Cấm Bắt Tiểu U Linh Quý Hiếm

Chương 1




Luyện hóa

"Tí tách --"

Bọt nước từ ngọn đèn bên trên vỡ tan chảy xuống, tụ thành một bãi nước đọng nho nhỏ dưới mặt đất.

Nam Đăng trốn ở trong góc, cuộn tròn hai chân không dám động đậy.

Nơi này là một công viên trò chơi cỡ nhỏ bị bỏ hoang, nửa bức tường vây gãy đổ vừa vặn che kín cậu.

Bên kia đoạn tường có mấy người, Nam Đăng mang máng nghe thấy bọn họ đang trò chuyện.

"Bắt được bao nhiêu rồi?"

"Thêm sáu con tối nay nữa là...... ba mươi bảy."

Trong tay người nói chuyện cầm một cái bình gốm, bên trong không ngừng chấn động, giống như có thứ gì đó muốn phá bình chạy ra.

Động tác của anh ta nhanh nhẹn, dán hai lá bùa lên nắp bình gốm.

Lá bùa sáng lên vầng hào quang yếu ớt, ngay sau đó tối sầm lại, bình gốm cũng theo đó mà yên lặng.

"Từ trong tháp trốn ra, tổng cộng hai trăm sáu mươi mốt con."

Một người khác cầm la bàn bằng gỗ trong tay lên, cảnh giác đánh giá xung quanh: "Chỉ tính oán hồn cấp hai, ít nhất cũng hơn trăm rồi, này còn chưa được một nửa."

Một nhóm bọn họ tổng có bốn người, thân mặc áo xám cùng kiểu dáng, bên vai có hoa văn chỉ vàng đơn giản, chỗ ngực đều đeo một cái huy hiệu bằng bạc be bé.

Trên huy hiệu khắc đồ án mộc mạc, là ký hiệu của thiên sư.

Nam Đăng nhìn về phía trên đoạn tường, tự hỏi về tính khả thi của việc thoát thân.

Vốn quỷ trú ngụ ở công viên trò chơi bỏ hoang đã bị bắt rất nhiều, cậu lẩn nhanh nên mới không bị phát hiện, bây giờ có khi chỉ còn lại một mình cậu.

Những thiên sư ấy có la bàn, có thể tóm được phương hướng của quỷ, bọn họ còn biết dùng cái lồng tàng hình để bao vây cả công viên trò chơi lại.

Nam Đăng tận mắt chứng kiến mấy con quỷ tính bỏ chạy bị cái lồng ngăn cản, kêu thảm trốn không thoát.

Cậu lắng nghe động tĩnh của mấy người, từ từ di chuyển sang một bên khác, cố gắng ẩn giấu bản thân.

Bọt nước rơi xuống xuyên qua hồn thể nửa trong suốt của cậu, không hề xảy ra bất kì tiếng vang khác lạ nào.

Chỉ có đợi bọn họ đi rồi, cái lồng mới biến mất.

"Sát khí chỗ này rất nặng, vô trong tìm thử lại đi."

Bốn người tiếp tục tiến lên, một bên cẩn thận kiểm kê, bước chân thong thả, đôi khi còn truyền tới tiếng trò chuyện.

"Tháp Nghiệp chướng đó xây đã ngàn năm, vẫn là lần đầu tiên sụp đổ nhỉ......"

"Cố tình vào thời điểm này......"

"Trời sắp sáng rồi, nắm chắc thời gian."

Lợi dụng khoảng thời gian trống ngắn ngủi này, Nam Đăng dịch đến bên phải đoạn tường.

Kim chỉ nam của la bàn gỗ lắc lư qua lại, không chỉ ra vị trí rõ ràng.

Quả nhiên bốn tên thiên sư không phát hiện được cậu, quay lưng về phía đoạn tường đi tới chỗ xa hơn.

Nam Đăng miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay lạnh lẽo cọ cọ lên đầu gối.

"Bên kia!"

