Tận mắt chứng kiến miệng vết thương đang lành lại, Nam Đăng hơi trợn to hai mắt.
Thực ra cậu không nhìn lầm, cũng không hề xuất hiện ảo giác, cứ như vậy chưa tới một phút đồng hồ, miệng vết thương ở chân trước của mèo đen đã không còn nữa.
Nam Đăng ngồi bên cạnh giường thấp, ôm mèo đen vào trong lồng ngực, quay đầu nhìn về phía nhân sư.
Mèo đen có thể ở chung với "tinh linh nhỏ", hơn phân nửa cũng chẳng phải là động vật nhỏ bình thường.
Trông thấy tình trạng của mèo đen chuyển biến tốt, nhân sư rất vui, không biết lấy từ đâu ra một cái ly làm bằng lá cây, cẩn thận đút nước bên trong cho Nam Đăng.
Ly vô cùng nhỏ, một ngụm là hết, Nam Đăng nếm thử, thật ngọt.
Nhân sư đặt ly xuống, nâng một sợi tóc của Nam Đăng lên hôn, "ô ô" nói gì đó.
Sau đấy nó cầm trường kiếm của mình lên, rời khỏi căn phòng nhỏ.
Đợi nó vừa đi, dây leo ở cửa tự động vây quanh che lấp, chỉ để lại mấy khe hở thông khí.
Bóng đèn bên trên vẫn còn sáng, mèo đen nằm trong ngực Nam Đăng, hình như đã ngủ mất rồi.
Trên người nó có kha khá vết thương, có mấy vết tương đối nghiêm trọng, tốc độ khép miệng hơi chậm một chút.
Nam Đăng cúi đầu quan sát một hồi, cũng không dám đụng bậy bạ, sợ làm nó đau, cứ như vậy mà ngồi dưới đất, dựa lưng vào chiếc giường thấp nghỉ ngơi.
Đầu thỏ ở trong phòng ngoảnh đi ngoảnh lại, thỉnh thoảng gặm một miếng lá và thân cây leo, cảm thấy ăn không ngon lắm, thế là vứt luôn.
Nó quay về bên cạnh Nam Đăng, nhảy lên đầu vai cậu, dùng lỗ tai cọ cậu.
Nam Đăng có chút không yên lòng, cơn buồn ngủ dần dần bủa vây.
Cậu ngoẹo đầu dựa vào cái cột gỗ cạnh giường thấp, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Miệng vết thương trên người mèo đen vẫn đang khép lại, nó ở trong mộng trở mình, duỗi rộng tứ chi.
Trong phòng yên lặng hẳn, bóng đèn tự động tắt.
Đợi tới lúc Nam Đăng tỉnh lại, cậu phát hiện không biết mình đã ngủ trên giường từ khi nào, bên cạnh là mèo đen và nhân sư đã bình yên vô sự, đầu thỏ cũng ở đây.
Mèo đen liếm bộ lông trên người, thấy Nam Đăng tỉnh, nó tới gần thân mật mà cọ vào cậu.
Nhân sư đang ngủ, nào ngờ đầu thỏ ở bên cạnh, há miệng cắn cái cánh của nó.
Nam Đăng vươn tay ngăn cản, ánh mắt cảnh cáo nó thành thật một chút.
Cậu sờ sờ mèo đen, lặng lẽ xuống giường.
Trời sáng rồi, tia sáng rạng ngời xuyên qua kẽ dây leo, Nam Đăng tới gần phía trước quan sát.
Bên ngoài rất yên tĩnh, chỗ này hẳn là cực kỳ an toàn.
Nam Đăng cúi đầu sờ vào túi áo, tối qua cậu bỗng biến lại thành hồn thể, điện thoại Liên Dịch mua cho cậu hình như làm mất rồi.
Bây giờ là ban ngày, cũng không thích hợp để ra ngoài.
Nam Đăng quay về bên giường thấp, ôm đầu gối ngồi xuống.
Cả ngày hôm nay vô công rỗi nghề, trái lại thời gian trôi qua cũng thật mau, chớp mắt một cái đã tới tối rồi.
Nhân sư tỉnh ngủ rời giường, đưa nước (có vị) ngọt tối qua cho cậu.
