Cấm Đình

Chương 62: Máu tanh




"Người đâu, hộ giá!"

Đức An gân cổ lên thê lương hô to, biết rõ tình thế như vậy, hắn có kêu lớn tiếng hơn nữa, cũng là phí công. Nhưng việc đã đến nước này, hắn trừ bỏ lớn tiếng kêu cứu bên ngoài, đã không thể nghĩ đến biện pháp nào khác để bảo hộ Thiên Tử.

Lý Trị rút kiếm khỏi vỏ, tính mạng đang lâm nguy, hắn làm sao còn ngồi yên được, chỉ phải lấy ra uy nghi nên có của Thiên Tử, lớn tiếng mắng, "Loạn thần tặc tử!"

Đức An chỉ là hoạn quan, còn là một hoạn quan đã có tuổi. Hắn chống lại cửa cung, chỉ cầm cự được chốc lát, liền bị phản quân bên ngoài đánh vỡ cửa cung.

Lưỡi gươm như gió kề trên yết hầu hắn, tiếng kêu cứu trong một chớp mắt liền im bặt. Hắn khắc chế xúc động xin tha của mình, ở trước mặt Thiên Tử cầu xin phản quân tha mạng, không thể nghi ngờ chính là tìm chết.

Tên cầm đầu phản quân nghiêng mặt nhìn về phía Lý Trị, hắn vẫn là lần đầu làm càn nhìn thẳng quân vương như vậy, "Bệ hạ, tội gì phải chó cùng rứt giậu? Đêm nay, cung vệ tuần tra bên ngoài đã bị chúng ta thu thập sạch sẽ, bệ hạ ở chỗ này có kêu lớn tiếng hơn nữa, cũng sẽ không có ai nghe thấy."

Lý Trị phẫn nộ quát: "Các ngươi thật to gan!"

"Xuy!"

Lý Trị vừa nói xong, liền nghe thấy bên ngoài điện vang lên một tiếng dây cung kéo căng. Mũi tên bắn lén này không nghiêng không lệch, cắm thẳng vào giữa lưng tên phản quân đứng sau cùng, một mũi tên đâm thủng ngực, lập tức ngã xuống đất tắt thở.

Đám phản quân nghe được động tĩnh nhao nhao quay đầu, chỉ thấy dưới hiên một thiếu niên tuấn tiếu mặc viên khâm bào màu đỏ thẫm chậm rãi đi ra, phía sau là một đội cung thủ đang giương cung chờ lệnh.

Chờ "thiếu niên" ra khỏi bóng hiên, lúc mở miệng nói chuyện, phản quân trong nháy mắt đã biết người đến là ai -- Công chúa Đại Đường, Thái Bình.

"Hộ giá!"

Chỉ thấy công chúa ung dung giơ cao cánh tay, nàng thuận thế rút bội kiếm bên hông, ra lệnh cung vệ vọt lên.

Không thể nào! Lúc này tại sao công chúa lại đến nơi này? Công chúa sao lại có thể trực tiếp điều động cung vệ của bệ hạ? Phản quân kinh hãi, nhưng đã đến một bước này, nếu không làm đảo lộn thời thế, bọn họ cũng chỉ có một con đường chết.

"Bắt lấy bệ hạ!"

Cầm đầu phản quân trấn tĩnh hạ lệnh, lại chỉ nghe mấy tiếng gỗ vỡ, tên cầm đầu tập trung nhìn, chỉ thấy hơn mười cung vệ phá cửa sổ nhảy vào tẩm điện, rút kiếm đem Lý Trị bảo hộ ở phía sau.

"Bắt lấy Thiên Tử, chúng ta sẽ có đường sống, các huynh đệ, theo ta!"

Cầm đầu phản quân đã cùng đường bí lối, trừ bỏ liều chết một phen, hắn cũng không còn cách nào.

Nhưng mà, nhân số cung vệ đã muốn hơn ba lần nhân số phản quân, mặc dù bọn họ liều chết phản kích, cũng chỉ như lấy trứng chọi đá. Thái Bình mang cung vệ từng bước ép sát, càng nhiều cung vệ phá cửa sổ vào trong, cùng phản quân chém giết.

Mùi máu tươi tràn ngập trong điện, Lý Trị nghe được buồn nôn, nhìn phản quân từng tên từng tên ngã xuống trước mắt hắn, toàn thân hắn run lên mãnh liệt.

