Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 50: Trả ơn nhầm người




Trên chiếc xe trở về lại khu phòng trọ đã thuê. Cố Y Thư đưa tay ngẩng nhìn vệt băng bó. Lớp băng bó mới đã được thay ra, trông còn tỉ mỉ hơn cả khi cô băng lên vết thương.

Thẩm Triết Quân vốn dự định đến tập đoàn, kết quả nhận được tin nhắn kêu gọi trở về Thẩm gia của Thẩm Trì Dã. Tới đây tài xế cũng thay đổi hướng đi.

Đến khi trở về, Lạc Ân vẫn đang dùng bữa sáng, nơi bàn dài từng hàng đồ ăn sang trọng được dọn lên. Dù là bữa sáng cũng chưa từng qua loa. Bà ngước nhìn về hướng đứa con trai của mình, để rồi lần nữa phán xét. Chiếc cà vạt thắt một cách không đúng tiêu chuẩn, hơn thế trên môi còn vương lại một vệt cắn.

“Con chó hôm bữa cắn nữa sao?”

Lạc Ân cau mày phán xét. Bà hiểu rõ tính đứa con trai này. Nhưng bà có chút thắc mắc, vết cắn này rốt cuộc từ con chó nào?

Thẩm Triết Quân đưa tay chạm lên môi, lại nhớ đến gương mặt của Cố Y Thư ban sáng, bất giác gương mặt người đàn ông cũng hài hòa một chút. Hắn không từ chối, im lặng như ngầm khẳng định.

Thẩm phu nhân đang gắp đồ ăn, để rồi cũng ngưng lại. Sở dĩ hôm nay Thẩm Trì Dã kêu Thẩm Triết Quân đến với lý do gì, bà đều biết.

Hôn sự với nhà họ Cố, cũng tới lúc để thực hiện rồi. Dù cho Thẩm Triết Quân không thích Cố Nhã Hân, nhưng có những thứ không thể cãi. Bà biết Thẩm Trì Dã rất coi trọng hôn sự này, bởi năm đó mạng sống của ông đều do một tay vị phu nhân người nhà họ Cố vớt vát. Lạc Ân không tìm hiểu quá sâu, nhưng có những điều bà tương đối rõ.

Thẩm Triết Quân mở cửa phòng, cẩn trọng bước vào. Thẩm Trì Dã ngồi trên bàn làm việc, sách và mọi thứ đều rất gọn gàng. Trên đó còn lưu lại một vài tờ giấy. Nơi khoan phòng tương đối sáng, sách giấy xếp gọn gàng.

“Đến rồi sao?”

“Vâng.”

Người đàn ông nhàn nhạt đáp, nhìn sơ qua tờ giấy. Phần lớn đều là đang chọn ngày lành để thực hiện lễ cưới.

Không biết rõ bên trong Cố Nhã Hân là một người như thế nào, nhưng bên ngoài Cố Nhã Hân trong mắt mọi người là một vị tiểu thư danh tiếng vang dội. Hơn thế còn là cựu sinh viên xuất sắc của trường Tech, đạt được nhiều giải thưởng giỏi trong các kì thi vươn tầm quốc tế. Nên hiển nhiên Thẩm Trì Dã cũng cố gắng mà đem đứa con dâu này về.

Ánh mắt Thẩm Triết Quân không quá dao động, bởi người đàn ông luôn có các dự tính phạm trù tương đối lớn. Cũng chưa bao giờ để hắn phải chịu thiệt.

Kết hôn với Cố Nhã Hân sao?

Hắn không có hứng thú để tâm đến, còn việc ngưng lại lễ cưới cũng chỉ việc trong nháy mắt. Con người thật của Cố Nhã Hân như nào, người đàn ông đều có đầy đủ thông tin. Chỉ là Thẩm Triết Quân trông Thẩm Trì Dã đặt nguyện vọng lớn vào cô con dâu này như thế nào, nên người đàn ông cũng không muốn ông thất vọng.

Thật ra việc gò bó vào mấy tờ giấy hôn ước, Thẩm Triết Quân đều thật sự không thích.

Trên bàn, là một bức ảnh mờ nhạt cũ đã phai đi của những sinh viên học chung lớp năm đó cùng Thẩm Trì Dã.

Người đàn ông ngẩng nhìn xuống, lại dừng trên một người có gương mặt tương đối quen thuộc, đây chẳng phải mẹ của Cố Y Thư sao? Hắn đưa tay chỉ vào. Thẩm Trì Dã nhìn sơ qua, rồi lại lên tiếng.

“Người này…”

“Đó là người đã cứu cha, nếu không có cô ấy, giờ có lẽ cha đến mạng cũng không còn nữa.”

Thẩm Triết Quân như thể dần nhận ra điều gì đó, Vân Hạ Tuyết mới là người cứu Thẩm Trì Dã. Vậy người ông mang ơn phải là Vân Hạ Tuyết.

Vân Hạ Tuyết từ lâu đã qua đời, lại còn bị người đời bảo là tiểu tam phỉ nhổ khi xen chân vào Cố Nhiệm lẫn Thư Kỳ. Danh tiếng bà không tốt nên từ lâu đã rời khỏi Cố gia. Nhưng hôn ước giữa nhà họ Cố cùng người nhà họ Thẩm vẫn luôn còn. Nên căn bản nhà họ Cố lại lợi dụng lòng tin của Thẩm Trì Dã để duy trì mối quan hệ hôn ước này.

Theo như trong quá trình điều tra, Cố Y Thư đã không còn dính dáng đến Cố gia. Nhưng người nhà họ Cố chưa bao giờ xác nhận thực hư về điều đó. Còn mạo nhận vẫn liên quan đến Cố Y Thư, để nữ nhân này bị không ít người đem ra so sánh, chung quy là để nâng Cố Nhã Hân và hạ Cố Y Thư xuống.

Chỉ trong chớp lát, tròng mắt Thẩm Triết Quân trở nên đen sậm lại. Người nhà họ Cố vậy mà dám qua mắt Thẩm gia rồi cả gan che đậy như thế.

Nếu không phải vì Cố Y Thư yêu cầu điều tra về những việc liên quan đến Vân Hạ Tuyết, Thẩm Triết Quân thật sự đến bây giờ vẫn không hề biết người nhà họ Cố còn có một mặt này.

Vậy là căn bản từ đầu đến giờ, Thẩm Trì Dã bị Cố Nhiệm lợi dụng lòng tốt, đem ra chỉ để áp đặt cái hôn ước. Chung quy chính là mượn danh tiếng Thẩm gia để dựa vào.

Người đàn ông rũ mắt, nhìn về Thẩm Trì Dã đang sắp đặt ngày thực hiện kết hôn. Còn tổ chức các địa điểm tương đối long trọng. Hắn đưa tay, đẩy hết một lượt những tờ giấy sang một bên.

“Lễ cưới này, tạm thời dừng đi.”

Thẩm Trì Dã cau mày không hiểu. Lập tức lên tiếng phản bác.

“Không được. Có ơn ắt trả.”

“Nhưng là đang trả ơn nhầm người rồi.”

Cứ thế, Thẩm Triết Quân nhàn nhạt lên tiếng cắt ngang suy nghĩ, khiến Thẩm Trì Dã rơi vào trầm tư. Ông vốn biết đứa con này trước giờ hành sự đều tìm hiểu rất kĩ, nếu như đã nói, thì chắc hẳn phải biết được cái gì đó rồi.

“Sau vài ngày, con sẽ cho người gửi một số thông tin của Cố gia đến.”