Cấm Bắt Tiểu U Linh Quý Hiếm

Chương 61: "Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?"




Xung quanh một mảnh bừa bộn, không ít tường đá và kiến trúc bị phá hủy trong cơn hỗn loạn, mặt đất còn có dấu vết giẫm đạp của Uế Thủ.

Đặc biệt là địa lao, đã hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.

Đèn đóm bên đường cũng chỉ còn dư lại ba bốn cái không bị hư hao, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong cơn mưa phùn.

Ông Bình Nhiên nắm chặt la bàn trong tay, mồ hôi trên người đã hòa chung với nước mưa từ lâu.

Tất cả mọi người nín thở ngưng thần, chú ý động tĩnh xung quanh từng phút từng giây, còn không dám lơi lỏng chút nào.

Liên Dịch đột nhiên biến mất, hồn thể của Tạ Vận cũng chẳng lưu lại một chút tàn dư, giống như bị luyện hóa trực tiếp.

Nam Đăng vẫn luôn giãy dụa, cự thú chỉ đành dùng đuôi thả cậu xuống đất.

Nó chuyển động đầu, ba con mắt đỏ kiểm tra một vòng, xác nhận tạm thời không còn nguy hiểm, mới biến về hình dạng đầu thỏ, nhảy lên đỉnh đầu Nam Đăng.

Uế Thủ biến đổi hình thái, sát khí trên người cũng theo đó mà thu hồi, dưới sự gột rửa của nước mưa, sát khí còn dư của hai Quỷ Vương lúc trước hoàn toàn tiêu biến, không bắt được điều gì bất thường.

Lẽ nào...... Liên Dịch thật sự rời đi rồi?

Mặc dù đều là oán hồn cấp bậc Quỷ Vương, nhưng anh lại cường đại hơn Tạ Vận nhiều, càng không phải sợ thiên sư có mặt tại đây mới đúng.

Nam Đăng xuyên qua đám người, tới bên cạnh Ông Bình Nhiên.

Vành mắt cậu phiếm đỏ, trên mặt còn mang theo vẻ mờ mịt thất thố, ngơ ngác hỏi: "Anh ấy đi đâu rồi?"

Xác nhận Nam Đăng không có vấn đề gì, Ông Bình Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn về phía la bàn trong tay.

Kim chỉ nam của la bàn yên tĩnh, quả thực không bắt được sát khí, ông cũng có phần không nghĩ ra.

Thời gian cấm chế phát tác chỉ có mình Tạ Vận biết, cái chết của Liên Dịch quá mức đột ngột.

Mà chuyện duy nhất anh làm sau khi biến thành quỷ, ấy vậy mà là giết Tạ Vận, bây giờ lại chẳng thấy đâu nữa.

Hành vi của anh vượt qua khỏi lẽ thường, nhưng trước đây cũng chưa từng có án lệ hai con Quỷ Vương đồng thời xuất hiện, không thể dùng trải nghiệm bình thường để phán đoán.

Hơn nữa kết quả này, coi như là cũng khá lạc quan, Tạ Vận một lòng muốn bắt Nam Đăng, thương vong tạo thành cũng không nhiều.

Ông ta trăm phương ngàn kế lâu như vậy, rốt cuộc cũng biến mình thành Quỷ Vương, còn tính chuẩn Liên Dịch sẽ chết vào lần cấm chế phát tác cuối cùng, kết quả lại bởi vì vậy mà bị một con Quỷ Vương khác dễ dàng xé nát.

Nhưng tóm lại bây giờ vẫn chưa an toàn, Liên Dịch vẫn là mục tiêu cần giải quyết như cũ, anh có thể quay trở lại bất cứ lúc nào.

Đoàn người chờ đợi hồi lâu, Ông Bình Nhiên nói với Nam Đăng: "Chi bằng ngài về nghỉ ngơi trước nhé? Có tình huống gì tôi sẽ lập tức liên hệ......"

Nam Đăng lắc đầu: "Tôi muốn đi tìm anh ấy......"

Nói rồi cậu định rời đi, thì bị Lâm Cửu cản lại.