Kẻ nào muốn hắn chết, hắn liền làm người nọ phải chết trước!

"Để lại người sống! Trẫm muốn đích thân thẩm vấn!" Lý Trị khàn khàn hạ lệnh.

"Vâng!"

Cung vệ đồng thanh hô to, đem phản quân còn dư lại ép tới chính giữa tẩm điện. Binh sĩ dùng khiên ép lên, đem đám phản quân vây lại trong một tấc vuông, rốt cuộc đã không có biện pháp thi triển chiêu thức, càng không có biện pháp đâm thủng tấm chắn, thoát khỏi vòng vây, chỉ đành bị nhóm binh giáp gắt gao vây chặt, không ngừng rít gào chửi mắng.

"Phụ hoàng!" Thái Bình từ bên ngoài chạy nhanh vào, ném đi bội kiếm trong tay, vừa định đỡ lấy Lý Trị, Lý Trị lại run rẩy lui về sau một bước.

Lý Trị kinh hồn chưa tỉnh mà nhìn thoáng qua Thái Bình, xác nhận trong tay nàng không có bất kỳ binh khí gì, cuối cùng là duỗi tay để Thái Bình đỡ lấy, gật đầu nói: "Tới vừa lúc."

"Con cứu giá chậm trễ, còn thỉnh phụ hoàng giáng tội." Thái Bình cúi đầu, xin tội trước.

Lý Trị lẳng lặng mà nhìn Thái Bình, hôm nay nàng cũng không phải cải nam trang, chỉ là xuyên y phục mã cầu mà thường ngày thích nhất, chỉ vì tuổi tác mới có mười sáu, nhìn qua một cái thì có phần giống một tiểu lang quân mặc hồng y.

Đáy lòng Lý Trị bỗng nhiên toát ra một ý niệm, nếu để Thái Bình làm chủ Đông Cung, tuyệt đối làm hắn kiên định hơn so với Tam Lang cùng Tứ Lang. Đáng tiếc, Thái Bình chỉ là công chúa, thiên hạ chưa từng có công chúa làm chủ Đông Cung, thiên hạ cũng chưa từng có Hoàng Thái Nữ.

Cho nên, cái ý niệm này chẳng qua chỉ tồn tại trong một chớp mắt. Lý Trị vui mừng mà phủ lên mu bàn tay Thái Bình, "Tại sao con lại đột nhiên mang binh đến đây?" Hắn thực mau đã bình tĩnh lại, cái nghi hoặc này liền xuất hiện rất nhanh.

"Bẩm phụ hoàng, hôm nay Thái Tử ca ca không có mời con đến Đông Cung dự tiệc, con ở trong cung thật sự buồn chán, liền đến sân mã cầu đánh hai ván mã cầu, nhìn sắc trời dần tối, liền từ sân mã cầu về Thanh Huy Các. Nào biết......" Thái Bình nhìn về đám phản quân vẫn còn giãy giụa không chịu đầu hàng, "Trên đường trở về, con nhìn thấy một đội Vũ Lâm Quân lén lút lệch khỏi quỹ đạo tuần tra trong cung, con cảm giác kỳ quặc, để ngừa chẳng may, con liền cả gan điều động cung vệ." Nói, Thái Bình đem lệnh bài điều động cung vệ ra, hai tay dâng trả, "Còn thỉnh phụ hoàng thu hồi lệnh bài, trách tội con tùy tiện điều động cung vệ."

Lý Trị liếc mắt nhìn lệnh bài trong tay Thái Bình, hắn xác thật muốn thu hồi lệnh bài, đêm nay đã trải qua một trận chém giết kinh tâm động phách, hắn làm sao còn yên tâm đem quyền điều động cung vệ cấp cho người khác? Nhưng nếu không có tiểu công chúa trước mắt này, đêm nay hắn đã xong rồi, nếu hắn vào ngay lúc này thu hồi lệnh bài, trách phạt Thái Bình, chỉ sợ trong lòng Thái Bình sẽ rét lạnh.

Lý Trị phủ lên lệnh bài, lại hợp vào tay Thái Bình cùng nhau nắm, "Thái Bình có công cứu giá, phụ hoàng rất cao hứng, sao lại trách phạt con chứ? Lệnh bài này do Thái Bình giữ, phụ hoàng yên tâm."

Vành mắt Thái Bình đỏ lên, cảm kích: "Phụ hoàng không có việc gì thì tốt rồi!"

