Thời Niên Yến hứng chịu ánh nhìn đó, chột dạ đến ngượng ngùng, đầu ngón tay gãi má chính mình.
Thời Niên Yến đành phải dời mắt khỏi Trần Duyên, anh quay đầu, về phía sau lưng mình, anh em sinh đôi kia không biết từ lúc nào đã thu rúc, làm giảm đi sự tồn tại nhất có thể.
Khi anh nhìn đến, ánh mắt Trần Cửu không sợ mà trừng lại Thời Niên Yến, mặc dù cậu ta thích Thời Niên Yến thật, nhưng với sự thiên vị anh quá rõ ràng từ Trần Duyên.
Trần Cửu vẫn rất ghen ghét, cậu ta chẳng muốn anh độc chiếm tình thương này của chú, nếu giống những lời người ngoài phán đoán, vào một ngày không xa, Trần gia cũng tiêu tan giống Cẩn gia bên kia.
Sự quá trùng hợp, Trần Cửu không muốn tin cũng buộc phải tin.
Nhưng mà, chơi cùng Thời Niên Yến, nó cũng rất vui.....
Thời Niên Yến chớp mắt nhìn thiếu niên đang rơi vào khổ trung, lắc đầu, cũng chẳng biết đang não bổ ra thứ gì, trên mặt trông khó coi đến vậy. Anh tự mình vân vê đầu ngón tay, nhìn Trần Duyên " Cháu xin phép về phòng để tắm rửa qua một chút, cũng vừa lúc là bữa tối, lâu rồi không ăn món của dì Mai nấu, không biết dì ấy tay nghề có xuống dốc không nữa "
Khanh khách tiếng cười nói của Thời Niên Yến khiến bầu không khí hòa hoãn hơn, Trần Cửu meo meo tiếp cận chú và Thời Niên Yến, hai tay bóp nhéo đấm vai cho Trần Duyên. Thanh giọng tươi sáng "Coi chừng dì Mai biết ai đó ngầm trù cho tay nghề không tốt, cầm nuôi ra đe dọa nha "
"Phì ~" Thời Niên Yến cười lên thích thú " Không sao nha, anh có chú thương tiếc, dì Mai làm sao dám dọa anh?"
" Hơn nữa ~" Thời Niên Yến nói đến đây hơi dừng, híp lên mi mắt, ôn ôn nhu nhu thường ngày đang hòa nhập cùng sự giảo hoạt, anh bắt lấy mu bàn tay của Trần Duyên, để chú ấy vuốt nhẹ gò má " Anh luôn là trẻ ngoan, dì
Mai còn thích anh, nào giống ai kia đâu "
Trần Cửu lúc này nghẹn mà không thể bác bỏ được lời nào.
Bắt đầu từ khi nhỏ, Trần Cửu bản tính là trẻ hư, không ai dám hó hé hay bà luận, bởi bọn họ không quen nhìn cũng cụp đuôi mà sống. Rồi Thời Niên Yến xuất hiện, được lòng mọi người trong biệt thự, ai không thích trẻ ngoan lại lanh lợi, còn Trần Cửu thì đặc biệt trái ngược.
Đem ra so sánh, không nơi nào bằng Thời Niên Yến.
Một cỗ tự ti khiến Trần Cửu không vui.
Thời Niên Yến thở dài " Đùa nhóc thôi"
Anh buồng tay của Trần Duyên đi, đứng lên, bàn tay ro rộng không nặng không nhẹ xoa xoa đầu tóc của Trần Cửu. Khô ráp và sơ cứng đầu tóc dư vị của thuốc nhuộm, Thời Niên Yến yên lặng thu tay. Nhìn vài giây rồi trừng mắt với Trần Cửu.
" L... làm gì?" Trần Cửu cũng nhận thấy ý tứ của anh, lắp bắp " T...tôi chưa làm gì hết, anh tốt nhất đừng bịa chuyện lung tung! "
Thời Niên Yến do dự " ....."
Nên cáo trạng cho chú biết không nhỉ.
Trần Duyên là người thuộc dạng thời cũ, không thích cháu mình người không ra người, ngợm không ra ngợm. Có thể nhắm mắt làm ngơ trước mấy lần ăn chơi trác táng của Trần Cửu, tuyệt nhiên nghiêm khắc, phải về đúng giờ giới nghiềm, và không được nhuộm tóc.
Mà xem đi, mặc dù nhìn qua, mái tóc Trần Cửu vẫn là đen, nhưng sờ lên, là dạng bị hỏng khi nhuộm, còn cố ý che giấu, Thời Niên Yến muốn nói rồi thôi, đành làm bộ bản thân chưa phát hiện mà đi lên trên phòng.
Trần Hi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trần Duyên, song sinh vì lần đùa bỡn vừa rồi với Thời Niên Yến nên lo sợ chú sẽ giận. Không ai lên tiếng nói trước, cả hai bày ra dáng vẻ lấy lòng Trần Duyên.
Nam nhân tùy tâm sở dục, khó đoán rõ ý tứ, sau khi thở hắt ra một hơi, hẳn dựa đầu trên ghế, đề Trần Cửu đang xoa bóp vai phải dừng tay. Hiểu ý mà chuyển thành mát xa thái dương và ấn đường.
" Chú ơi, lát cháu muốn...." Trần Cửu hầm hè thủ đoạn, từng lực chú trọng để không làm cho Trần Duyên bị đau, cậu học theo Thời Niên Yến, nói đoạn dừng đoạn, phán đoán xem cảm xúc của đối phương.
Trần Duyên tiếp lời "Muốn làm gì? "
"Mang Thời Niên Yến đi chơi!" Trần Cửu nhanh nhẩu trả lời.
Trần Duyên "?"
" Cái đó...." Trần Cửu bẽn lẽn "Được không chú?