"Trừ phi anh ta chủ động xuất hiện, bằng không không tìm được đâu", Lâm Cửu thấp giọng nói: "Có ngài ở đây, chắc chắn anh ta sẽ quay lại."

Chỉ là trong lúc đợi anh quay trở về, chẳng ai biết anh sẽ làm ra chuyện gì cả.

Nhân lúc này, bọn họ phải nắm chắc thời gian, chuẩn bị tốt phần ứng phó cho lần tiếp theo.

Nam Đăng cũng giống vậy, cậu đã tiêu hao không ít thần lực, còn tận mắt chứng kiến cái chết của Liên Dịch.

Thân là Thần Núi, cậu cần phải mau chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, bao gồm cả việc không nỡ bỏ Liên Dịch.

Nghe thấy lời Lâm Cửu, Nam Đăng thoáng tỉnh táo lại.

Cậu ngẩng đầu lên, vừa hay trông thấy cơ thể lạnh như băng của Liên Dịch vẫn còn đứng trên bậc thềm.

Mấy tên thiên sư đi qua đó, chuẩn bị khiêng thứ này đi, sau đó xử lý tiếp.

Song, chẳng biết có phải là vì sau khi Liên Dịch chết, hồn thể còn từng lưu lại một thời gian ngắn hay không, cơ thể bị sát khí nặng nề tiêm nhiễm, còn chưa đụng tới đã vỡ tan thành khói, hòa vào trong làn nước mưa.

Cảnh tượng này bị Nam Đăng nhìn thấy, cậu đau như chết lặng, nước mắt cố nén đảo quanh trong hốc mắt.

Đầu thỏ vội vội vàng vàng nhảy xuống, thân hình đột nhiên cao lên hai mét, ngồi xổm trước mặt Nam Đăng che khuất tầm mắt của cậu.

Nó rũ tai xuống, ôm lấy Nam Đăng giống như cánh tay, khẽ vỗ về lưng cậu.

Nam Đăng thuận thế dựa vào nó, vùi mặt vào trong bộ lông dày mềm mại, rất lâu không hề động đậy.

Mưa dần tạnh, Ông Bình Nhiên phụ trách bố trí giải quyết hậu quả, còn lại Lâm Cửu canh giữ bên cạnh Nam Đăng.

"Có lẽ...... có lẽ anh ta không giống oán hồn tầm thường, anh ta không có hành động đả thương người khác", Lâm Cửu châm chước rồi nói tiếp, "Nhưng ngài ngàn vạn lần không thể mềm lòng với anh ta, người đã chết, tính tình nhất định cũng sẽ khác biệt phần nào với trước đây."

Những lời phía sau, cho dù đối với Nam Đăng mà nói có chút tàn nhẫn, hắn vẫn phải nói ra.

Giả sử Liên Dịch cũng biến thành dáng vẻ giống Tạ Vận, tuyệt đối không thể giữ anh lại, hơn nữa có thể cuối cùng Nam Đăng còn phải đích thân ra tay, đưa anh vào Tháp Nghiệp chướng.

Đầu thỏ im lặng đứng yên, qua một hồi, Nam Đăng ngẩng đầu lên.

Cậu có vẻ đã bình tĩnh hơn không ít, hai mắt cụp xuống: "Tôi biết rồi."

Lâm Cửu thở dài một tiếng trong lòng: "Tôi đưa ngài về nghỉ ngơi nhé?"

Tết ma quỷ sắp kết thúc, nếu bên ngoài có oán hồn bị sát khí của Quỷ Vương thu hút tới, cứ giao cho thiên sư nội viện giải quyết là được, Nam Đăng không cần ở lại nơi này.

Nam Đăng gật đầu, rồi lại nói: "Đợi chút."

Cậu đến bên chỗ địa lao, cẩn thận tìm kiếm ở xung quanh, cuối cùng nhặt một chiếc vòng bát quái bằng bạc dưới mặt đất lên.

Lâm Cửu không tiến lên ngăn cản, sau khi Liên Dịch chết không còn là thiên sư nữa, pháp khí của anh hiển nhiên không thể sử dụng tiếp, tùy Nam Đăng giữ lại cũng được.

