Cấm Đình

Chương 60: Cung dạ




Trung Thu từ trước đến nay là ngày hội được trong cung coi trọng, ngày ấy Hàm Nguyên Điện cực kỳ náo nhiệt, quân thần cùng chung vui, bá tánh thành Trường An cũng cùng Thiên Tử chung vui.

Pháo hoa đầy trời, nhìn thật sáng lạn, nhưng ở trong mắt người biết chuyện, chỉ trông thấy tro tàn.

Uyển Nhi đứng ở bên cạnh Võ Hậu, giống như những quan viên khác, nhìn lên màn trời ngàn vạn ánh sáng. Nàng không khỏi có chút xuất thần, pháo hoa xán lạn như sao trời cũng chỉ lóa lên trong chốc lát, cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh cùng tối tăm. Nếu có thể lưu lại trong sử sách một câu, cũng coi như sống không uổng phí một đời.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Uyển Nhi hơi hơi giương lên, tầm mắt dọc theo màn trời một đường rơi xuống, dừng ở trên người Thái Bình. Nàng so với những người khác còn may mắn hơn, chỉ vì cùng nàng lưu danh sử sách, còn có một người trong lòng, Thái Bình.

Vừa lúc, Thái Bình đã sớm ngóng nhìn nàng hồi lâu, vừa lúc cùng ánh mắt nàng giao vào nhau.

Vị tiểu công chúa được trăm ngàn sủng ái nâng ly chúc mừng, khẽ gật đầu, kính rượu với Uyển Nhi. Trên cao là sao trời vạn dặm, dưới nhân gian có ánh mắt nàng ấy như sao, chỉ chứa đựng một mình nàng.

Thứ làm say lòng người từ trước đến nay không phải rượu trong ly, mà là tình nhân liếc mắt đưa tình.

Uyển Nhi hơi hơi cúi đầu, tuy không thể nâng ly đáp lễ, nhưng ly rượu này nàng xem như đã uống cạn, nóng đến một lòng bang bang nhảy lên.

Điện hạ.

Nàng ở trong tim khẽ cười nhẹ gọi, với Thái Bình không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về màn trời --

Pháo hoa sáng lạn, tia sáng muôn vàn.

Đây là trời yên biển lặng cuối cùng trước bão tố, sao không hưởng thụ, không cần nghĩ ngày mai sẽ như thế nào, tương lai rồi sẽ ra sao.

Lúc này trên bầu trời nở rộ chính là một đóa pháo hoa lớn nhất đêm nay, tia sáng rơi rụng, vung đầy nửa bầu trời.

Bên dưới rực rỡ, Thái Bình lặng yên nhìn quanh, không khỏi không nhịn được mà bật cười. Chỉ vì vị cô nương trong lòng nàng, lúc này tươi cười dịu dàng, khuôn mặt bị ánh sáng chiếu đến cực kỳ sáng ngời.

Bên trong biển người, Uyển Nhi luôn là người nổi bật nhất.

Người trong lòng như nàng ấy, còn cầu mong gì hơn? Thái Bình nhịn không được lại bật cười ra tiếng.

Lý Đán ngồi bên cạnh nàng bụng đầy hồ nghi, thoáng nhìn theo ánh mắt nàng về phía bên kia, bên kia rõ ràng là nơi nhị thánh ngồi.

"Thái Bình, ngươi ngây ngô cười cái gì vậy?"

"Phật dạy: Không thể nói."



Ý cười của Thái Bình càng nồng đậm, ý bảo Xuân Hạ rót thêm rượu, nâng ly uống liền một hơi. Lúc này cổ họng cũng nóng, trong tim cũng nóng, lại lặng lẽ cố nhìn Uyển Nhi, chỉ cảm thấy linh hồn cũng say, hận không thể đem nàng ấy ôm vào trong lòng ngực, bừa bãi cắn một cái lên vành tai.

Lý Đán nghe được không hiểu ra sao, quay đầu nhìn về một bên, phát giác nhị ca Lý Hiền cũng nhìn về phía nhị thánh mà phát ngốc. Thái Bình nhìn nơi nào phát ngốc, hắn đoán không được, nhưng nhị ca vì ai mà phát ngốc, hắn dùng ngón chân cũng có thể đoán ra.

Ngoại trừ Thượng Quan đại nhân, còn có thể là ai?

Lý Đán cũng từng gặp qua ánh mắt như vậy của nhị ca, đó là ánh mắt nhiệt liệt khi hắn khao khát một thứ gì đó. Khi đó hắn mới vào Đông Cung, khí phách thiếu niên hăng hái, đã từng đứng trên cung giai cao ngất, nhìn về phía xa xa bên ngoài tường cung.