"Ầm --"

Bỗng một tiếng nổ vang lên, Nam Đăng bị dọa run bắn.

Cậu ngó về phía phát ra tiếng động, nhìn thấy một hình bóng cao gầy rống giận, leo trèo chạy trốn giữa bãi hoang tàn đổ nát.

Đó là một con quỷ khác, tứ chi gã chấm đất, tỷ lệ cực bất thường, ngọn lửa màu lam từ trong miệng không ngừng phun ra, công kích bốn người vây chắn.

"Là oán hồn cấp ba!" Vóc người cao ráo trong đội ngũ nghiêng mình né tránh, vung tay tung ra một nắm bùa chú, ở trong không trung xoay tròn thành vòng, lại bị bóng đen linh hoạt tránh thoát.

"Thế mà lại là cấp ba......" Đồng nghiệp bên cạnh anh ta rõ ràng có chút sợ hãi, nắm chặt kiếm gỗ trong tay, "Cần xin trợ giúp không?"

Gần đây vùng này nặng sát khí, rất nhiều quỷ thích chạy tới, vài ngày trước đã có thiên sư cấp cao hơn tới dọn dẹp qua một lượt.

Oán hồn cấp ba thực lực tầm trung, mặc dù bọn họ có bốn người, nhưng trong đó có hai người mới vừa từ học đồ thăng lên sơ cấp, lần này theo sư huynh sư tỷ ra ngoài hỗ trợ, bắt một vài con quỷ cấp thấp để sót là được.

Chỉ bằng tiểu đội bọn họ, muốn bắt oán hồn cấp ba có hơi khó nhai.

Bóng đen hình như không muốn đối đầu với thiên sư, gã phun ra một quả cầu lửa xanh lớn, xoay người nhảy lên đỉnh cao nhất của đống phế tích vọt đi.

Thiên sư sơ cấp cầm kiếm gỗ né không kịp, sườn mặt bị đốt ra vệt đen.

"Ầm --"

Lại một tiếng nổ vang lên, bóng đen đụng phải mặt tường vô hình, đi kèm với tiếng gào thét, giữa không trung ánh lên tia sáng hình một tấm lưới.

Gã bò từ dưới mặt đất lên, xé nát bùa chú dính trên cơ thể, tiếp tục xông ra bên ngoài va chạm.

"Ầm -- ầm --" Sức lực của bóng đen cực kỳ lớn, lồng sáng bắn ra tia lửa vụn vặt, phảng phất như thật sự có thể bị gã phá vỡ.

Nam Đăng cũng theo đó mà khẩn trương hẳn lên, nếu con quỷ này có khả năng phá hủy chiếc lồng, vậy cậu có thể thuận lợi chạy đi.

Thiên sư dẫn đầu đội ngũ vẫn coi như bình tĩnh, sử dụng kiếm gỗ dính nước bùa đâm về phía bóng đen.

Bóng đen một lòng muốn chạy, sau lưng bị kiếm gỗ đâm trúng, gã ngửa đầu kêu thảm thiết, cơ thể lắc lư phất kiếm gỗ ra.

Gã xoay người, đột nhiên nhào về phía người cách gần nhất.

Bóng đêm mờ tối, Nam Đăng không dám sơ suất, không ngửa đầu ngó quanh mãi nữa, chỉ nhìn chằm chằm rào chắn bên cạnh, chờ cái lồng bị hư hại.

Động tĩnh của bóng đen bên kia ngày càng lớn, máu từ miệng vết thương của gã phun ra cũng có hiệu quả gây bỏng, mấy thiên sư đều bị thương.

"Sắp dùng hết bùa rồi!"

"Cẩn thận!"

Máu huyết phiếm ánh lam bắn tung tóe, một người bụm cánh tay bị bỏng cuống quýt lui về sau: "Oán hồn này...... e là sắp lên cấp bốn rồi."

Một vài vết thương nhỏ đối với bóng đen mà nói chỉ như gãi ngứa, sự đổ máu ngược lại đã chế trụ hành động của đội ngũ.

