Nhìn thấy cậu?
Tên nhóc này cũng nhìn thấy cậu sao??
Cần Ngọc Trì nghĩ thoáng qua có phải hay không những ngày này oán niệm cùng chấp niệm của cậu càng lớn, càng chạm được vào vật, thì người nhìn thấy cậu càng nhiều hay không. Cần Ngọc Trì nghiêm mặt, cậu muốn thử nghiệm xem có thật đúng là như vậy không, chuyện này làm sao có thể, mặc dù Engfa nhìn thấy Cẩn Ngọc Trì là thật, nhưng nó sao dám lộ ra, thiết nghĩ đến viễn cảnh cái vong linh này mà ồn ào lên thì bố ai mà chịu cho nổi.
Thư Lễ đầu nhẹ nghiêng, bỉu môi, má mềm mại hơi phồng nhẹ ngâm ngụm khí, ngoan dịu bộ dạng vừa bất mãn vừa giận dỗi lên án "Anh lại muốn dọa em?"
...ai? " Cẩn Ngọc Trì bất ngờ hỏi.
Một bàn tay vươn đến, Cẩn Ngọc Trì mới nhận thấy trong mắt thiếu niên là hình bóng phản chiếu của Thời Niên Yến, anh từ lúc nào đã đứng ở phía sau lưng cậu.
Cẩn Ngọc Trì lại nhìn thấy anh cùng Thư Lễ khanh khanh ta ta, trong miệng một ngụm chua lòm ghen ghét.
"Mệt không?"
"Không có"
Thư Lễ lại được anh xoa đầu, giọng nói anh ôn nhu như ngâm ở đường mật " Để anh đi, em mệt hoặc muốn tránh đi thì lên trên phòng nghỉ ngơi "
Thiếu niên cười ngọt ngào, nghe lời Thời Niên Yến mà xin lên lầu nghỉ, anh mang khay trà lên đặt trên bàn, rót một ly cho Cẩn Thận Hành để tiếp đãi, anh sau đó chính mình cũng đệ một ly, nhấp môi uống.
Cả hai nam nhân đều hiểu rõ kẻ trước mặt, đồng loại a, sao có thể không nhận ra nhau được.
Thời Niên Yến nếu nói nhân thiết là dạng xa cách ôn hòa, bụng đầy ý xấu, tham lam tra nam, thì Cẩn Thận Hành có khá hơn anh là bao nhiêu đâu. Cùng dạng mưu toan ác ý, cố gắng tạo nên thứ khí chất băng lãnh khó gần, cả hai một khuôn nụ cười xả giao, mặt nạ đeo trên mặt có bao nhiêu dày đặc.
Ở bầu không khí giữa hai kẻ giả tạo ngột ngạt đến nghẹt thở.
Cẩn Ngọc Trì không quá nhận ra vì sao hai người cứ kỳ kỳ quái quái, cậu giờ phút này như thường ngày đi quan sát gương mặt anh, có phần khí sắc hơn hẳn, hồng hào một chút, nhưng vẫn trắng bệch, quầng thâm nơi bọng mắt còn trầm hơn, đành nhờ vả người có thể nhìn thấy cậu vào lúc này.
Cẩn Ngọc Trì ngón tay cọ nhẹ cổ áo Thời Niên Yến, cậu ngồi bên cạnh anh " Chú! Nhờ một chút! "
Cẩn Thận Hành hướng mắt nhìn cậu.
Giống như thúc giục.
Nói đi.
Cần Ngọc Trì ánh mắt sáng lấp lánh, cậu vui đến cười không thể khép được miệng, bởi vì cuối cùng cũng có trợ thủ giúp chuyển lời cho anh nghe rồi. Cần Ngọc Trì vô cùng cảm tạ việc Cần Thận Hành trở về đúng lúc, quả thật là vị cứu tin đền để trợ giúp cậu!
Cẩn Ngọc Trì e hèm ho khan, cậu cố để chính mình không quá mất mặt, bình tĩnh đè xuống sự phấn khích của mình, ngón tay cậu chỉ chỉ Thời Niên Yến " Chú mau hỏi thử anh ấy là đã ăn cơm hay chưa!"
Cẩn Thận Hành " ....."
Thời Niên Yến "......"
Thời Niên Yến nỗ lực không cong khởi môi và cười thành tiếng, vừa là buồn cười cũng mang theo cảm xúc lầng lầng khi khiến vai chính thụ cùng nửa kia của đời mình tạo thành khoản cách và làm lớn nhất đá kê chân.