Lúc trước khao khát giang sơn, hiện giờ khao khát mỹ nhân, ánh mắt như đúc, đều là khát cầu.

Lý Đán không dám có ánh mắt như vậy, phụ hoàng cùng mẫu hậu là địa phương chói mắt nhất Đại Đường, huynh trưởng cũng là người chói mắt, hắn chỉ có thể chú ý cẩn thận mà làm Ân Vương điện hạ của hắn. Thậm chí, hắn cũng không có biện pháp giống như tam ca Lý Hiển, ở trong phủ bừa bãi chơi đùa, làm một Anh Vương tiêu dao được mẫu hậu sủng ái.

"Tứ ca, ngươi đang nghĩ cái gì? Sắc mặt lại khó coi như vậy." Thái Bình nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của hắn, nhỏ giọng hỏi.

Lý Đán mỉm cười không nói, nâng ly uống một hơi.

Thái Bình biết vị tứ ca này ngẫu nhiên sẽ có tâm sự nặng nề, nếu hắn không muốn nói, nàng làm như thế nào cũng hỏi không ra. Nàng tự tay rót thêm rượu cho Lý Đán, "Hôm nay là ngày hội Trung Thu, mặc kệ tứ ca có chuyện gì phiền lòng, cứ việc buông xuống, muội muội bồi ca ca uống mấy ly."

Lý Đán giãn mày, hắn cần phải thừa nhận, muội muội như Thái Bình xác thật ấm áp.

"Cạn!"

Hai người kính nhau một ly, nhìn nhau cười, cùng nhau nhìn về phía bầu trời đầy sao. Quý trọng hiện tại, giờ khắc này khó có được chân tình.

Thái Bình rất thanh tỉnh, càng tới gần vòng xoáy chính trị, tình cảm Thiên gia càng yếu ớt như bột mịn, gió nhẹ thổi một cái, sẽ tan thành mây khói.

Đêm Trung Thu yên bình cuối cùng đã hạ màn, ba ngày sau, Thái Tử ở Đông Cung mở yến tiệc, chiêu đãi nhị thánh tham dự, thiên luân chi lạc.

Nghi Thu Cung từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, các cung nhân không có một khắc được nghỉ ngơi, hoàng hôn vừa buông, bên Đại Minh Cung truyền đến tin tức, nói Thiên Tử Lý Trị đột nhiên lại phát đầu phong, không tiện giá lâm Đông Cung.

Khả năng này Lý Hiền cũng đã đoán trước, đêm nay hắn tự nghĩ tất cả đều trong khống chế của hắn. Thiên Tử không tiện tới Đông Cung cũng tốt, chẳng qua là chia ra hai nơi giải quyết cùng một chuyện, chỉ chờ sáng mai mặt trời bò lên Đông Sơn, hắn liền có thể là tân vương Đại Đường.

Võ Hậu tự nhiên là muốn tới, nàng muốn tận mắt nhìn xem, vị nhi tử này có tể dấy lên sóng gió to nhường nào. Là nàng ban cho hắn sinh mệnh, cho dù quay giáo chỉa về phía nàng, nàng cũng hy vọng vị nhi tử này có tâm huyết, cho dù chú định thua cuộc, cũng phải thua trong tôn nghiêm, mới không bôi nhọ huyết mạch đế vương.

Khi Võ Hậu khởi hành ra khỏi Tử Thần Điện, Thái Bình tự mình tới đưa.

"Ngươi cũng muốn đi?"

"Mẫu hậu, con còn có công khóa, huống hồ Thái Tử ca ca cũng không có mời con."

Thái Bình chỉ là không yên tâm a nương cùng Uyển Nhi, nghĩ phải đưa các nàng một đoạn. Chỉ thấy nàng lấy ra một hộp vuông nhỏ từ trong tay áo, đưa cho Uyển Nhi, "Thỉnh Thượng Quan đại nhân thay mặt bổn cung tặng cho nhị ca một phần lễ vật."

"Vâng." Uyển Nhi tiếp nhận hộp vuông từ trong tay Thái Bình, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đáy hộp, quả nhiên có khắc hai chữ -- Thái Bình.

Uyển Nhi biết đây là tâm nguyện của Thái Bình, tuy nói sớm biết trước kết quả, nhưng Thái Bình vẫn là lo lắng cho an nguy của các nàng.

Võ Hậu hiếu kỳ mà liếc mắt nhìn cái hộp vuông nhỏ, "Đây là vật gì?"