Lồng sáng vẫn có thể bao vây gã, nhưng cũng chỉ là vỏn vẹn bao vây mà thôi.

Bọn họ đã gửi tín hiệu về nội viện, thiên sư ở lân cận sẽ chạy tới trợ giúp, nếu không có ai tới......

Thật sự không được nữa, chỉ đành thả con quỷ này đi, sau đó truy nã tiếp.

Thiên sư dẫn đầu đội ngũ thu thông tấn khí[1] lại, anh ta thất thần ngắn ngủi, bóng đen nâng một khúc trụ sắt hung ác nện tới.

[1] Một loại thiết bị dùng để truyền tin.

Đồng nghiệp bên cạnh nhanh chóng kéo anh ta ra, cổ tay mình lại bị lửa xanh đốt bỏng.

Đồng nghiệp hô đau một tiếng, bóng đen tìm thấy cơ hội, cánh tay khô gầy túm lấy cổ áo kéo anh ta qua, há miệng lộ ra răng nanh so le không đồng đều.

Biến cố đến quá nhanh, tình hình nguy cấp, một người khác lập tức muốn hủy bỏ lồng sáng, thả bóng đen đi.

"Phập --"

Nhưng vào lúc này, một chùm sáng từ xa đánh úp tới, nện vào trước người bóng đen, trực tiếp đâm xuyên qua gã.

Bóng đen ngã quỵ về trước, đè miệng vết thương ở ngực lảo đảo đứng dậy.

Chùm sáng biến mất, đó là một vòng bát quái bằng bạc, không ngừng xoay tròn lơ lửng giữa không trung.

Thiên sư sơ cấp ở bên nhìn thấy, trên mặt vui vẻ: "Chi viện tới rồi!"

Đồng nghiệp nhìn chằm chằm vòng bát quái mà chẳng biết nên tin hay không[2]: "Đây là......"

[2] Gốc là kinh nghi bất định.

Nam Đăng nhận ra được sự khác thường, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn.

Từ góc độ của cậu, có thể nhìn thấy hướng cổng lớn của công viên trò chơi, xuất hiện một bóng người mơ hồ.

Người tới cũng là thiên sư, bước một mạch không trở ngại vào trong phạm vi của lồng sáng.

Bóng đen bị thương nặng, khí thế vẫn không giảm như cũ, rên rỉ lui về sau.

Gã phát giác tình hình không ổn, cẩn thận nhìn kỹ người từng bước tới gần.

Giờ phút này bốn tên thiên sư còn lại cũng rút về phía sau, giống như có cùng cảm giác sợ hãi với bóng đen.

"Là Liên...... thủ tịch[3]." Có người thấp giọng nói.

[3] Người đứng đầu, cấp cao nhất.

Thiên sư thủ tịch của nội viện tổng cộng cũng chỉ có bảy vị, vốn tưởng rằng người tới sẽ giống bọn họ, tiểu đội chấp hành nhiệm vụ ở lân cận, không ngờ lại là Liên Dịch.

Trong bốn người, mới có đội trưởng dẫn đầu từng gặp Liên Dịch, nhưng thiên sư chưa gặp mặt chính người đó, cũng đã từng nghe nói đến cái tên này.

Không biết từ khi nào, sát khí xung quanh đã trở nên dày đặc hơn, tầng mây che lấp bầu trời tờ mờ sáng.

Từng cơn áp lực vô hình cùng luồng khí âm lạnh áp sát, không khí giống như ngưng kết lại.

Nếu như không có vòng bát quái giữa trời, thiên sư ở đây quả thực sắp hoài nghi người tới có phải người sống hay không.

Khoảng vài giây, người bước vào lồng sáng đi đến phía trước, cuối cùng cũng lộ ra một bên mặt tuấn mỹ lạnh lùng.

Dáng người anh hết sức cao gầy, một bộ đồ đen kiểu dáng gần giống với các thiên sư còn lại, tay phải khẽ nâng.