Vết thương của mèo đen đã khỏi hoàn toàn, tinh thần hăng hái mà dựng đứng cái đuôi, sáp tới không ngừng cọ xát bàn tay Nam Đăng, sau khi cọ xong thì lui về mấy bước, quay đầu nhìn cậu.
Nam Đăng đoán ra ý của nó: "Mày muốn rời khỏi đây sao?"
Cậu cũng lập tức đứng lên theo nó: "Tao đi theo mày......"
Chắc là mèo đen không ở chỗ này, Nam Đăng đi cùng với nó, có lẽ sẽ có cơ hội tìm được Liên Dịch ở đâu.
Nhưng nhân sư lại liều mạng lắc đầu, kéo Nam Đăng ngồi xuống lần nữa, giơ ngón tay chỉ về một hướng, lại chỉ chỉ bản thân mình.
Nam Đăng mù tịt: "Ý mày là sao?"
Nhân sư lại dùng kiếm vẽ hình trên không trung, bên trong hình vẽ là một chậu hoa siêu siêu vẹo vẹo, trồng hai đóa hoa.
Nam Đăng cảm thấy hơi quen mắt, nhất thời không nhớ ra được.
Mèo đen vội quay về khu vực, chỗ đó là địa bàn của nó, nếu vết thương đã lành, thân là địa linh nên trở lại thực hiện trách nhiệm.
Nó nhìn Nam Đăng một lần cuối cùng, không nỡ mà "meow" một tiếng, rồi quay đầu chạy đi.
Nhân sư vẫn không để Nam Đăng rời khỏi như cũ, nó lại vẽ một cái đồng hồ, kim đồng hồ chỉ hướng hai giờ rưỡi rạng sáng, và chỉ chỉ bản thân.
Nam Đăng chần chừ nói: "Mày sẽ quay lại trước hai giờ rưỡi à?"
Nhân sư gật gật đầu, xoay quanh Nam Đăng một vòng, rồi cũng rời đi luôn.
Cửa lần nữa bị dây leo che chắn, Nam Đăng buồn chán đủ kiểu, ngã lên trên giường đực người ra.
Qua một hồi, cậu trở mình quơ đầu thỏ tới, nhỏ giọng nói với nó: "Thỏ con mày đói chưa...... muốn ăn người giấy nhỏ không?"
Đầu thỏ trước giờ luôn thèm ăn lúc này không thèm động đậy, chẳng có bất kỳ biểu hiện gì.
Nam Đăng chột dạ mà rũ mắt: "Thôi vậy......"
Qua mấy ngày nữa lại đi tìm Liên Dịch cũng được, coi như giờ cậu còn đang giận đi.
-
Sau khi Liên Dịch rời đi, phòng bên trong khách sạn đã bị kiểm tra một lượt.
Nhưng khách sạn quy mô nhỏ, buổi tối cũng có nghiêm ngặt như vậy, ông chủ nói trong ấn tượng hình như là hai người vào ở, nhưng trong sổ đăng ký chỉ có tên của Liên Dịch.
Trong phòng tìm được một vali xách tay, cùng một hộp cơm đã ăn xong, ngoại trừ đó ra thì không tìm được manh mối hữu dụng nào khác.
Buổi chiều ngày hôm sau, có thủ hạ nhận được tin tức, nói Liên Dịch vẫn quanh quẩn ở khu vực lân cận, cũng không trốn đi xa.
"Nghe bảo anh ta dò hỏi hướng đi của địa linh nhân sư...... có mấy thiên sư từng gặp anh ta."
Tin tức Liên Dịch bị giáng chức đã được truyền ra, nhưng chỉ là trên danh nghĩa anh không phải thiên sư thủ tịch nữa, chứ sự sợ hãi của người khác đối với anh cũng chưa từng vơi bớt nửa phần.
"Không biết mục đích anh ta tìm kiếm nhân sư là gì...... chẳng qua nhân sư hành tung bất định, thiên sư bên kia cũng chẳng biết nó ở đâu."
Thời gian nhân sư trở thành địa linh lâu, thực lực đủ mạnh cũng thông minh hơn, thiên sư trong khu vực đã quen với tính cách của nó, sẽ không chủ động quấy rầy nó.
Ông Bình Nhiên cũng chẳng thèm ngẩng đầu: "Biết rồi."