"Thái Tử ca ca từ trước đến nay yêu thích mấy vật nhã nhặn, đây là con ấn Kê Huyết Thạch mà hắn muốn từ chỗ con, con vẫn luôn không có khắc chữ, hôm nay khó có được dịp Thái Tử ca ca muốn cùng mẫu hậu thân cận trò chuyện, con muốn dệt hoa trên gấm mà tặng cho hắn, tâm tình hắn tốt một chút, nói vậy tâm tình của mẫu hậu cũng có thể tốt hơn." Thái Bình nói ra đạo lý rõ ràng.

Võ Hậu lấy chiếc hộp từ trong tay Uyển Nhi, lòng bàn tay dò xét đáy hộp, sờ đến hai chữ kia. Nét chữ đơn giản, rất dễ đoán. Nàng có phần cao hứng mà nhìn nhìn Thái Bình, quả nhiên đã trầm ổn, còn biết nói ẩn ý.

Có hai chữ này, Võ Hậu như thế nào cũng đều sẽ đại thắng trở về, nàng còn muốn nhìn một chút, Thái Bình của mình ngày sau có thể bay cao đến đâu.

"Thái bình." Võ Hậu ý vị sâu xa mà đọc lên hai chữ này.



Thái Bình nhất thời không biết đây là a nương gọi nàng, hay là a nương đang trả lời nàng.

Võ Hậu nhìn nhìn sắc trời, "Đi bồi phụ hoàng đi." Nói xong, nàng lo lắng Thái Bình không minh bạch, lại bồi thêm một câu, "Đêm nay mẫu hậu sẽ ở Đông Cung nhiều trong chốc lát, tẩm cung bên kia chỉ có Đức An." Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ "Đức An", Thiên Tử đột nhiên đau đầu, lại gia yến, chắc chắn có bí ẩn.

Thái Bình tự nhiên biết có gì thần bí, đời trước nhị ca cung biến còn chưa kịp mở ra, liền bị a nương áp chế xuống. Đời này tuy nói cùng đời trước kết quả như nhau, nhưng nếu nàng lựa chọn cùng Uyển Nhi đi một nét bút nghiêng, nàng liền làm tốt những gì đã chuẩn bị cho đêm nay.

"Con sẽ nghe mẫu hậu dạy bảo." Thái Bình khom người nhất bái.

Võ Hậu cười khẽ, "Sáng mai, bổn cung muốn đích thân nhìn công khóa của ngươi đêm nay." Những lời này, chính là lời Thái Bình muốn nghe "Ta sẽ bình yên trở về".

Thái Bình cong lưng, cung tiễn Võ Hậu cùng Uyển Nhi càng lúc càng xa.

Đông Cung bên kia a nương đã chuẩn bị tốt kế sách phản kích, Đại Minh Cung bên này, đêm nay liền chỉ có thể để nàng diễn xong một màn này.

Bóng đêm thâm trầm, tẩm cung Thiên Tử thắp lên đèn cung đình.

Đêm nay vây quanh tẩm điện tựa hồ phá lệ an tĩnh, ngẫu nhiên có một đội cung vệ tuần tra, tiếng áo giáp cọ xát cực kỳ rõ ràng.

Lý Trị ngồi trên long sàng, không giống như thường ngày, đêm nay hắn lại xuyên áo giáp, trên eo còn mang trường kiếm, giống như muốn ngự giá thân chinh.

Đức An khép hờ cửa điện, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài thăm dò.

"Đức An."

"Lão nô ở đây!" Lý Trị gọi một tiếng, làm Đức An không khỏi run lập cập.

Lý Trị nhíu mày, "Ngươi cũng coi như đã đi theo trẫm trải qua không ít sóng gió, đêm nay sợ cái gì chứ?"

Đức An không dám nói thẳng, đây chính là đại sự muốn xoay chuyển trời đất.

"Bệ hạ thật sự tin tưởng Thượng Quan Uyển Nhi sao?" Đức An thấp giọng hỏi.

Lý Trị trầm giọng đáp: "Nàng dám lừa trẫm là chết, không lừa trẫm...... cũng là chết."

Đúng vậy, Thiên Tử đột nhiên không đến yến tiệc, là bởi vì một phong mật tin của Uyển Nhi. Nàng nói rõ ràng, đêm nay Đông Cung sát khí tứ phía, Thái Tử là muốn ở Đông Cung bức Thiên Tử viết xuống chiếu thư thoái vị.

Lý Trị biết bản lĩnh của vị nhi tử này, nếu Mị Nương đem hắn bức đến một bước này, nói vậy lần gia yến này hắn muốn ôm quyết tâm đập nồi dìm thuyền. Thế cục sớm đã đến một bước không chết không ngừng, một người dám bày ra cục diện sát mẫu, thân là Thiên Tử Lý Trị, làm sao còn có thể để hắn tiếp tục làm Thái Tử?

