mà đã lập tức lên lầu. Thấy thế, Nguyên Mạn Chi càng cảm thấy tủi thân buồn bã, khóc càng to hơn.

“Công lý ở đâu, đáng lẽ tôi phải đi gặp Quốc vương bệ hạ mới đúng, ngay cả ngài ấy cũng thương tiếc tôi…”

Nhắc tới Quốc vương, Hoắc Sâm mới có một chút phản ứng, mỉa mai nói: “Qua bảy ngày lâu lắm rồi mà vẫn còn khóc tang à?”

Quản gia đi theo sau lưng anh ta nói: “Phu nhân đang xem chương trình thẩm phán, hung thủ đã hại chết cậu út nhận được không ít phiếu minh oan.”

Vậy ư? Hoắc Sâm hơi bất ngờ, không ngờ lại có người nhận được phiếu minh oan trong chương trình này sao? Anh ta bỗng nhớ tới không lâu trước đó khi tham dự đợt thi thứ hai của Nội các, Lạc Triều cũng từng nhắc tới một lần, hồi đó hình như người bị phán xét đã gây nên một cuộc tranh cãi không hề nhỏ.

Quản gia: “Hôm nay ông chủ tỉnh lại một lần, hỏi tôi về tình huống vòng thi Nội các thứ hai của cậu, cùng với tâm trạng của Bệ hạ.”

Hoắc Sâm thu hồi suy nghĩ, nói: “Đã vượt qua vòng thi Nội các thứ hai rồi.”

Vẻ vui mừng lập tức xuất hiện trên gương mặt bình tĩnh của quản gia: “Tốt quá, chỉ cần vượt qua vòng thi thứ ba thì cậu sẽ có cơ hội trở thành nội thần của Quốc vương bệ hạ, có cơ hội được hầu hạ ngài ấy. Nếu được chọn làm “Sứ thần” thì nhà họ Hoắc sẽ được vinh dự trở thành quý tộc!”

Nhà họ Hoắc đã là một trong những gia tộc giàu có đứng trên đỉnh kim tự tháp, thoạt nhìn chỉ cách quý tộc có một bước thôi, nhưng thực tế lại khác biệt như trời với đất.

“Lúc ba tôi tỉnh lại thì nói với ông ta là Quốc vương vẫn như lúc trước, cảm xúc cực kỳ kém cỏi.” Thật ra, khi Lạc Triều được gặp Quốc vương trong cung điện thì suýt nữa són cả ra quần. Đến sắc mặt Hoắc Sâm cũng trắng bệch, chỉ khá hơn Lạc Triều chút xíu thôi.

“Vâng.”

Hoắc Sâm đi vào thư phòng. Khi cửa thư phòng vừa khép lại thì lập tức nghe thấy một tiếng tru tréo sắc lẹm của Nguyên Mạn Chi, anh ta không khỏi lấy di động ra, mở app xã giao, chẳng mấy chốc đã tìm thấy chủ đề trên bảng hot search, bấm vào xem.

Bức ảnh được chụp màn hình từ nền tảng livestream của Tống Sư Yểu chợt phóng to đập vào mắt anh ta. Thiếu nữ trong ảnh xinh đẹp động lòng người, nụ cười vừa dịu dàng vừa sáng sủa, ánh sao sáng ngời đong đầy trong đôi mắt cô.

Hoắc Sâm sửng sốt, trái tim khẽ rung động.



Ekip chương trình.

“Đạo diễn Đường, phiếu minh oan… có 650 ngàn tấm.” Nhân viên báo cáo với Đường Sơn.

Đường Sơn ngồi trên ghế, trông cứ như đã tiến vào trạng thái hiền giả, cảm thấy mọi thứ đều chán nản vô vị, chẳng muốn nói năng gì cả.

650 ngàn tấm, mặc dù còn lâu mới đạt tới con số 50 triệu tấm phiếu bầu để được suy xét giảm án phạt, nhưng trước ngày hôm nay, phạm nhân nhận được số phiếu cao nhất trong tiết mục này cũng chỉ có 560 ngàn tấm mà thôi, hơn nữa còn là số phiếu được tích lũy sau nhiều kỳ. Tống Sư Yểu mới tập đầu tiên mà đã nhận được nhiều phiếu hơn tất cả mọi người rồi.

