Mặc dù camera không thể nhìn rõ người đánh ngất Lục Niệm Từ. Giang Tùy siết chặt tay đến gân xanh cũng nổi lên. Tâm can bảo bối của anh mà họ dám.
“…” Giang Bình lạnh cả sống lưng.
Nhưng anh ta không bao giờ ngờ đến người nóng nảy như Giang Tùy, mà ngay lúc này có thể bình tĩnh đến vậy.
Liên kết với những camera giám sát từ đoạn đường này với nhau. Và cuối cùng, anh dừng lại ở đường số tám. Chính chiếc xe này đã chở Lục Niệm Từ rời khỏi nhà hàng. Anh chắc chắn vì khoảng khung giờ đó chỉ có nó là đáng nghi nhất.
Anh không chờ thêm phút giây nào nữa cả bước nhanh ra ngoài.
Giang Bình cứ ngơ ngác nhìn rồi mới chạy theo.
“Giang Tùy! Em bình tĩnh lại. Anh báo cảnh sát.”
“Tôi đang rất bình tĩnh. Đừng cản trở tôi.”
Giang Tùy đẩy anh ta ra lên chiếc moto.
“Giang…”
Chưa kịp nói gì chỉ còn lại tiếng gió.
[…]
***
Khách sạn W.
Lục Niệm Từ bị trói chặt tay chân mặc dù đã bất tỉnh, mắt cũng bịt kín bằng vải đen, miệng cũng bị dán chặt lại.
Cô mơ mơ hồ hồ có cảm giác mình bị ném lên một nơi êm ái. Cô bắt đầu hoảng sợ nhưng vẫn im lặng cứ như mình chưa tỉnh lại.
Giọng nói này rất quen, dường như mình đã nghe ở đâu đó rồi.
“Thật sự là không sao chứ. Anh sợ…”
“Đây là Lăng Thành cách Giang Thành rất xa. Huống chi, Tiểu Giang Gia đó là ai, chúng ta cũng không biết. Anh không biết thức thời. Lục gia với khối tài sản khổng lồ ấy có thể khiến anh ăn sung mặc sướng cả đời không hết. Lại còn có người đẹp bên cạnh… Anh cứ từ từ hưởng thụ. Sau đó, lại làm anh hùng cứu mỹ nhân. Không phải lợi ích anh đều có hết sao.”
Nghe lời dụ dỗ này khiến cho anh ta càng lúc càng nổi lòng tham lên.
“Vậy…”
“Sẽ không ai biết đâu.”
Mấp máy môi, anh ta suy nghĩ rất nhiều rồi gật đầu.
“Được! Nếu được như vậy, anh sẽ không quên công lớn của em.”
Tô Nhã An nhếch mép. Nếu bị phát hiện, người phải chịu trách nhiệm là anh ta. Mình chỉ việc xem trò hay mà thôi. Lần nhục nhã đó, tôi bắt cô cũng phải nếm trải và còn khổ sở hơn tôi gấp trăm lần.
Cô ta ám chỉ mình sẽ ra ngoài.
Tống Nam gật đầu.
Lục Niệm Từ cố gắng ổn định lại nhịp thở của mình. Hai người họ… Lòng đố kỵ vì danh lợi. Đúng là rắn độc. Đáng lí ra, cô không nên bao giờ xem những người như vậy là bạn.
Tay cô cố gắng giãy dụa để nới lỏng tay nhưng thật sự họ trói rất chặt. Cổ tay cô cũng đã đau rát vẫn không có tác dụng gì. Nếu cô thật sự không thoát được, thà chết cô cũng không muốn mình bị ô uế bởi những kẻ như vậy. Giang Tùy… Chắc em không có cơ hội gặp lại anh rồi. Còn ba mẹ, xem như con gái bất hiếu.
Bước chân càng lúc càng tiến lại gần cô.
Cô giả vờ nằm yên.
Hắn ta không tháo khăn bịt mắt của cô xuống, chỉ gỡ bỏ băng keo trên miệng.
Cô giả vờ không nhận ra người trước mặt mình.
“Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi?”
Tống Nam giật bắn người khi nghe cô lên tiếng. Cố gắng hạ giọng.
“Cô tỉnh từ bao giờ?”
“Lúc anh tháo băng keo xuống.”
Nghe câu này, anh ta liền thở hắc ra.
“Cô yên tâm. Tôi sẽ nhẹ nhàng chỉ cần cô ngoan ngoãn.”
Lục Niệm Từ thật sự buồn nôn đến nơi rồi. Cô cố gắng dịch người tránh né.
“Anh đừng đến gần. Tôi la lên đó.”
Hắn ta bật cười.
“Em cứ la đi. Ai có thể cứu được em.”
Hắn ta không nhẫn nại nữa lao tới giữ chặt lấy cô. Hôn hít.
Do bị trói nên Lục Niệm Từ không có cơ hội giãy dụa được nữa. Hơi thở cô cũng không thông. Nước mắt cô rơi xuống…
Rầm! Cánh cửa bị đá tung ra.
Tống Nam giật bắn người. Chưa kịp quay lại đã bị ném xuống nền gạch.
Bịch! Một tiếng nghe thôi cũng biết đau thế nào rồi.
Lục Niệm Từ hốt hoảng co rút người lại. Vì giờ cô không biết có bao nhiêu người. Lần đầu tiên, cô sợ hãi đến như vậy. Cô ước gì có thể nhìn thấy Giang Tùy ngay lúc này.
Âm thanh răn rắc vang lên khiến người nghe sởn cả gai ốc.
“A… Tay… Gãy…”
Hắn ta cố gắng giãy dụa nhưng không có ích gì cả. Mặt đầy máu sưng húp cả lên. Cánh tay dường như không có cảm giác nữa rồi.
“Mẹ nó! Mày chưa biết chữ chết viết thế nào. Ông đây tiễn mày một đoạn.”
Tống Nam cả người mềm nhũn chẳng thể thốt lên bất kì âm thanh gì.
Giang Bình từ ngoài cửa đã choáng váng vừa vào đến lại càng không thể chịu đựng được nữa rồi. Anh ta cố gắng chạy đến giữ chặt Giang Tùy nếu không sẽ có án mạng thật.
Giang Tùy hất tay khiến anh ta ngã xuống nền gạch.
Lục Niệm Từ mấp máy môi.
“Giang Tùy! Là anh đúng không?”
Giang Tùy thật sự khựng lại. Anh vội vàng đứng dậy cởi áo khoác phủ lên người cô, ôm vào lòng.
“Là anh Giang Tùy!”
Tay còn lại cởi trói cho cô, tháo khăn bịt mắt xuống.
Anh nhìn cổ tay nhỏ nhắn giờ ửng đỏ đã đau lòng muốn chết rồi.
“Đau lắm không? Anh xin lỗi Niệm Từ, anh không tốt.”
Lục Niệm Từ cảm nhận được sự lo lắng của anh như thế nào. Hoá ra, việc chấp nhận Giang Tùy cũng không khó khăn như cô nghĩ. Vì tình yêu của anh đã khiến cô gạt bỏ khúc mắc ấy rồi. Cô ôm chặt lấy anh.
“Em muốn về nhà.”
“Được về nhà!”
Giang Tùy bế cô lên.
Lục Niệm Từ rút trong lồng ngực anh. Có thể cảm giác an toàn chính là tìm được người yêu thương mình nhất.
Giang Bình chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã ngơ ngác nhìn theo.
Giang Tùy khi bước qua còn giẫm mạnh lên tay hắn ta một cái. Rõ ràng vẫn chưa cam tâm.