Sau đêm qua, ông đã phát hiện ra một vài manh mối, chẳng còn muốn quan tâm chuyện này nữa, nộp báo cáo tượng trưng, rồi bận chỉnh lý tài liệu bệnh tật bên chỗ bệnh viện.
Cơ bản xác định Trác Thanh đã chết, Tạ Vận đóng cửa không ra ngoài, Cốc Hư bị thương nằm trên giường, giờ chỉ còn mình ông có thể hoạt động.
Nhưng sinh lực của một mình ông có hạn, phải lựa chọn việc quan trọng hơn.
"Đúng rồi", Ông Bình Nhiên bỏ tập tài liệu trong tay xuống, "Lâm Cửu đâu?"
"Quản lý Lâm......" Mặt thủ hạ lộ vẻ lưỡng lự, "Sau khi cậu ấy trở về từ chỗ ở của Liên Dịch, thì có hơi là lạ."
Ông Bình Nhiên nhíu mày: "Chuyện là làm sao?"
Ông vốn tưởng rằng, do ông trách mắng Lâm Cửu, còn hạ quyền hành của hắn trá hình, nên Lâm Cửu không vui trong lòng.
Kết quả thủ hạ nói, Lâm Cửu ôm về một chậu hoa từ chỗ của Liên Dịch.
"Quản lý Lâm nói hoa là vật sống, anh ta tận mắt trông thấy nó biết động đậy, nhưng bọn tôi đã nhìn cả rồi, chậu hoa đó chỉ là chủng loại rất bình thường......."
Bọn họ dùng la bàn chờ dụng cụ kiểm tra đo lường, xác nhận không có dị thường, Lâm Cửu vẫn không nghe, nhất định phải mang hoa về, còn bảo vệ hết sức cẩn thận.
Ông Bình Nhiên nghe xong, giận run cả người: "Đúng là xằng bậy! Vậy thì kêu nó ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chăm hoa đẹp rồi hãy ra ngoài!"
Thủ hạ cúi đầu không dám nhiều lời, ứng tiếng rồi cáo lui.
Bên kia, Lâm Cửu ngồi trên ghế dựa, nhìn chằm chằm bông hoa trước mặt.
Hoa là nguyệt quý[1] màu hồng nhạt, thời gian nuôi dưỡng hẳn là chưa lâu, cành không đủ sum suê, hai đóa hoa mọc cùng một thân.
[1] Hay còn gọi là hoa hồng Trung Quốc, tường vi Trung Quốc, tên khoa học là Rosa chinensis.
Một đóa đã nở rộ, đóa kia màu sắc nhạt hơn, vẫn còn là nụ.
Mặc kệ người khác nói gì, Lâm Cửu đều tin mình không nhìn lầm.
Về phần tại sao, bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra được cách lý giải thích hợp, vì vậy mới mang hoa về.
Ban nãy hắn đã tưới nước cho hoa, còn cẩn thận rửa sạch phiến lá, tiếc là hoa chẳng hề động đậy nữa.
Lâm Cửu giơ tay nhấn nhấn ấn đường, tính đi ngủ một lát trước đã.
Lúc này, phía phòng ngủ bỗng vang lên động tĩnh.
Hắn bất chợt đứng dậy, lấy la bàn ra kiểm tra, nhưng kim chỉ nam lại không chuyển động.
Không phải oán hồn? Lâm Cửu nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên, trước mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng.
Nhân sư cầm trường kiếm, hung hăng đánh ngất hắn.
Lâm Cửu té trên mặt đất, nhân sư ôm lấy chậu hoa trên bàn, muốn mang nguyệt quý đi.
Thế nhưng Lâm Cửu đã sớm có chuẩn bị, vì để bảo vệ tốt chậu hoa này, hắn đã hạ cấm chế với nó, nguyệt quý không thể rời khỏi cạnh hắn, trừ khi giết chết hắn.
Nhân sư thử thấy không có kết quả, nổi nóng mà giơ trường kiếm lên, cuối cùng vẫn không thể xuống tay.
Nó dùng chuôi kiếm chọt chọt mặt Lâm Cửu, phát hiện lực đánh ngất hồi nãy lớn quá, trong chốc lát Lâm Cửu chưa tỉnh lại được.
Nhân sư ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ trên tường, nó đã giao hẹn với Nam Đăng hai giờ rưỡi sẽ trở về.
