Ánh sáng ban mai rọi vào, khiến Cố Y Thư chầm chậm mở mắt. Cả người cảm giác mát mẻ vô cùng, hơi đảo mắt vén tấm chăn nhìn qua cơ thể, đã thấy chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi. Bên cạnh giường vẫn lõm xuống, đồng nghĩa với việc người bên cạnh chỉ vừa mới rời khỏi giường.
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong căn phòng.
“Tỉnh rồi?”
Cô gái nhỏ đảo mắt, lại thấy Thẩm Triết Quân đứng bên cạnh khung cửa kính. Vóc người cao ráo, bàn tay vẫn đang cài nút áo sơ mi. Đường nét góc cạnh vẫn cao ngạo như thế, chỉ là một hành động tùy tiện bình thường, cũng đủ hút mắt bao nhiêu người.
Cố Y Thư không đáp, cô tỉnh lại là việc rõ ràng. Cần gì phải hỏi những câu vô nghĩa. Cứ thế, bước chân trần xuống nền nhà. Chiếc áo sơ mi không quá dài với Thẩm Triết Quân, nhưng phủ lên người cô lại chỉ vừa qua đầu gối một ít. Để lộ đôi chân thon dài trắng mịn. Bộ dáng biếng nhác, cúi người nhặt lên bộ đồ công sở của mình đang vương vãi trên nền sàn. Mái tóc dài sớm đã rối tung.
Hành động đó, khiến đáy mắt người đàn ông thoáng nảy lửa.
“Cô lại đây.” Vẫn cái giọng điệu ra lệnh, khiến Cố Y Thư xoay đầu nhìn hắn.
Một chiếc cà vạt được lấy ra, màu xanh đậm vừa vặn hợp với màu của bộ âu phục hắn đang mặc. Chất liệu sang trọng lại đắt tiền.
“Thắt cà vạt cho tôi.”
Cố Y Thư không nhanh không chậm di chuyển lại gần, rồi cầm cà vạt lên. Bất lực nhướn người qua, so với chiều cao của người đàn ông, cô chỉ ngang vai, trông thế hắn hơi khụy xuống để cô vòng lấy cà vạt qua được cổ của hắn.
Cứ thế, gương mặt anh tuấn lập tức đối diện trước gương mặt nhỏ. Bộ dáng cô mới tỉnh dậy, khóe mắt vẫn còn vương ít ghèn, nhưng vẻ xinh đẹp biếng nhác vẫn chẳng hề giảm một tí. Đến khi xong, người đàn ông lại đứng lên, nhưng tầm mắt vẫn chẳng hề rời gương mặt nhỏ của cô.
Thế nhưng đã tới đây, Cố Y Thư lại chẳng biết làm sao. Bàn tay nhỏ cầm cà vạt đặt trên mép cổ áo, thoáng đứng ngây ra. Chỉ biết thắt tới thắt lui, sau cùng chẳng hề ra được hình thù gì. Thẩm Triết Quân cau mày nhìn hành động vụng về này một lúc thì mới lên tiếng.
“Không biết thắt cà vạt sao?”
Cố Y Thư cắn môi, ngẩng nhìn hắn. Chữ đều hiện trên gương mặt, nhỏ giọng lên tiếng. Cô trước giờ đã thắt cà vạt cho ai bao giờ? Thẩm Triết Quân căn bản là người đầu tiên.
“Tôi không biết.”
Thẩm Triết Quân nắm lấy bàn tay nhỏ, thuận thế đan xen từng kĩ thuật thắt cà vạt, giọng bất giác dịu dàng vô cùng mà ngay cả chính hắn cũng chẳng thể nhận ra được.
“Nhìn cho kĩ.”
Cố Y Thư tập trung, bàn tay nhỏ bị hắn nắm lấy, rồi cứ thế huấn luyện không khác gì những đứa trẻ tiểu học vẫn thường được thầy cô cầm bút cho. Đến khi xong xuôi, người đàn ông mới buông ra.
“Đã nhớ rõ chưa, sau này cô còn phải tiếp tục.”
Cố Y Thư nghe tới đây cảm thấy hơi nực cười, ngủ được bao nhiêu đêm. Đến khi hắn chán khéo lại vứt cô sang một xó, tới đó thì cần gì nói đến việc mà “sau này” nữa? Nghe thật sự rất vô lý, chẳng hề có tương lai.
Nhưng rồi cũng chỉ gật đầu, không dám làm phật ý hắn.
Vừa mới làm xong, bàn tay người đàn ông đã siết ngang điểm eo. Nhẹ nhàng dùng lực nâng cô lên, chậm rãi hôn lên cánh môi nhợt nhạt. Điều này khiến Cố Y Thư ngạc nhiên không thể phản kháng, liền để mặt người đàn ông làm vậy, hơi thở hắn mang theo sự mát lạnh, lại cuốn hút kịch liệt.
Thế nhưng, bàn tay nhỏ của cô đã nắm lấy vạt áo của Thẩm Triết Quân siết lại, siết đến nhăn nheo chỉ để giữ bình tĩnh trước hành động này. Nụ hôn dây dưa được vài phút, lại tiếp tục dời tầm, rơi vụn vặt lên chiếc cổ nhỏ, nơi đó vẫn đầy dấu vết ửng đỏ của đêm qua. Nhìn tới đó, hiển nhiên người đàn ông rất hài lòng. Tới đây, mới buông cô ra.
Tầm mắt nhìn về bàn tay nhỏ vẫn đang nắm lấy áo hắn, còn nắm đến nhăn nheo. Thẩm Triết Quân liền đưa tay hắn đặt lên bàn tay của cô. Trông thấy thế, Cố Y Thư chỉ đành buông ra, rồi lại vuốt vuốt lên mép âu phục người đàn ông cho thẳng lại.
“Tôi xin lỗi.”
Thẩm Triết Quân nhìn tới đó hơi nhướn mày, hắn vừa muốn đụng đến tay cô thì cô liền né. Hiển nhiên không hề hài lòng một chút nào. Xong việc, liền xoay người mà rời khỏi cửa phòng. Để Cố Y Thư chỉ biết đứng ngước nhìn.
Chiếc hộp đựng bộ âu phục trên bàn sớm đã không còn, có lẽ Thẩm Triết Quân đã lấy đi.
Cố Y Thư bước vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân rồi lại trở xuống. Vốn còn tưởng người đàn ông đã rời đi, lại không nghĩ được rằng hắn vẫn hiện diện trên chiếc bàn ăn sáng.
“Lại đây dùng bữa.”
Cố Y Thư di chuyển lại gần, cứ thế một phần ăn nóng hổi được dọn ra. Cô gái nhỏ ăn rất nhanh, xong xuôi liền muốn rời đi. Kết quả Thẩm Triết Quân đã lên tiếng.
“Lên xe của tôi.”
Người đàn ông như bậc đế vương vậy, cứ thế mà ra lệnh, không cho cô một đường chối.
Ngồi trên xe, tài xế mới mon men hỏi.
“Không biết cô Cố cần đến đâu?”
“Về phòng trọ của tôi.”
Bộ đồ trên người Cố Y Thư vẫn chưa hề thay ra, nên trước mắt là cần phải về phòng trọ rồi. Chẳng lẽ lại mang bộ dạng bộ đồ hôm qua này đến công ty sao.
Chỉ có Thẩm Triết Quân là suy nghĩ dần thay đổi.
Tối hôm đó tại biệt thự. Cả một kho đồ nữ nhân được xe vận hành chuyển đến. Trưng bày cả một khu bên cạnh phòng ngủ chính.