Cải Trắng Trong Đất

Chương 41: Lời thú tội trong men say (5)




"Ah ~ phải làm sao đây, anh ghen tị với Ni Ni quá đi "

"Anh được phép giết nó chứ?"

Ánh mắt Trần Hi sau khi nghe lời của Trần Cửu, đã chậm rãi di dời xuống sủng vật của mình, vốn dĩ tâm tình đang có nho nhỏ vui sướng khi được Thời Niên Yến để ý. Nhưng sự để ý đó không nằm ở trên người cậu.

Trần Cửu lời nói ám chỉ cho chính cảm xúc mặt trái cho Trần Hi, Thời Niên Yến nghe xong lời này, thầm lặng cầu nguyện 3 giấy cho nó.

"Súc sinh" Trần Hi trầm trầm phun một câu mắng, cánh tay vươn đến túm lấy cái đầu nhỏ của con rắn trắng mà bóp chặt, Thời Niên Yến chú ý thấy các đầu ngón tay Trần Hi nhanh chóng trắng bệch. Hơn nữa, Ni Ni cũng không an tĩnh chờ chết, bản năng khát cầu sống sót của một loài mãnh thú khiến nó phản kháng tranh đấu.

Nhưng kẻ hưởng ứng cơn đau ở đây lại là Thời Niên Yến!!

Đặc điểm của loài rắn hay trăn rất giống nhau, ưu điểm của rắn là nhỏ gọn, có thể mang theo độc tố thông qua vết cắn để giết chết đối thủ và tê liệt con mồi.

Và trăn, nó có thể hình lớn cùng sự linh hoạt, nếu để chúng nó đi vào bản năng chung, Thời Niên Yến lúc này chỉ nghĩ đến chúng đều dùng cơ thể của chính chúng nó quấn chặt lấy con mỗi đến khi chết, hoặc thoát thân cũng không ngoại lệ. Trần Hi muốn nghiền nát sọ não của Ni Ni, con rắn nhỏ cũng quấn chặt lấy cổ tay Thời Niên Yến.

Không ai nhường ai.

Anh '.....' Đúng là lắm trò mà!

Không thể hiểu được thế giới của những kẻ điên, Thời Niên Yến càng không thể nói cái gì để ngăn cản. Thói quen trầm mặc nhẫn nhịn, anh chịu đựng cơn đau như bị một người túm lấy cổ tay bóp nát, xương trong và máu bị chặn đông, cương cứng cơ, xác thật khó chịu.

Cuối cùng lực đạo mới buông lỏng.



Thời Niên Yến sóng mũi được lau đi mồ hôi, Trần Cửu mỉm cười, hắc bạch phân minh đôi mắt cậu ta sâu thằm, như là muốn nhìn xuyên thấu Thời Niên Yến.

Anh chớp mắt, chú ý đến cổ tay mình.

Ni Ni, đã chết.

Trần Hi cũng thả tay khỏi đầu con rắn xúi quẩy, như một vật trang sức khi không có thứ gì buộc chặt gài lại, rũ xuống, cuối cùng là nặng nề trượt khỏi cổ tay Thời Niên Yến, va đập mạnh dưới nền sàn trắng sáng.

Cổ tay lần nữa bị bắt lấy, Trần Hi động tác không nặng không nhẹ sờ soạng cổ tay Thời Niên Yến, vết ửng đỏ khi bị Ni Ni thít chặt bắt đầu rõ rệt hơn rồi.

"Em xin lỗi" Cậu ta nói, nâng tay anh đến gần bên môi mà thổi nhẹ, thân mật đến quá mức.

"Em cần gì phải xin lỗi, Niên Yến là của chúng ta, sao có thể trách mắng được, còn có, cảm ơn em vì giải quyết Ni Ni hộ anh nha "

" Moa moa ~ "

"Buông" Trần Hi lời ích hành động nhiều, nhìn bàn tay không an phận của Trần Cửu cũng mò đến xoa nắn cổ tay

Thời Niên Yến, nháy mắt càng không vui, trừng anh trai.

"Của chung nha"



" Là của em" Trần Hi bác bỏ.

Thời Niên Yến nhàm chán đến muốn ngủ, gương mặt vô biểu tình, như không có việc gì, như mọi khi chỉ lắc khẽ đầu không trách. Chính là anh không nói, không đồng nghĩa anh thích nó, sớm đã ở trong lòng ngầm thóa mạ, máu chó phun đầy vào hình nhân thể mạng của Trần Cửu và Trần Hi.

Anh nặng nề giật giật cánh tay mình, Trần Cửu cùng Trần Hi bất động, không buông cũng không kéo anh ngồi xuống, Thời Niên Yến nghẹn đến khó chịu rồi. Cảm giác bản thân trong đầu không có khối u ác tính nào nhưng đã bị anh em này làm cho có luôn rồi phải hay chăng.

" Hai cậu chơi xong chưa?" Thấy cả hai vẫn khá là cứng đầu không ai chịu lên tiếng trước nhường nhau, còn luôn ôm lấy bản thân mãi, Thời Niên Yến đành mở lời nói. Sau đó càng bị quấn chặt, trước sau như hai con mèo lớn treo sát trên người anh.

Thật may vì Cẩn Ngọc Trì đã chết, nếu không ngày hôm nay, tại Trần gia này lại sẽ xảy ra một trận cuồng phong

gio I6c.

Thời Niên Yến càng nghĩ, nhiều chú ý đến nhiệt độ cơ thể dán vào da thịt cách một đến hai lớp quần áo. Mùi hương khác lạ, không phải của Cẩn Ngọc Trì, thứ này mang đến sự phiền hà ồn ào, chứ không còn ngọt ngào dịu dàng.

Thời Niên Yến ẩn nhẫn, không tiếng động rụt tay muốn tránh thoát, đáng tiếc, không thể tránh thoát được, Thời Niên Yến dạ dày lại lên men, chua sót không ổn định. Cơ thể bị đánh gục, cùng tâm lý kháng cự tiếp cận cơ thể trong anh đang gào thét đau đớn.

không biết đã phạm vào cảm xúc gì, anh cảm thấy mình có chút buồn rầu không vui.

Nếu bản thân dành nhiều thời gian rảnh cho Cẩn Ngọc Trì, trước khi để anh ấy đi chết, thời gian nhiều đủ để thỏa lấp trái tim thiếu thốn cảm xúc, thì bản thân có đỡ hơn không nhỉ.

Thời Niên Yến không mấy vui vẻ, mất ngủ vì Cẩn Ngọc Trì là thật, diễn cũng thành thật, có lẽ, chỉ yêu là không thật, còn lại lúc này, lý trí chính anh bây giờ càng không đủ lớn mạnh so với nổi nhớ và hối hận trong anh.

Cần Ngọc Trì, anh thắng rồi, một trò chơi của sự chân thành, đánh bại tất cả mưu toan giả dối.