Nam Đăng cẩn thận từng li từng tí, dùng tay áo lau sạch vòng bát quái, lại lau lau mặt, rồi đứng dậy theo Lâm Cửu rời khỏi.

Trước lúc gần đi, cậu lại nhìn quanh bốn phía lần nữa, đáy mắt lộ ra sự đau khổ và mất mát.

Liên Dịch bỏ đi thật rồi, chẳng biết anh đi đâu nữa.

Tại sao anh muốn rời đi? Có phải anh đã quên mình rồi hay không.

Lâm Cửu còn nói, có cậu ở đây, Liên Dịch chắc chắn sẽ quay về.

So với việc nhìn thấy Liên Dịch bị oán khí ăn mòn, trở thành dáng vẻ hoàn toàn xa lạ, bây giờ anh biến mất không còn tăm hơi, càng khiến Nam Đăng không muốn chấp nhận hơn.

Cậu cúi đầu thu liễm vẻ mặt, mò mẫm vòng bát quái trong túi áo.

-

Hai ngày sau, hàng loạt thiên sư tìm kiếm tung tích Quỷ Vương ở khắp nơi, tiếc là không có thu hoạch gì.

Theo lý mà nói, oán hồn mới vừa ra đời là nóng nảy nhất, bọn chúng vẫn còn giữ lại không ít chấp niệm và dục vọng thuở còn sống, có thể sẽ chưa tìm kiếm con mồi gặm cắn sinh hồn ngay lập tức, nhưng nhất định sẽ có hành động nào đó.

Liên Dịch lại tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng để lộ một chút dấu vết.

Thoạt đầu Ông Bình Nhiên còn tưởng rằng, chấp niệm sau khi chết của anh là Nam Đăng, bây giờ bắt đầu hoài nghi mình phán sai rồi.

"Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?" Trong lòng Ông Bình Nhiên sầu lo chẳng giảm, "Oán hồn không thể đoán trước, e rằng mới khó đối phó nhất."

Nhưng Lâm Cửu lại cảm thấy, chắc chắn Liên Dịch sẽ quay về.

Hắn tiếp xúc với hai người lâu nhất, biết anh không thể buông bỏ Nam Đăng.

Về phần tại sao không xuất hiện, có lẽ có nguyên nhân bọn họ chưa biết được.

Hai ngày nay, Nam Đăng cũng ngày càng trầm mặc kiệm lời.

Tán gẫu với cậu, cậu sẽ nghiêm túc lắng nghe, cũng sẽ đáp trả, nhưng rõ ràng tâm trạng vẫn luôn sa sút.

Cậu thường xuyên đứng bên cửa sổ, trong tay cầm vòng bát quái rồi thất thần, hoặc là nhỏ giọng nói chuyện nói đầu thỏ trong ngực.

Ông Bình Nhiên lo lắng, sắp xếp không ít thiên sư bên cạnh cậu, trông nom cậu mọi lúc, đi đến đâu cũng theo cùng.

Ngày thứ ba, vẫn chưa có bất kỳ tin tức vào về Quỷ Vương, Nam Đăng ngồi không yên nữa.

Cậu mang đầu thỏ định đi ra ngoài, Ông Bình Nhiên kịp thời chạy tới can ngăn.

"Ngài ở đây mới là an toàn nhất", Ông Bình Nhiên dịu giọng khuyên nhủ, "Ở bên ngoài lỡ như xảy ra tình huống gì thì phải làm sao?"

Nội viện đã làm đủ công tác phòng ngự và bố trí, đảm bảo Liên Dịch không thể tiếp cận Nam Đăng đầu tiên.

Nam Đăng cúi đầu miết lỗ tai đầu thỏ, vẫn là câu nói đó: "Tôi muốn đi tìm anh ấy."

Nom bộ dạng của cậu, Ông Bình Nhiên cũng đau lòng, thử bảo: "Đợi thêm mấy ngày nữa rồi nói? Gần đây thiên sư bên ngoài cũng đang tìm cậu ta."