Vòng bát quái bị khống chế đánh vào bóng đen lần thứ hai, bóng đen lách mình trốn được một lần.

Miệng vết thương bị xuyên thủng ở ngực của bóng đen chảy máu không ngừng, gã thở ồ ồ nắm một vốc máu, lao về phía người đàn ông trước mặt.

Song, chưa đợi gã bước được hai bước, vòng bát quái nhanh chóng quay lại, đập vào sau lưng bóng đen.

Bóng đen nhếch nhác ngã xuống đất, vật phẩm bằng bạc nho nhỏ giống như nặng ngàn cân, đè gã không thể nhúc nhích, xương cột sống biến dạng dấy lên tiếng răng rắc.

Tiểu đội lúc trước lùi sang bên cạnh, vẻ mặt toàn là kinh hãi.

Thực lực của thiên sư thủ tịch đúng là khủng bố, mấy người bọn họ cộng thêm quỷ cũng đánh không lại, cứ vậy đã bị chế ngự dễ dàng.

Thấy oán hồn cấp ba hoàn toàn không còn sức đánh trả, đội trưởng tiến lên một bước: "Rất cảm ơn thủ tịch ra tay giải cứu, chúng tôi nhận nhiệm vụ khẩn cấp, tới bắt oán hồn trốn ra từ tháp Nghiệp chướng......"

Báo cáo tình hình với thiên sư cấp cao hơn là thông lệ, đội trưởng cúi đầu, tiếp tục nói: "Địa linh khu vực này hôm qua ghi nhận tử vong, có không ít oán hồn chạy tới, chúng tôi bắt liên tục ba ngày được ba mươi bảy con, đây là con thứ ba mươi tám."

Địa linh vùng này vốn là một cây cổ thụ, sự tồn tại của địa linh có thể làm suy yếu sát khí, bây giờ địa linh chết rồi, ma quỷ đương nhiên càng thêm càn rỡ.

"Trừ lần đó ra, hơn mười người ở phụ cận đã bị oán hồn làm hại, tinh khí hao tổn không cùng mức độ, đều đã nhận thuốc và quay về, phòng ốc khắp nơi cũng dán bùa chú......."

Bóng đen trên mặt đất vẫn đang giãy dụa, vòng bát quái không chút sứt mẻ, gã căm phẫn cào mặt đất, trong miệng liên tục phun ra câu chữ mơ hồ: "Giết chết bọn mày......"

Liên Dịch đứng đằng trước hai mắt rũ xuống, quanh thân lộ ra nét lạnh lùng trên cao nhìn xuống.

Giữa lông mày anh khẽ nhíu, dường như không kiên nhẫn, muốn cho bóng đen im miệng.

Vòng bát quái liên tục trĩu xuống, ép lên đoạn cột sống của bóng đen, đồng thời có ngọn lửa màu trắng từ bề mặt trái đất dâng lên, vây quanh gã chặt chẽ.

Bóng đen bị ngọn lửa đốt cháy, phát ra từng hồi kêu gào thảm thiết.

"Không biết thủ tịch......"

Đội trưởng nghe thấy tiếng động, đáy lòng phát run từng cơn, hít sâu một hơi nói tiếp: "Ngài tới bên đây, là......"

Thiên sư bình thường truy bắt oán hồn, đều bỏ vào trong pháp khí bình gốm các loại, thống nhất giam vào Tháp Nghiệp chướng.

Trong tháp có trận pháp luyện hóa[4] oán khí và sát khí, đợi sức mạnh của oán hồn dần dần bị suy yếu, sẽ trở về tử hồn bình thường nhất, đi tới chỗ nên đi.

[4] Là quá trình làm sạch, loại các tạp chất khỏi một hợp chất nào đó để thu được chất dưới dạng tinh khiết.