Còn khá thành tựu a.
Thời Niên Yến làm lâu năm ảnh đế, anh nhịn được rất khá, tùy cơ ứng biến cùng khả năng quan sát tinh tường, anh vuốt ve nhẹ chiếc nhẫn ở ngón áp út, dùng đôi mắt nghi ngờ của mình xem Cẩn Thận Hành. Bởi vì lúc này hắn nhìn anh tựa hồ có chút lâu và mang thứ gì đó khó nói, biểu tình trên gương mặt hắn cũng xuất hiện vết rạn nứt như bị ai đó chọc phá
Cẩn Thận Hành quả thật tức đến muốn nghiễn răng nghiến lợi, hắn thật muốn một tát đánh cho Cẩn Ngọc Trì thức tỉnh, từ một điều duy nhất Thời Niên Yến làm là đem về nhà tiểu tình nhân. Thân mật đến như vậy nghĩa là đã trộm ngoại tình sau lưng lâu rồi, không nên đi nghi ngờ, tìm hiểu người thiếu niên kia là ai.
Chẳng lẽ không muốn làm hắn đi truy vấn một chút?
Lại còn quan tâm về vấn đề người đã ăn hay chưa, quả thực!
Ngu ngốc vong hồn không nắm bắt được trọng tâm trong vấn đề, Cẩn Thận Hành bị sự lạc quan và ngu đần của cậu làm cho điên tiết, hắn không tưởng nổi đây là con trai của Cẩn gia Cẩn Trường Ngôn, quá ngu ngốc!
Không cứu! Tế luôn đi!
Cẩn Thận Hành thật sâu hít vào một hơi, mặt vô biểu tình hỏi Thời Niên Yến " Cậu đã ăn gì hay chưa"
Thời Niên Yến biểu tình cổ quái nhìn hắn " Chuyện này chú cũng muốn quản?"
" Tôi ăn hay chưa, giống như không liên quan gì đến chú "
Cẩn Ngọc Trì bên cạnh quan sát, chột dạ đi an ủi Cẩn Thận Hành, một phần cũng vì chính mình đưa chú ta vào thế khó, một phần nhiều là sợ mất lòng, Cẩn Ngọc Trì đành xuống nước trước cầu xin và nói đỡ cho Thời Niên Yến
" Chú đừng trách Niên Niên, anh ấy tính tình gần đây có chút táo bạo đa nghi, nên nhẹ nhàng hỏi một chút, đừng làm anh ấy khó chịu, đi mà chú! "
Cẩn Thận Hành nhắm mắt, hắn dù gì cũng là trong thương trường tràn ngập khói súng này một con hồ ly già, nào thể vì nho nhỏ việc này làm cho thất thế, hắn khôn khéo cười " Nghe rằng Niên Yến có chút vấn đề về dạ dày, gần nhất rất bận sao? Gương mặt cháu có vẻ khó coi rất nhiều, chú cũng không có ý gì quản thúc cháu "
"Nhưng sức khỏe của chính mình, cháu vẫn nên lo một chút, dù sao thì Cẩn thị vẫn nhờ cháu chống đỡ mà, đúng không? "
Thời Niên Yến "Chú có lòng, nhưng cháu không sao cả, chỉ là chút việc vặt vãnh, cháu sẽ giải quyết xong sớm thôi"
Cẩn Thận Hành lại cười, hắn đặt trên bàn lọ thuốc, ở ánh mắt đầu tiên thấy lọ thuốc này ở trong tay Cần Thận Hành, Thời Niên Yến sửng sốt, tiếp đó là ngạc nhiên nhìn hắn, trong con ngươi bắt đầu đang dâng lên thứ phản cảm chán ghét.
" Đoán xem tôi lấy nó từ nơi nào?" Cẩn Thận Hành nói.
Thời Niên Yến nghiêm túc lên, anh ngồi thẳng thân mình, hai tay đan xen nhau đặt trên đùi, bản thân đặt lọ thuốc ở nơi nào, chính mình sẽ không quên, mà nếu nó đã nằm ở trên tay Cẩn Thận Hành, vậy chỉ có thể là hắn tự ý lục lọi trong phòng anh. Thời Niên Yến cười khẽ, giọng điệu lẫn âm trung đều mang theo mùi khói thuốc " Tự ý lục lọi đồ, chú cũng thật làm tôi ngạc nhiên "
Cẩn Thận Hành lắc nhẹ lọ thuốc, không có vì sự trách móc kia làm nhụt chí, ngược lại cách nói chuyện có vẻ như không quá liên quan "Cậu dùng thứ này khiến Cẩn Ngọc Trì tự sát? "
"Tội trạng này ~"
" Không nhẹ đâu"
"Ý chú là gì?" Cẩn Ngọc Trì gấp gáp hỏi hắn.