Nó sốt ruột mà xì xầm mấy tiếng, cúi đầu nhìn Lâm Cửu hôn mê, có một tính toán.
Trước hai giờ rưỡi sáng, nhân sư thuận lợi chạy về.
Dây leo ở cửa tự động di chuyển, Nam Đăng nghe tiếng thì đi ra, trông thấy nhân sư cõng theo một chậu hoa nguyệt quý quen mắt đằng sau, xách cả một người bị trói gô cổ hơn nữa còn che mắt.
Người này mặc quần áo của thiên sư, bộ dạng xa lạ, Nam Đăng vô thức trốn về, víu cạnh cửa cẩn thận quan sát.
Nhân sư thuận tay ném Lâm Cửu xuống, Nam Đăng thấy hắn té trên mặt đất không động tĩnh, chẳng biết là chết rồi hay hôn mê bất tỉnh.
Cậu từ từ đi ra, nhỏ giọng hỏi: "Anh ta là ai?"
Nhân sư lắc lắc đầu, gỡ chậu hoa sau lưng xuống, đưa cho Nam Đăng.
Nam Đăng tới gần, vươn tay nhận lấy, nửa đường cảm nhận được lực cản trở rõ ràng.
Nhân sư đã buông tay, Nam Đăng khẽ cau mày, dùng sức đẩy một cái.
"Bụp" một tiếng vang nhỏ, cấm chế cứ vậy mà vỡ tan, lực cản biến mất.
Lâm Cửu dưới đất kêu rên một tiếng, dường như có dấu hiệu tỉnh lại.
Hóa ra thiên sư này còn sống, Nam Đăng ôm chậu hoa vội trốn vào căn phòng nhỏ.
Ngay khi cậu ngoảnh đầu nhìn lại, thì thấy nhân sư xách Lâm Cửu lên lần nữa, có vẻ định mang hắn đi.
Nam Đăng lên tiếng nói: "Đợi chút đã......"
Cậu nhìn quần áo thiên sư Lâm Cửu mặc trên người, trong lòng sinh ra một ý niệm.
Lúc Lâm Cửu hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiện cả người bị trói chặt không cựa quậy được, nhất là hai tay bị khăn lông dày quấn lấy, không thể thi triển linh thuật.
Mắt hắn cũng bị bịt lại, không biết mình thân ở nơi nào.
Trong lòng Lâm Cửu trùng xuống, trước khi hắn té xỉu đã quá sơ suất, hoặc là nói thực lực của kẻ xông tới phải mạnh hơn hắn, hắn mới không đủ phòng bị.
Sẽ là Liên Dịch sao? Hay là người của Cốc Hư? Tóm lại chắc không phải là oán hồn, bằng không hắn nào có khả năng còn sống.
Xung quanh có mùi hương thoang thoảng của thực vật, nhưng chẳng có bất kỳ tiếng côn trùng nào.
Lâm Cửu cưỡng chế chống người ngồi dậy, sau lưng cảm thấy cọ trúng một ít lá cây, phát ra tiếng sột soạt.
"Không được nhúc nhích!"
Cách đó không xa phía trước hắn, có một giọng nói nói rằng: "Không muốn chết thì thành thật chút!"
Âm thanh nghe là của một cậu thiếu niên còn trẻ tuổi, giọng điệu giống như cố tình giả bộ hung dữ.
Lâm Cửu không biến sắc, trông như rất phối hợp.
"Tôi muốn hỏi anh mấy vấn đề", thiếu niên lại nói, "Hỏi xong sẽ thả anh đi."
Lâm Cửu đáp: "Được."
"Trong số bọn anh, có người tên là Liên Dịch phải không?"
Lâm Cửu im lặng một lát: "Phải."
"Giờ anh ấy đang ở đâu?"
"Tôi không biết."
Thiếu niên im lặng không lên tiếng, xung quanh yên tĩnh lại.
Lâm Cửu phỏng đoán ý đồ của cậu, thử thăm dò nói: "Tối qua anh ta suýt chút nữa bị bắt, có lẽ tìm chỗ ẩn nấp rồi."
"Suýt chút nữa bị bắt?"
Hình như thiếu niên sửng sốt một chút, nửa câu sau giọng nói có hơi nhỏ: "Tại sao phải bắt anh ấy? Anh ấy không phải là...... thiên sư à?"