Mà luyện hóa ngay tại chỗ như này, dùng cách thức tử vong khi còn sống của oán hồn, khiến bọn họ "chết" thêm lần nữa, không chỉ tiêu hao rất nhiều linh thuật, cho dù là thiên sư cấp cao thực lực cường hãn, cũng sẽ không dễ dàng làm như vậy.

Oán hồn đã từng là nhân loại, thân làm thiên sư lại giết chết bọn họ lần nữa, sẽ tăng thêm nghiệp chướng của mình.

Ngọn lửa trắng vẫn còn đang bốc cháy, ánh lửa chiếu sáng bãi cỏ xung quanh, bên tai ngoại trừ tiếng gió, chỉ có tiếng rên rỉ trước khi sắp tan biến của bóng đen.

Thiên sư sơ cấp đứng sau cùng chưa từng gặp tình cảnh này, nhịn không được liếc mắt.

Liên Dịch đứng đằng trước, vẻ mặt lạnh lùng như cũ.

Dưới sự phản chiếu của ánh lửa, mắt trái anh hiện ra độ bóng bất tự nhiên, đồng tử hiện màu xám.

Anh không đeo huy hiệu, đồng phục hoàn toàn đen kịt chẳng thể vừa liếc một cái đã nhìn ra thân phận, phối với đồng tử xám đen dị thường, mơ hồ có loại tà khí không thể nói rõ.

Thiên sư sơ cấp nhớ lại một vài tin đồn về Liên Dịch, vội vàng cúi đầu không nhìn nữa, dưới cảm giác áp bách như hóa thực chất chẳng dám thở mạnh.

Cuối cùng, oán hồn trên mặt đất hoàn toàn bỏ mạng, ngưng tụ thành một quầng sáng tròn nho nhỏ, bị gió thổi bay về phương xa.

Vòng bát quái "vù" một tiếng, quay lại trong tay Liên Dịch.

Anh thu vòng bát quái về, mở miệng nói: "Tình cờ đi ngang qua mà thôi."

Ngụ ý, anh tới đây không phải vì nhiệm vụ, càng không phải trợ giúp người ta.

Đội trưởng lặng lẽ thở phào: "Vâng......"

Một bên khác, Nam Đăng nấp ở góc xó run lẩy bẩy.

Cậu nghe thấy toàn bộ quá trình, người mới xuất hiện hình như cực kỳ lợi hại, con quỷ kia vẫn không thể thoát khỏi.

Nếu là cậu bị bắt, chỉ sợ cũng sẽ có kết cục y như vậy.

Cùng lúc đó, Nam Đăng thoáng thấy một hồn thể nửa trong suốt khác bò tới phía mình.

Đó là quỷ hồn của một cô gái nhỏ, cô gái chậm rì rì đến trước đoạn tường, ngẩng đầu nhìn Nam Đăng, lộ ra gương mặt đầy vết bỏng.

Lông mi Nam Đăng rung rung, làm động tác chớ có lên tiếng với cô gái, tay cũng xua nhẹ.

Cô gái nhỏ không hiểu ý của cậu, nghiêng đầu không nhúc nhích.

Nam Đăng cố lấy dũng khí, ép thanh âm xuống cực thấp: "Ở đây...... không đủ chỗ."

Đoạn tường không chứa nổi hai người bọn họ, quỷ nhỏ này phải đi tìm chỗ khác mà trốn.

Xa xa, đội trưởng chuẩn bị tiễn Liên Dịch rời khỏi, những người khác lưu lại khắc phục hậu quả.

Anh ta trước sau vẫn duy trì khoảng cách với Liên Dịch, cúi đầu cung cung kính kính.

Liên Dịch như có sở giác[5], dừng bước chân, chuẩn xác nhìn về phía đoạn tường đổ vỡ bên hông.

[5] Gốc là 所觉: Đề cập đến sự nhận biết khách quan thông qua cảm nhận từ mùi hương, màu sắc, âm thanh, xúc giác,... và các tác động thay đổi của sự vật bên ngoài.

Đội trưởng cẩn thận dè dặt: "Sao vậy ạ, thủ tịch?"