Đại học quốc tế Lăng Thành.
Tin tức học bá toàn năng được tiểu phú bà bao nuôi khắp trường đều biết.
Mã Kiều Trân nhếch mép.
“Tôi xem cậu còn hống hách được bao lâu. Được một người xinh đẹp giàu có như tôi yêu thích lại tỏ vẻ xem thường. Ấy vậy mà đi làm chuyện đáng xấu hổ như vậy.”
[…]
Giang Bình vừa đến Lăng Thành tình cờ xem loạt ảnh đăng tải khắp nơi trên mạng xã hội cả người chấn động. Mồ hôi trên trán cũng rịn ra, vội vàng sắp xếp hành lý lại.
Hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh mở cửa.
Dáng người thon dài hờ hững tựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, một chân hơi cong lên.
“Anh trai! Vừa đến đã vội vàng trở về rồi à.”
Giang Bình nuốt nước bọt, nở nụ cười gượng gạo quay sang.
Trước mắt đều là ánh sao trời, bên khóe miệng có cảm giác sắp lệch sang một bên luôn rồi.
“Giang, Tùy… Em quá đáng.”
Giang Tùy rõ ràng tâm trạng không tốt, lôi anh ta vào trong phòng, đạp cửa đóng lại.
“…” Giang Bình. Tiểu tổ tông này sao không thay đổi một chút nào vậy. Đánh trước rồi nói chuyện sau.
Giang Tùy ngồi xuống ghế, vắt chân lên bàn.
“Anh đã nói gì khiến Niệm Từ ghét bỏ tôi hả?”
Giang Bình lắc đầu lia lịa.
“Anh không nói gì cả. Chỉ nói là… Nếu biết người em thích là Niệm Từ thì anh đã không, không…” Câu cuối lại nuốt trở về. Nói cái gì bây giờ. Bị đánh đến não chạy xuống chân luôn rồi.
Giang Tùy híp mắt.
Giang Bình liền nuốt nước bọt.
“Không là Lục tổng. Ủa mà cũng không phải. Em dâu… Đúng là em dâu.”
Nghe câu này, Giang Tùy có chút hài lòng.
“Anh đến đây rất tốt. Tôi có việc cần anh giúp đây.”
Giang Tùy lại bồi thêm một câu khiến anh ta như trời trồng.
“Xem như là chuộc lại việc đã nói xấu tôi.”
“…” Giang Bình miệng giật giật. Ủa, tôi làm gì nên tội vậy. Anh ta lại hít một ngụm khí lạnh khi chạm bên mắt sưng húp của mình. Bên kia vừa hết giờ đến bên này rồi. Số tôi khổ quá mà.
Vì sao không dám chọc giận Giang Tùy? Câu trả lời là… Bệnh nóng nảy khó kiềm chế. Giờ như vậy cũng là tốt lắm rồi. Bởi vậy, ba mẹ tốt của họ chọn đến nơi xa xôi khai thác kim cương. Để lại quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào cho người anh trai này.
“Em nói đi, anh sẽ đi làm ngay.”
[…]
***
Tập đoàn KS.
Lục Niệm Từ cũng không quan tâm đến việc này thản nhiên bước vào trong.
Những nhân viên bắt đầu xì xào.
“Chắc do họ ganh tị nên cắt ghép thôi. Lục tổng sẽ không bao giờ làm vậy.”
“Nói đúng nha. Phong thái tự tin, thản nhiên đó làm sao tôi tin được đây.”
Mọi người gật đầu tán đồng ý kiến. Không nên tin vào lời đồn thổi bên ngoài.
Phòng chủ tịch.
Trần Oanh lúc đầu cũng bán tính bán nghi nhưng khi nhìn dáng vẻ tự tin này… Chắc là do ai đó ganh tị cắt ghép mà thôi. Nhưng mà nếu bao nuôi soái ca như vậy… Ừm! Mình cũng không có ý kiến. Mê trai nên một chút ý kiến riêng không nghĩ gì đâu nha.