Thời Niên Yến nghiêng đầu, anh không biết Cần Thận Hành lấy đâu ra dũng khí cùng anh nói thẳng thắng ra như vậy, nếu là lấy bằng chứng, cũng không hẳn nên cùng anh nói, rất dễ bứt dây động rừng. Cũng khiến anh phải dè chừng và cẩn thận hơn rất nhiều, chuẩn bị sẵn kế hoạch gì khác ư?
Không giống, Cẩn Ngọc Trì cùng Cẩn Thận Hành từ trước đều không có quen biết, so với Minh Hoàng Diệp cùng
Cảnh Bảo Nghi không giống nhau, cho nên hắn là muốn làm cái gì?
Thời Niên Yến có phần do dự, nhưng càng tự tin và tin tưởng bản thân nhiều hơn, anh bật cười, bắt đầu có sự đề phòng trong lời nói và ý tứ, cẩn trọng quơ khẽ đầu ngón tay " Đúng, thì thế nào?"
" Không, thì sẽ ra sao?"
Anh nói, lại chậm rãi nhấp môi uống lên ngụm trà, vẻ mặt hiện lên sự mệt mỏi, anh còn ngáp nhẹ " Về lọ thuốc, tôi gần nhất ngủ một mình không thói quen, azzzz, tôi quá yêu Cần Ngọc Trì mà, nên cái chết của cậu ta làm tôi có chút đả kính tinh thần, và cả việc trong công ty khá nhiều, cho nên mới cần phải dùng đến thuốc "
"Ngược lại là chú, một kẻ tự tiện a "
Thời Niên Yến khiêu khích nâng lên môi cười " Chú không có bằng chứng, huống gì là giấy báo tử lẫn khám nghiệm tử thi của Cần Ngọc Trì, đều chứng minh đó là tự sát do trẩm cảm nặng, suy nghĩ quần nên tự sát, giấy trắng mực đen ghi chép, chú lẽ nào không có bằng chứng đã muốn vu oan giá họa cho tôi? "
Cẩn Thận Hành đặt thật mạnh lọ thuốc trên bàn " Bằng chứng ở nơi này! Cậu còn dám ngụy biện?"
Thời Niên Yến nhún vai " Chỉ bằng lọ thuốc này? Chú muốn kiện tôi thì không đủ bằng chứng gì đâu "
" Thời Niên Yến!" Cẩn Thận Hành giống như bị anh mặt dày vô sỉ làm cho phát giận, hắn chắc chắn Thời Niên Yến là kẻ phạm tội, hại chết Cẩn Ngọc Trì, nhưng cũng đúng như lời anh nói, hắn không có chứng cứ, một lọ thuốc cũng chẳng chứng minh được thứ gì, là không đủ để tống Thời Niên Yến vào tù.
Hắn nắm chặt bàn tay mình " Cậu đã có Cẩn gia và Cẩn thị, vì cái gì còn muốn đem Cẩn Ngọc Trì hại chết?"
" Thằng bé còn quá trẻ! Đừng tưởng tôi không nhìn thấu kế hoạch của cậu!"
"Tại sao không thể để cho Trì Trì một con đường sống? Thằng bé không hề là mối đe dọa cho cậu!"
"Hmm" Thời Niên Yến dựa lưng vào ghế sopha êm ái, anh một hơi dài suy nghĩ, cũng không có cho Cẩn Thận Hành một câu trả lời thỏa đáng. Mà sự yên lặng này, cũng chính là đáp án của việc anh là kẻ hại Cẩn Ngọc Trì đến cái kết tự sát.
Cần Ngọc Trì đều nghe hết, không bỏ sót lấy một chữ nào.
Kể cả sự ngầm thừa nhận từ việc anh im lặng, Cẩn Ngọc Trì đầu óc giống như bị một cái búa gõ mạnh mẽ, bên tai ong ong không nghe rõ bất cứ tạp âm nào khác nữa. Cậu từ khi nào đã đứng ở một nơi, hai tay che lại chính tai mình, lùi về và từng chút một biến mất khỏi phòng khách.