Cải Trắng Trong Đất

Chương 30: Tôi phải làm sao đây, nhân vật chính của tôi? (3)




Tùy ý mà làm, trong trường hợp này là dựa vào nhân thiết và bối cảnh đã cho, diễn viên phải dùng não để suy xét về kịch bản diễn xuất. Không có con đường chuẩn xác từng bước, hệ thống cùng kí chủ phải tự lần mò, bao hạ cục diện và dẫn lối nó, cao siêu là vậy. Nếu theo cách khác, việc này giống như đang tìm kiếm công thức tổng hợp để tìm đến kết quả cuối cùng được cho ra từ trước.

So sánh khi có phép thử và điều kiện thích hợp, nói khó không có nhiều lắm, nhưng dễ thì không hề!

Thư Lễ thở dài, nó đi lên phòng, mở cửa và đi về phía kí chủ, căn phòng rất tối, hệ thống trong bản thể con người cũng bị hạn chế tầm nhìn.

Nó đành nheo khẽ mắt để thích ứng với thứ tối đen như mực trước mặt. Vô hạn kìm chặt, thính giác cũng để cao rất nhiều, Thư Lễ nghe được nho nhỏ âm thanh, bước chân vô thức thả chậm khi đến gần Thời Niên Yến, dáng nằm quy quy củ củ, chăn kéo đến trước ngực, hai tay đặt trên bụng, tưởng chừng đã rơi vào ngủ, hơi thở đều đặn, ngực phập phồng.

Thư Lễ thấy anh đã ngủ, nó khẽ gãi má tự hỏi vài giây, cũng không muốn đánh thức khí chủ, quyết tâm với ý định của mình, hệ thống đang muốn rời đi, người trên giường chậm rãi mở mắt lên nhìn nó " Đi rồi? "

Không nói cũng dễ đoán ra được Thời Niên Yến ý chỉ trong câu kia là ai, Thư Lễ nhún vai " Ừm, đã đi rồi, mà anh ơi, Cẩn gia không ai bình thường cả à? "

"?_" Thời Niên Yến mê mang nhìn nó, khá là tò mò vì sao đột nhiên nó hỏi câu như vậy. Cũng không biết có phải vì Thư Lễ bị Cần Thận Hành chọc tức hay không, có khi cũng dễ là vậy lắm ấy chứ, tính tình nó ăn ngay nói thật, dễ dàng bị kích động, anh muốn ngồi dậy để nói chuyện, Thư Lễ đã trước ngồi xuống giường, nhanh tay ấn anh trở lại.

"Anh cần nghỉ ngơi "

Thời Niên Yến "??? "

Anh nhấp môi, nói không thành lời, khi này nhịn không được nhìn thoáng qua bóng ma đang dựa khế ở cửa phòng, rồi xem Engfa đang tự mình phát huy diễn xuất, nói toàn lời nói kỳ kỳ quái quái.

' Em làm gì? ' Thời Niên Yến hỏi.



Làm trà xanh nha! Engfa tự tin trả lời.

Tuy rằng nói là trà xanh, nhưng nó đây là muốn tốt cho kí chủ, nó biết những ngày này anh mệt, thật mệt, và còn thức trắng nguyên một đêm để đi tiếp rượu hòng níu kéo những dự án mới cho tập đoàn Cần thị. Nếu là diễn kịch như đóng phim thì tốt rồi, có thể dừng lại và nghỉ giữa giờ, diễn viên còn được bảo đảm về tinh thần và sức khỏe.

Đắng này là thật, diễn giả đau thật, sự đau đớn và mệt nhọc đều không phải là giả, Engfa sợ kí chủ chịu không đến cuối cùng, đành tự mình dùng cách này khiến anh vào khuôn khổ một lần.

Thời - tự nhận là trà xanh - Thư Lễ làm nũng chơi xấu, nó vỗ nhẹ vỗ về Thời Niên Yến, rồi ngã người nằm úp xuống giường, còn thuận tiện lôi kéo cánh tay anh, hai chân đong đưa lên xuống đạp đạp phát ra âm thanh, nó ngữ khí thuần thuần mè nheo "Anh nói muốn đưa em đi công viên, còn phải đi hẹn hò nữa, mau ngủ, mau ngủ đi, em không muốn anh ngất giữa đường rồi phải tiễn anh vào viện đâu! "

" Niên Niên, Niên Niên ~, ngủ một giấc thật đủ đầy nào "

"Anh cần một nụ hôn chúc ngủ ngon hông?" Thư Lễ một hơi bịa chuyện đến xuất khẩu thành lời, vô cùng hợp lý hóa, vừa nói, trí thông minh cũng nhảy số đến tầm cao mới.

Thư Lễ để tay anh sờ soạng xúc cảm trên gò má mình, thói quen áp mặt đến lòng bàn tay Thời Niên Yến. Còn nhẹ cọ hai hạ, mong đợi hướng hai mắt sáng lấp lánh, mong chờ đi xem anh, tâm tư bé nhỏ cũng thầm kêu gào nó mau mau thử nghiệm, thuần khiết tiểu hệ thống nổi lên ý xấu, nho nhỏ trong chờ được đồng ý.

':v?' Thời Niên Yến sửng sốt, biểu hiện trên gương mặt anh lộ liễu sắc thái ' từ đó trong tôi bừng nắng hạ, bầu trời chấm hỏi vút ngang qua Rất mau đã hiểu được tiểu tâm tư Thư Lễ muốn biểu đạt, Thời Niên Yến buồn cười, anh vui sướng nở nụ cười.

Còn có thể cách nào nữa đây, anh gật khế đầu " Tùy ý em"

" Yay ~ 4(0o*Uf)o" Thư Lễ hì hì cười, âm thanh thập phần phấn khích.