Lục Niệm Từ nâng mắt nhìn Trần Oanh.
“Phú bà đi đôi với soái ca rất hợp lý.”
Trần Oanh gật đầu như mổ thóc. Mới chợt nhận ra mình thất thố cười gượng gạo.
“Chị không có ý đó. Ủa, mà rõ ràng như vậy sao?”
Lục Niệm Từ lườm Trần Oanh một cái, tiếp tục công việc của mình.
“Mặt chị đều ghi hết lên rồi.”
“…” Trần Oanh. Vậy là che giấu dữ chưa.
Lục Niệm Từ gấp văn kiện trên bàn lại. Tay đặt lên bàn.
“Chị đều tra xem ai nặc danh tung lên các trang mạng.”
“Chị đi ngay.”
Trần Oanh nhanh chóng bước ra ngoài.
Lục Niệm Từ gõ gõ tay lên bàn.
Điện thoại lại reo lên.
Cô nhìn cuộc gọi video hiển thị mỉm cười, ấn nghe.
“Con nghe nè ba.”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc.
[Con gái! Tâm trạng rất tốt.]
Vừa nghe câu này, cô có chút chột dạ. Tay xoa xoa vào nhau.
“Ba… Tất nhiên là thấy ba nên tâm trạng cô phải tốt rồi.”
Lục Tử Ngôn cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của con gái mình.
[Nói chuyện với mẹ con.]
“Vâng!”
Màn hình điện thoại đưa về phía mẹ.
“Mẹ! Con nhớ mẹ lắm.”
Vừa nhìn thấy liền làm nũng với mẹ mình rồi.
[Con gái dạo này da dẻ hồng hào hơn hẳn.]
Lục Niệm Từ xoa xoa mặt. Rõ ràng đến như vậy sao. Giang Tùy này bắt mình ăn đến béo ra rồi.
Cô lè lưỡi.
“Có một đầu bếp mới đến nấu ăn rất ngon, lại hợp với khẩu vị của con. Là thật đó.”
[Sao vậy? Mẹ cũng chưa nói gì mà.]
“…” Lục Niệm Từ. Bởi không nên nói dối ba mẹ. Hai người có thuật đọc tâm à.
[Được rồi bảo bối của mẹ. Khi nào về, mẹ có một bất ngờ dành cho con.]
“Là gì vậy?”
[Bí mật!]
Ba mẹ đều lên tiếng cùng một lúc, sau đó tắt máy.
Lục Niệm Từ càng nghe như vậy càng tò mò muốn chết. Nhưng vẫn thở dài cam chịu. Rán vài hôm nữa vậy. Ba mẹ mà không nói dù có cạy miệng cũng như không.
[…]
Trần Oanh đi thu thập tìm được một ít manh mối. Nhưng bị gián đoạn khi nhìn thấy một người. Cô ấy dụi dụi mắt.
“Người này…”
Bước nhanh về phía trước.
Lúc này, Giang Bình đã ngồi vào trong xe.
Tiếng cửa kính xe bị gõ nhẹ.
Anh ta hạ kính xuống.
Vội vàng quay mặt, cố che giấu vết thương sưng tấy.
“…” Trần Oanh. Lần trước gặp hình như bên này. Sao giờ lại ở bên kia mà còn nghiêm trọng hơn thì phải.
Cô ấy nở nụ cười.
" Giang tổng! Là anh thật à. Tôi nghĩ mình bị hoa mắt."
“À… Tôi vừa đến.”
Rõ ràng biết Trần Oanh đang tò mò liền lấy điện thoại ra như có ai gọi đến.
[…]
Anh ta nở nụ cười gượng gạo.
“Tôi có việc bận đi trước đây.”
Trần Oanh gật đầu.
“Tạm biệt!”
Thấy chiếc xe đã khuất, Trần Oanh lẩm bẩm.
“Giang tổng này nói dối không chuyên nghiệp một chút nào. Điện thoại chưa mở thì nghe kiểu gì.”