Đạo lý này, Lý Hiền cũng rõ ràng. Sát mẫu bức phụ, chỉ có thành vua, mới có thể giống như Hoàng gia gia, hủy đi vết nhơ này. Cho nên, đêm nay Đông Cung gia yến, Lý Trị trăm triệu không thể đến.

Chính là, Lý Trị lại nghĩ. Mấy tháng nay tin đồn giữa Thượng Quan Uyển Nhi cùng Thái Tử thật nhiều, nàng đến tột cùng là vì thám thính tin tức, mới cùng Thái Tử thân cận? Hay là từ diễn thành thật, cố tình nịnh bợ Thái Tử, mưu một con đường sống khác?

Nếu là vế trước, Lý Trị đêm nay chỉ cần ở Đại Minh Cung tọa sơn quan hổ đấu là được, hắn vui mừng nhìn thấy kết quả như vậy. Nếu là vế sau, mật tin của Thượng Quan Uyển Nhi khẳng định có điểm dối trá, đêm nay Đại Minh Cung cũng không phải nơi an toàn.

Áo giáp của hắn, chỉ vì để ngừa chuyện chẳng may.

Đức An nghe thấy lời này của Thiên Tử, cuối cùng đã an tâm hơn nhiều.

"Không đúng!"

Lý Trị đột nhiên rút kiếm đứng lên, tai trái khẽ nhúc nhích, luôn cảm thấy không khí bên ngoài không thích hợp.

Đức An trừng lớn đôi mắt, hoảng loạn mà ghé vào cạnh cửa, nhìn qua khe cửa, lại càng luống cuống!

"Bệ hạ...... Bên ngoài...... Bên ngoài có rất nhiều Vũ Lâm Quân!"



"Vũ Lâm Quân?!"

Lý Trị kinh hãi, Vũ Lâm Quân từ trước đến nay do Mị Nương khống chế, bốn phía tẩm điện vẫn luôn là Vệ Cấm Quân của hắn phụ trách tuần tra. Lúc này Vũ Lâm Quân kéo tới, hoặc là người của Mị Nương, hoặc là...... tai mắt bên Đông Cung bày ra thủ đoạn!

Thượng Quan Uyển Nhi không có khả năng là người của Mị Nương!

Một nhà của nàng, chính bởi vì chuyện phế hậu mà bị hạch tội, nếu nàng giúp Mị Nương hành sự, với Thượng Quan thị của nàng mà nói, cũng không phải chuyện tốt.

Lý Trị không thể tin tưởng khả năng thứ ba này, hắn cố gắng trấn tĩnh, ý bảo Đức An đi ra ngoài hỏi thăm.

Đức An gật đầu, một mình đi ra khỏi tẩm điện, giương giọng hỏi: "Các ngươi đến từ quân doanh nào, nơi này chính là tẩm điện của Thiên Tử, ai cho các ngươi gan chó! Dám can đảm......"

"Xẹt!"

Trăm tên Vũ Lâm Quân động tác như một mà rút ra bội kiếm, làm Đức An sợ tới mức tức khắc im miệng.

Người nọ cố tình nói lớn tiếng, "Bệ hạ phong tật càng nặng, không thể tham gia chính sự, không ngại nhường ra ngọc tỷ, để Thiên Hậu giám quốc."

Ngón tay Lý Trị siết chặt bội kiếm đến rung lên khanh khách, Mị Nương sao có thể làm chuyện trắng trợn táo bạo ngu xuẩn như vậy? Giờ khắc này, hắn dám khẳng định, Thượng Quan Uyển Nhi ngay lúc này cho hắn mật tin, nhất định đã lựa chọn Thái Tử.

Thái Tử niên thiếu, ái mộ nữ sắc.

Nữ tử như nàng, leo lên chỗ Thái Tử, chuyện Lý Trị có thể hứa với nàng, Lý Hiền cũng có thể hứa với nàng. Thậm chí, nói không chừng ngày sau còn có thể mẫu nghi thiên hạ, trở thành Mị Nương thứ hai.

"Đáng giận!"

____

Chú giải

Thiên luân chi lạc: gia đình sum vầy

Ngự giá thân chinh: vua tự mình cầm binh đánh giặc

Đập nồi dìm thuyền: quyết tâm đến cùng không có đường lui. Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng

Tọa sơn quan hổ đấu: Ở trên núi nhìn hổ đánh nhau, gần giống câu Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi