Cạm Bẫy: Anh Rể Là Tình Nhân

Chương 56: Ngày cuối của năm




Trời vừa hửng sáng, Thẩm Triết Quân đã tỉnh dậy. Người đàn ông hơi động một chút, cô gái nhỏ dưới bàn tay người đàn ông cũng nhích theo cơ thể hắn.

Thẩm Triết Quân vươn tay nhìn người trong lòng. Chỉ hơi vén chăn, cũng thấy trên cơ thể và làn da trắng mịn đầy vệt ấn ký của đêm qua. Gương mặt nhỏ mềm mại nhu thuận trong lòng, giờ phút này trong vòng tay hắn. Khác hoàn toàn với trạng thái của đêm qua.

Không thể phủ nhận, Thẩm Triết Quân vậy mà lại thích cảm giác mỗi sáng có cô ở trong lòng như thế này. Trước kia, người đàn ông đều là trên chiếc giường trống rỗng, cũng chẳng hề có một ai. Hắn còn tưởng đã quen thuộc. Vậy mà ngủ với cô đến tận bây giờ, hắn lại nhận ra muốn cùng cô đến nhường nào.

Cứ như thế, cô gái nhỏ chầm chậm tiến vào “trong lòng” của người đàn ông. Càng lúc càng tạo nên sự thân thuộc giữa cô và hắn.

Cũng chẳng rõ đã ham muốn bao lâu nữa. Nhưng đêm qua Thẩm Triết Quân nếm được, lại càng không hề muốn ngừng khi cảm nhận dư vị ngọt ngào của cô.

Cố Y Thư vẫn say giấc, hàng lông mi dài khép lại. Gối đầu lên cánh tay, mái tóc dài tuỳ tiện xoã tung, vùi vào lồng ngực rắn chắc. Hơi thở đều đều vẫn cứ thế bình ổn.

Người đàn ông đảo mắt nhìn xuống bàn tay phải, khẽ khàng cầm lên. Kế đó tháo đi lớp băng mà xem xét vết thương. Khi này, vết thương từ lâu đã khô lại.

Nhẹ nhàng để Cố Y Thư gối đầu lên gối, còn người đàn ông thì rời giường, bắt đầu lấy thuốc tỉ mỉ bôi lên. Kế đó thì tiếp tục băng lại với cuộn băng mới. Từng hành động, đều rất nhẹ nhành đến mức hắn chẳng thể nhận ra.

Đến lúc trở ra từ phòng tắm, trên người Thẩm Triết Quân đã là một bộ đồ hoàn chỉnh. Người đàn ông đảo mắt nhìn cô gái nhỏ vẫn đang ngủ, trên tay là hộp cà vạt. Hắn bắt đầu đắn đo giữa hai luồng suy nghĩ, nên kêu Cố Y Thư tỉnh dậy giúp hắn thắt cà vạt, hay để cô ngủ.

Sau cùng, Thẩm Triết Quân liền lựa chọn để cho cô ngủ.

Đến khi rời đi, cũng rất nhẹ nhàng mà đóng cửa lại tránh gây ra tiếng động.

Gần hai tiếng sau, thời điểm là hơn 8 giờ. Cố Y Thư mới tỉnh lại. Cô hơi đảo người, khẽ chớp mắt để tỉnh táo, phía bên cạnh từ lâu đã trống không.

Giọng nói của nữ hầu vẫn như cái máy mà vang lên trong phòng.

“Sau khi tỉnh dậy, cô Cố xuống dùng bữa, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn. Xe cũng đã chuẩn bị để chở cô về.”

Người nữ hầu trên tay cầm chiếc váy len, kế đó liền đưa cô. Mãn nhác vẫn chưa hề tháo ra. Nhưng Cố Y Thư ngước nhìn, cũng biết rõ giá trị nó không hề nhỏ.

Đến khi trở về nhà, đã là hơn nửa tiếng sau.

Trên tay một viên thuốc tránh thai, rồi lại viên thuốc an thần. Thay phiên nhau mà uống.

Nhưng rồi phần bụng cảm thấy hơi đau nhức, cảm nhận linh tính mách bảo không ổn. Cố Y Thư lập tức trở ngược lại vào nhà vệ sinh.

Không ngoài dự đoán, Cố Y Thư tới ngày.

Cô tới ngày, không biết đêm nay Thẩm Triết Quân còn muốn cô không.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay, ngày mai sẽ là ngày đầu của năm mới.

Những ngày này, Vân Hạ Tuyết sẽ nấu một nồi cháu. Rồi cô cùng với dì sẽ quây quần lại bên nhau để ăn và chúc mừng lẫn nhau. Vậy mà biết bao nhiêu ước mơ hoài bão của mẹ năm đó, nháy mắt đã tan thành mây khói.

Nốt hôm nay qua năm mới.

Phần lớn mọi người đều sẽ ở bên cạnh gia đình. Thẩm Triết Quân cũng sẽ chẳng rảnh rỗi đến mức cần cô.

Thế là, hôm nay Cố Y Thư nghỉ làm. Mua hai bó hoa để thăm mộ phần của mẹ lẫn dì. Nơi mộ của hai người cỏ sớm đã mọc đầy. Thế là cô gái nhỏ ngồi xuống nhổ hết lớp cỏ đi. Cẩn thận đặt lên hai bên mộ mỗi bên một đoá hoa.

Hôm nay Cố Y Thư lại khóc.

Sang năm mới, người thân của cô lại chẳng còn ai. Những tưởng đã sớm quen, nhưng vẫn là không chấp nhận được sự thật trần trụi này. Mẹ cô và dì đều đã rời đi, cả hai người đều đã bỏ cô một mình

Cố Y Thư thở dài một hơi. Có lẽ bên dưới thoải mái lắm, nên mẹ và dì vẫn chẳng hề trở về thăm cô. Hay là, hai người vẫn đang đợi cô trả thù xong rồi đón cô về cùng chăng?

Nghĩ đến đây, vẫn chẳng thể tự chủ được mà tiếp tục khóc.

Nếu đã một mình, thì Cố Y Thư cũng sớm trở xuống thăm cả mẹ và dì thôi.

Trên đường trở về, nơi nơi bày biện đồ trang trí rất nhiều. Dường như cũng chuẩn bị bước vào thời điểm Tết. Nhà nhà quây quần.

Lòng Cố Y Thư chỉ cảm giác như nguội lạnh vậy.