Bởi vì đủ nguyên nhân nên mặc dù rất nhiều người bị cảm động tới mức nước mắt ròng ròng, trong lòng dâng lên xúc động muốn bỏ phiếu cho cô, nhưng vẫn chưa thật sự làm như vậy. Chung quy tấm phiếu trong tay họ có sức nặng, mà trong tay Tống Sư Yểu thì có một mạng người. Suy xét tới cảm nhận của gia đình nạn nhân, không phải ai cũng sẽ hạ quyết tâm bỏ tấm phiếu này chỉ vì một lần bị cảm động.

… Bạn không chỉ đang quyết định cuộc đời của một con người, mà là tương lai của cả hai gia đình. Chương trình này không phải là chương trình tuyển chọn tài năng, xin hãy thận trọng đưa ra mỗi một quyết định của bạn.

Đây là lời cảnh báo sẽ xuất hiện trước mắt khán giả trước khi mỗi một kỳ chương trình bắt đầu.

Hơn nữa chuyện Tống Sư Yểu nhìn trộm Giang Bạch Kỳ còn chưa có đáp án, lỡ sự việc còn quay xe thì sao? Phiếu minh oan này cần khán giả sử dụng chứng minh nhân dân, điểm tín dụng và tiền bạc của mình để mua.

Chính vì tấm phiếu trên tay họ có sức nặng như vậy, không phải tùy tiện là kiếm được, cho nên mọi người mới vô cùng trân trọng nó, cẩn thận khi sử dụng nó.

Nhưng chỉ mới tập đầu tiên mà đã đạt được nhiều phiếu như vậy, Tống Sư Yểu đúng là… quá lợi hại.

“Tôi có linh cảm, có lẽ Tống Sư Yểu sẽ thật sự được giảm án phạt đấy!” Nhân viên làm việc nhỏ giọng nói.

“Thực ra tôi đã lén bỏ một phiếu…”

“Nếu cô ấy thật sự được giảm án phạt thì sẽ giảm bao nhiêu năm?”

“Chuyện này còn phải xem tòa án suy xét thế nào nữa. Nếu cư dân mạng phản ứng nhiệt liệt thì chắc sẽ giảm thêm mấy năm.”



Giảm án phạt ư?

Dầu trong chảo đã sôi sùng sục, sau khi gõ trứng gà vào, lòng trắng trứng cô đọng thành chất rắn màu trắng, mùi trứng ốp lết tỏa ra trong không khí. Ánh nắng ban mai chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, chiếu lên mặt bên của Tống Sư Yểu thoạt nhìn vô cùng điềm tĩnh và bình yên.

“Chào buổi sáng Yểu Yểu!”

“Bữa sáng một mình mà cũng nấu một cách hưởng thụ như vậy, trông thật thư giãn”

“Mị cũng muốn ăn sandwich!”

“Hôm nay Yểu Yểu vẫn xinh đẹp như bao ngày, thấy cô ấy là lại có động lực rồi. Tôi phải cố gắng học tập mới được!”

“Đây là chương trình thẩm phán, đừng coi tiết mục này như show tìm kiếm tài năng được không?”

“Còn chưa hết tập đầu tiên đâu, Tống Sư Yểu là loại người gì, có bộ mặt thật nào không thể cho người khác biết hay không, cứ chờ mà xem.”

“Còn chưa biết cô ta nhìn lén Giang Bạch Kỳ là vì mục đích gì mà!”

Bánh mì nướng bắn ra từ máy nướng bánh mì. Tống Sư Yểu chậm rãi cắt cà chua đã rửa sạch thành từng lát, lưỡi dao màu bạc phản chiếu ý cười nhạt của cô.