Huống hồ dưới tình hình này, Nam Đăng ra ngoài tìm kiếm, không khác gì mò kim đáy bể.

Nam Đăng mím môi, không khăng khăng nữa: "Được rồi."

Cậu ôm đầu thỏ quay về, tự khóa mình trong phòng.

-

Sáng sớm hôm sau, một tên thiên sư tới trước cửa phòng Nam Đăng, gõ nhẹ: "Thần Núi đại nhân?"

Bên trong cửa hồi lâu không có tiếng trả lời, mà trước đây Nam Đăng chưa bao giờ như vậy.

Thiên sư có chút lo lắng, vội vàng tìm Lâm Cửu đến.

Lâm Cửu cũng gõ cửa trước, phát hiện cửa phòng khóa từ bên trong.

Hắn thử gọi mấy tiếng, rồi trực tiếp cưỡng chế phá cửa xông vào.

Trong phòng quả nhiên không một bóng người, một bên cửa sổ đang mở.

Cùng lúc đó, Nam Đăng lặng lẽ tới được cửa hông của nội viện.

Đầu thỏ ló hai mắt ra khỏi túi áo cậu, lại bị ấn vào.

Nam Đăng làm động tác chớ có lên tiếng: "Suỵt."

Người phòng thủ ngoài cửa và hành lang rất nhiều, Nam Đăng không muốn quấy rầy Ông Bình Nhiên, thế là lén trèo cửa sổ chạy ra.

Giờ đã là ban ngày, đây đang là thời điểm bàn giao ca của thiên sư, tất cả oán hồn đều ẩn náu, cường độ tuần tra cảnh giới cũng sẽ yếu đi không ít.

Bùa trận cũng chẳng thể ngăn cản Nam Đăng, cậu đi một mạch tới đây, trông thấy có sáu thiên sư canh gác ngoài cửa hông.

Nam Đăng suy nghĩ, có nên dùng đầu thỏ làm mồi nhử dẫn bọn họ đi không.

Cậu men theo con đường nhỏ im lặng tới gần, đột nhiên nghe thấy một tiếng kinh hô.

"Ai đó!?"

"Rầm rầm rầm" mấy tiếng, bùa trận bên ngoài liên tục bị phá vỡ, thiên sư ở cửa bị sức lực vô hình gạt phăng ra, đồng thời ngã rạp trên mặt đất.

Cảnh báo tức khắc vang lên, nội viện gặp phải xâm nhập.

Nam Đăng còn chưa phản ứng được, chóp mũi đã ngửi thấy một luồng sát khí nồng nặc.

Ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện giữa không trung, gần như là tới trước mặt cậu trong phút chốc.

Nam Đăng ngơ ngác, suýt chút nữa nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.

Liên Dịch lộ diện dưới ánh mặt trời, hồn thể của anh lại không phải nửa trong suốt, trên người còn giữ nguyên bộ đồng phục thiên sư, giống như lúc còn sống.

Nhưng nhãn cầu mắt trái đã mất của anh trống rỗng, sát khí tràn ra từ cơ thể không ngừng tung bay, hình thành từng luồng từng luồng khói đen.

Anh im lặng nhìn chằm chằm Nam Đăng, dáng vẻ vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đầu thỏ nhảy ra khỏi túi áo, hai mắt lập tức chuyển đỏ, chuẩn bị biến thân bất cứ lúc nào.

Nhưng Nam Đăng vẫn còn ngơ ngác, nín thở, chầm chậm vươn tay về phía Liên Dịch.

Cậu còn chưa chạm tới Liên Dịch, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

Liên Dịch đến gần Nam Đăng, bao phủ cậu trong sát khí của mình.

Đầu thỏ bị hất tung, lúc này Ông Bình Nhiên dẫn người đuổi tới, trơ mắt nhìn thân hình Liên Dịch hơi lấp lóe, biến mất tại chỗ cùng Nam Đăng.

Đầu thỏ xoay chuyển mấy vòng giữa không trung rồi vững vàng tiếp đất, phát hiện Nam Đăng đã mất tăm.

Nó tức giận không thôi, nhảy phắt lên nện ra một cái hố nhỏ dưới mặt đất.