"Bởi vì anh ta phạm tội", Lâm Cửu bổ sung: "Tội rất nghiêm trọng."
Thiếu niên lại im lặng một hồi, do dự hỏi: "Có...... có liên quan tới quỷ sao?"
Lâm Cửu suy nghĩ, trả lời: "Không phải."
"Không phải?" Thiếu niên càng thêm do dự, thoáng khẩn trương: "Vậy rốt cuộc anh ấy đã làm cái gì?"
Lâm Cửu chưa thể xác định tình huống trước mắt đến cùng là gì cho lắm, cậu thiếu niên có thân phận gì.
Hắn lại im lặng chốc lát, rồi nói: "Thực ra...... tôi nghĩ là anh ta bị hãm hại."
Cách đó không xa vang lên tiếng động khe khẽ, thiếu niên từ từ đến gần hắn một chút.
"Mặc dù rất nhiều người sợ anh ta, coi anh ta như dị loại", Lâm Cửu nói tiếp, "Nhưng tôi cảm thấy, anh ta sẽ không làm ra mấy chuyện đó."
"Dị loại nghĩa là gì......" Thiếu niên mê man hỏi: "Vì sao lại sợ anh ấy, anh ấy xấu xa lắm à?"
"Không", Lâm Cửu ăn ngay nói thật, "Liên thủ tịch khá lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không tính là xấu xa...... chẳng qua anh ta là sát thể trời sinh, cho nên không giống với người khác."
"Sát thể trời sinh?"
Rõ ràng thiếu niên không hiểu mấy cái này, Lâm Cửu cố gắng dùng từ đơn giản nhất để giải thích: "Nhân duyên trời sinh của anh ta kém, không có ai bằng lòng tới gần."
"Thể chất của anh ta đặc thù, rất dễ chiêu quỷ, lúc bảy tám tuổi cha mẹ bị oán hồn làm hại, sau này vào nội viện tu tập linh thuật, oán hồn mới không dám đến gần."
Đợi hồi lâu, cuối cùng thiếu niên mới lên tiếng: "Cho nên trước giờ...... anh ấy vẫn luôn một mình sao?"
"Anh ta có một người thầy, nhưng theo tôi được biết", Lâm Cửu ngừng lại, "Thầy của anh ta, đối xử không tốt với anh ta."
Những lời hắn nói, ở nội viện cũng chẳng phải cái gì bí mật, gần như tất cả mọi người đều biết.
Người bình thường sợ hãi Liên Dịch như bản năng, không dám tiếp cận anh, thiên sư biết tình trạng của anh lại càng không dám.
Dù sao đi nữa sau khi Liên Dịch chết đều sẽ biến thành lệ quỷ, chẳng ai muốn cùng anh dấy lên quan hệ, để tránh sinh ra rắc rối.
"Tối qua anh ấy có bị thương không?"
"Tôi không rõ lắm...... tình hình có thể không được lạc quan."
"Tôi biết rồi......" Giọng nói của Nam Đăng rầu rĩ, "Cảm ơn anh."
Lâm Cửu há há miệng, đang muốn nói gì đó, nhân sư đã khua kiếm lưu loát, đánh ngất hắn lần nữa.
-
Rạng sáng ba giờ, mèo đen trở lại khu vực tuần tra khắp các con đường.
Gần đây oán hồn bên phía bệnh viện là nhiều nhất, chẳng qua chỗ đó có thiên sư phụ trách, mèo đen không định đến.
Nó nện bước rẽ vào một góc đường, bỗng khựng lại, bộ lông trên lưng xù lên.
"Ầm --"
Mặt đất dưới chân nó nứt ra một cái khe, một cái vòng bát quái bằng bạc khảm vào một đoạn, cản đường của nó.
Mèo đen xoay người, Liên Dịch xuất hiện cách đó không xa.
Hơn nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, thân hình cao gầy giống như bức điêu khắc đứng lặng, lộ ra hơi thở khiến mèo đen cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
"Em ấy đang ở đâu?" Liên Dịch thấp giọng hỏi.
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Làm trợ công là loại trải nghiệm như thế nào?
Lâm Cửu: Cảm ơn đã mời, bị khõ u cả đầu nè.