Năm mươi triệu phiếu là đạt tới mức thấp nhất để suy xét được giảm án phạt. Đối với những tội phạm bình thường, có lẽ chừng đó là đủ rồi, suy cho cùng thì dù thế nào đi nữa mình cũng có lời mà, không đúng hay sao? Nhưng sao cô có thể thỏa mãn với con số đó chứ? Chưa nói tới chuyện cô bị phán tù chung thân, được giảm 50 năm thì cũng vẫn phải ngồi tù hơn 10 năm. Nếu tuổi thọ dài hơn một chút thì còn phải ngồi tù lâu hơn.

Kẻ thù của cô cũng sẽ không bỏ mặc cô vượt qua 10 năm tù ngục trong yên bình.

Năm mươi triệu phiếu có thể giảm án phạt, một trăm triệu phiếu thì Hội đồng Thẩm tra nhân dân lệ thuộc trực tiếp vào Quốc vương bệ hạ sẽ ra tay điều tra lại vụ án một lần nữa, bất kể thời gian trôi qua bao lâu, cho dù chỉ còn sót lại một chút xíu dấu vết thì vẫn có thể bị đám thiên tài đó tìm thấy. Hơn nữa Hội đồng này chỉ thuộc về Quốc vương, cho dù là quý tộc thì cũng chỉ còn cách bó tay chịu trói, huống chi là nhà họ Hoắc.

Cô vẫn còn nhớ như in, Hoắc Hải - tên tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ ấy trước khi ra tay với cô đã có vẻ tinh thần không được bình thường rồi, trong phòng khách có dấu vết từng tổ chức tiệc tùng, trong không khí tràn ngập mùi lạ, một chút chất bột màu trắng trên sofa. Lúc ở trong trại tạm giam, cô nghĩ nát óc mà không hiểu tại sao Hoắc Hải to như con voi thế mà mới bị đẩy đã ngã xuống, ngã một cái đã chết mất rồi?

Nguyên nhân tử vong thật sự của Hoắc Hải là do cú đẩy của cô, hay là vì một lý do nào khác?

Nếu đúng như cô nghĩ thì nhà họ Hoắc sẽ sụp đổ vì điều này.

Cứ tiếp tục dõi theo tôi như thế đi, quý vị.

Lưỡi dao cắt theo đường chéo, sandwich đã được làm xong.

Tống Sư Yểu cắn một miếng, đôi mắt cong cong, có vẻ rất hài lòng với hương vị này.

Tống Vãn Vãn từ trong phòng bước ra, ngậm một bức ảnh chơi đùa ở đó. Tống Sư Yểu đứng dậy đi tới, khom lưng lấy bức ảnh ra khỏi miệng mèo, híp mắt nhìn thiếu niên âm u trong ảnh.



Thế giới hiện thực, ekip chương trình.

Đàm Uy lại bị Nguyên Mạn Chi mắng cho một trận. Mà lúc này, nhìn số phiếu minh oan của Tống Sư Yểu, cuối cùng ông ta cũng cảm nhận được một chút bất an. Ông ta kêu các phó đạo diễn tổ chức cuộc họp.

“Xem ra khốn cảnh mà chúng ta chuẩn bị cho cô ta trong kỳ này, có lẽ vẫn còn quá đơn giản…” Đàm Uy nói: “Hiện giờ độ nổi danh của cô ta đã đủ cao rồi, phát triển quá thuận lợi thì khán giả sẽ cảm thấy bất mãn. Chúng ta là tiết mục thẩm phán và tra khảo linh hồn của cô ta, chứ không phải là chương trình trải nghiệm cuộc sống, show tuyển chọn thần tượng, cô ta cũng không phải là ngôi sao idol mà là một tội phạm gϊếŧ người!”

“Ý của ông là?” Đúng là Tống Sư Yểu đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của họ.

“Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chỉ huy NPC người thật làm việc, đồng thời sắp xếp thêm mấy NPC người thật nữa tiến vào. Không có khốn cảnh thì chế tạo khốn cảnh cho cô ta đi!”

Ông ta không tin, một đám người gài bẫy và tính kế cô ta mà vẫn không thể làm cô ta gục ngã!