"Thái Bình đã trưởng thành, còn biết bảo hộ phụ hoàng, trẫm thực sự vui mừng." Lý Trị nhẹ nhàng mà vỗ vỗ cái gáy Thái Bình, "Nhưng việc đêm nay chưa giải quyết xong, chờ trẫm xử trí đám phản tặc này, sẽ ban thưởng xứng đáng cho Thái Bình của trẫm."

"Con không cần ban thưởng, chỉ cần phụ hoàng an khang." Thái Bình hít hít cái mũi, lắc lắc đầu.

Lý Trị chỉ cảm thấy chỗ mềm mại trong tim bị những lời này làm ấm lên, hắn không nhiều lời nữa, trước mắt chính sự quan trọng.

"Bắt một tên lại đây, trẫm tự mình thẩm vấn!"

"Vâng!"

Cung vệ dùng dây thừng buộc trên cổ một tên phản quân, hung hăng kéo một cái, liền đem người này kéo ra khỏi đám phản quân.

Trong tay hắn giấu sẵn dao găm, trong một cái chớp mắt, cắt đứt dây thừng trên cổ, không quan tâm mà thọc tới Lý Trị.

"Phụ hoàng cẩn thận!"

Thái Bình động thân đi đến trước người Lý Trị, nhìn tên liều mạng này bị cung vệ rút kiếm chặt đứt hai tay, nàng vẫn là nhìn không nổi hình ảnh máu me trước mặt, liền quay mặt đi.

Lý Trị ôn thanh nói: "Đừng sợ, đừng sợ."

Trấn an hai câu, hắn từ phía sau Thái Bình đi ra, đi đến trước người tên liều mạng này. Thấy hắn muốn cắn long ủng, Lý Trị lui lại nửa bước, người này nháy mắt bị cung vệ trái phải ấn chặt không nhúc nhích.

"Nói, là ai ra lệnh cho ngươi?"

"A...... Ha ha...... Lão tử sẽ không nói cho ngươi!"

Tên liều mạng này chỉ nói một câu, liền cắn lưỡi tự sát. Rất nhanh, những tên phản quân bị binh giáp vây ở trong điện nhao nhao noi theo, Lý Trị lúc này hạ lệnh ngăn cản, đã muộn.

Sau đó binh giáp liên tiếp lui lại ba bước, từng tên phản quân ngã xuống trên mặt đất. Cung vệ tiến lên thăm dò mạch cổ, sót lại mười mấy tên phản quân, đều đã tự sát, không còn một người sống lưu lại.

Lý Trị tức giận cực kỳ, "Tra! Tra tường tận cho trẫm!"

"Những tử sĩ này, đến từ Đông Cung." Thanh âm Võ Hậu đột nhiên vang lên từ bên ngoài tẩm điện, tiếng vũ khí nổi lên, nàng tự mình dẫn ba trăm Vũ Lâm Quân đuổi đến nơi này.

Nàng vội vàng nhìn lướt qua vết máu trên đất, ra hiệu cho Vũ Lâm Quân đứng tại chỗ đợi lệnh, chỉ dẫn theo một mình Uyển Nhi đi vào trong tẩm điện.

Biết rõ như vậy là đi quá giới hạn, nhưng Uyển Nhi từ khi bước vào sân, liền không ngừng tìm kiếm thân ảnh Thái Bình. Nơi này mùi máu tanh nồng đến mức làm nhân tâm kinh hãi, nàng biết Thái Bình sẽ đến nơi này, nàng chỉ muốn biết Thái Bình có đang an toàn hay không.

Rốt cuộc, khi nàng đi vào tẩm điện, giương mắt liền đụng phải ánh mắt Thái Bình.

Ánh mắt nàng ấy trước sau như một mà làm an lòng người, chỉ cần chăm chú nhìn nàng ấy, chảy sâu trong ánh mắt đó là ôn nhu mà Thái Bình dành riêng cho một mình nàng.

Vẫn an toàn.

Trái tim đang treo lên của Uyển Nhi cuối cùng cũng thả xuống, nhưng rất nhanh sau đó, dư quang nàng liền phát hiện bộ dáng thịnh nộ của Thiên Tử. Nàng vội vàng cúi đầu, theo sát Võ Hậu.

"Người đâu! Bắt lấy Thượng Quan Uyển Nhi!"

Lý Trị đột nhiên hạ lệnh, mặc dù người trong cuộc đều biết sẽ có chuyện này, nhưng Thái Bình vẫn không nhịn được mà nhíu mày. Uyển Nhi đã nói qua, nàng ấy có biện pháp qua cửa, nàng cũng đã đáp ứng với Uyển Nhi, lần này tuyệt đối sẽ không xúc động chạy đến che chở cho Uyển Nhi, tin tưởng Uyển Nhi có thể toàn thân thoát ra.

Nói không khẩn trương, đều là nói dối.

Thái Bình rũ xuống hai tay, âm thầm nắm chặt, ánh mắt một khắc cũng không dời khỏi người Uyển Nhi.

"Bệ hạ, đây là chuyện gì?" Võ Hậu ra vẻ nghi hoặc, chậm rãi hỏi.

Lý Trị biết hôm nay gia yến ở Đông Cung chỉ là một màn Hồng Môn Yến, hắn kỳ thật càng muốn thấy Mị Nương đã chết hoặc là thương tích trở về, nhưng xem ra Mị Nương hiện giờ trang dung cũng không loạn, phượng bào chưa thấm một giọt máu, hắn đã hiểu rõ, Lý Hiền đã hoàn toàn thua cuộc. Hắn không trả lời Võ Hậu ngay, ngược lại hỏi: "Mị Nương nói những tử sĩ này, đến từ Đông Cung?"

"Lý Hiền bất hiếu, thiết kế Hồng Môn Yến, mưu toan sát mẫu bức vua thoái vị, ngồi lên long ỷ." Trên mặt Võ Hậu tràn đầy bi thương, không có một tia dối trá, "Nếu không phải cấp dưới của Đông Cung mật báo trước cho ta, đêm nay sợ là ta không thể gặp lại bệ hạ."

Lý Trị tự giễu cười khổ, "Một Thái Tử thật tốt!"

Hắn cho rằng Lý Hiền sẽ là một thanh đao tốt, nhưng ngay cả một góc áo của Mị Nương cũng chém không đứt, đúng là vô dụng!

"Bệ hạ đúng lúc không khoẻ, tĩnh dưỡng trong cung, tử sĩ mà hắn đã chuẩn bị liền bắt đầu hành động." Võ Hậu tiến lên, khoác lấy cánh tay Lý Trị, cùng hắn ngồi xuống long sàng, "Trên đường đến đây, ta tìm được rất nhiều thi thể Vũ Lâm Quân đã bị lột sạch áo giáp, những tên phản quân mặc áo giáp của Vũ Lâm Quân, đúng là tử sĩ do Lý Hiền nuôi dưỡng."

Lý Trị cười lạnh, Mị Nương ngược lại thu đến sạch sẽ.

"Mưu phản, chết chưa hết tội." Thanh âm Võ Hậu lạnh lẽo, đáy mắt dâng lên một mạt căm hận, nàng chậm rãi nhìn về phía Uyển Nhi bị cung vệ ép quỳ trên mặt đất, "Bệ hạ, nàng cũng mưu phản sao?"

Lý Trị muốn nói lại thôi, nhưng hiện nay hắn cũng không có nhân chứng, chỉ có một phong mật tin mà Uyển Nhi đã cho hắn. Nếu hắn vào ngay lúc này lấy ra để làm chứng cứ định tội Uyển Nhi, không thể nghi ngờ là chém một đao thật bén vào lòng Võ Hậu.

Phu thê là vậy, biết rõ Đông Cung có mai phục, lại không đề cập nửa chữ mà tùy ý để Võ Hậu dự tiệc, nếu nói tiếp ngược lại chỉ có hắn đuối lý.

"Nàng......" Lý Trị chỉ đành tìm một tội danh khác, "Thái Tử mưu phản, đây là sự thật, nàng ta cùng Thái Tử kết giao thân mật, chỉ sợ cũng là đồng phạm! Trẫm, không giữ được nàng!"

_____

Chú giải

Chó cùng rứt giậu: bị dồn vào bước đường cùng nên phải liều lĩnh để thoát thân

Hồng Môn Yến: ám chỉ việc hành thích người khác trong bữa tiệc. Bắt nguồn từ việc Hạng Vũ mời Lưu Bang đến tiệc rượu ở Hồng Môn, khiến Lưu Bang lơ là phòng bị, một mặt chuẩn bị lực lượng áp đảo, đem quân tập kích Lưu Bang vào nửa đêm hôm đó