Cấm Đình

Chương 86: Cảnh báo




Lúc đó, chân trời đã lặng yên nhuốm màu nắng.

Uyển Nhi mang theo Hồng Nhụy đi đến trước hơn mười bước, đột nhiên ngừng lại. Chỉ thấy nàng nhanh chóng tháo túi thơm đeo trên đai lưng xuống, nhét vào trong tay áo của mình, xoay người liền vội vàng đi ngược trở về.

Hồng Nhụy kinh hãi, “Đại nhân làm sao vậy?”

“Đại sự, ta cần phải trở về công đạo rõ ràng.” Uyển Nhi chỉ giải thích một câu với Hồng Nhụy, liền không cần phải nhiều lời nữa. Tối hôm qua xác thật là nàng càn rỡ, nhưng đối mặt với điện hạ như vậy, nàng làm sao có thể kiềm chế? Hiện giờ nghĩ tới chỗ quan trọng, những lời này nàng cần phải nói cho điện hạ nghe, nếu không điện hạ sẽ gặp đại họa.

Khi tới gần Thanh Huy Các, Uyển Nhi thấp giọng nói: “Giúp ta tìm túi gấm.”

Hồng Nhụy nhớ rõ ràng, mới vừa rồi là đại nhân tự mình cất giấu, sao lúc này còn phân phó nàng cái này. Tuy nàng nghĩ không ra, nhưng chỉ cần đại nhân đã nói, nàng nhất định sẽ làm tốt cho đại nhân.

Các cung nhân trong đình ở Thanh Huy Các nhìn thấy Uyển Nhi quay lại, sắc mặt vội vàng, liền đến đón: “Đại nhân đánh rơi cái gì sao?”

Xuân Hạ chờ ở ngoài điện cũng đến đón, “Đại nhân làm sao vậy?”

Uyển Nhi cúi đầu nhìn về bên hông, “Không thấy túi thơm ngày thường ra vẫn hay đeo.”

Cái túi thơm kia cực kỳ trân quý, cung nhân khác không hiểu, nhưng Xuân Hạ đã tận mắt nhìn thấy điện hạ chuẩn bị. Xuân Hạ vội la lên: “Đại nhân đừng vội, nô tỳ dẫn người trong đình đi tìm một chút.”

“Không chỉ ở nơi này, còn có trên đường đến hồ Thái Dịch, còn có trên thuyền, hoặc là……” Uyển Nhi nhìn về phía cửa điện đóng chặt, “Rơi ở trong tẩm điện của điện hạ.”

Xuân Hạ ngầm hiểu mà gật đầu, rơi trong tẩm điện là khả năng cao nhất.

“Không bằng……” Xuân Hạ nhỏ giọng đề nghị.

“Tối hôm qua điện hạ uống say, thần phụng mệnh chiếu cố, hiện giờ điện hạ đã ngủ, thần không có lệnh mà vào điện, đó là bất kính. Thần chờ ở chỗ này, chờ điện hạ tỉnh rồi truyền triệu thôi.” Uyển Nhi từ chối đề nghị của Xuân Hạ, có chút bộ dáng vẫn phải làm cho tốt.

Nếu đại nhân kiên trì như thế, Xuân Hạ cũng không nói nhiều, liền mang các cung nhân tìm tìm trong đình trước, sau khi xác nhận không có, lại để Hồng Nhụy mang theo một nhóm cung nhân đến hồ Thái Dịch tìm.

Ánh mặt trời dần dần rơi xuống, vẩy đầy toàn bộ đình viện.



Uyển Nhi đứng thẳng ở trong đình, đợi hơn hai canh giờ, cuối cùng chờ được Thái Bình tỉnh dậy.

Xuân Hạ nghe thấy công chúa triệu hồi, liền đẩy cửa đi vào, khi ra ngoài lại, cũng mang theo mệnh lệnh của Thái Bình, “Đại nhân, điện hạ nói túi thơm xác thật rơi ở bên trong, thỉnh đại nhân đi vào lấy lại.”

“Vâng.” Uyển Nhi nghe lệnh, đẩy cửa đi vào.

Thái Bình say rượu mới tỉnh, lúc này cuộn ở trong chăn, híp mắt nhìn Uyển Nhi đi đến, nỉ non: “Sao nàng lại trở lại rồi?”

“Tối hôm qua chỉ cùng điện hạ hồ nháo, thế nhưng đã quên chính sự.” Uyển Nhi không dám nhìn công chúa nhiều, vừa tỉnh mộng, y phục của điện hạ bất chỉnh, đối với nàng mà nói là dụ hoặc cực kỳ.

Thái Bình nhíu mày, “Chính sự?”

Uyển Nhi gật đầu, “Tối hôm qua điện hạ nói đến chính sự.”

Lúc này đầu Thái Bình còn mơ hồ, nàng cẩn thận hồi tưởng tối hôm qua nói qua chính sự, một chuyện quan trọng nhất, hẳn là nhị ca đem danh sách thuộc hạ Đông Cung cũ giao cho nàng, “Nàng muốn nói chuyện danh sách Đông Cung?”

“Đúng vậy.” Uyển Nhi lại gật đầu, cũng không vội vã nói tiếp. Chỉ thấy nàng cảnh giác mà nhìn thoáng qua cửa điện cách tấm bình phong, bởi vì muốn tị hiềm, cho nên nàng cố ý để lại một cánh cửa điện rộng mở, lúc này trước cửa điện cũng không có người chờ, nàng biết hẳn là Xuân Hạ đang canh gác ở một bên. Tuy nói như vậy, nhưng những lời kế tiếp mà nàng muốn dặn dò cũng phải nói ngắn gọn, nói được càng nhỏ càng tốt.

Uyển Nhi hơi hơi cúi người, đè thấp thanh âm: “Chuyện danh sách, không thể để Thiên Hậu biết.”

Thái Bình khó hiểu, đây vốn là thế lực mà a nương mưu tính cho nàng.

Uyển Nhi đơn giản ngồi quỳ ở bên giường, ghé vào đầu giường, như vậy có thể cùng Thái Bình gần một ít, không cần quá cố tình đè thấp giọng nói, “Quân thần có khác, trong triều đình, người nơm nớp lo sợ nhất đó là Thái Tử, đã là thần của Thiên Tử, lại là Thiên Tử tương lai. Ngồi vào vị trí kia, quá mức loá mắt, liền dễ dàng làm cho quân vương kiêng kị, quá mức tầm thường, lại không đủ để làm triều thần kinh sợ, thu nạp nhân tâm.” Nói xong những chi tiết này, Uyển Nhi gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Thái Bình, “Điều mà Thiên Hậu cầu chính là quân lâm thiên hạ, điện hạ, người hiểu ý thần không?”

Thái Bình mơ hồ cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm.

“Thiên Hậu là người như thế nào? Đời trước chúng ta đều đã chứng kiến, lần này một án Đông Cung, điện hạ có thể tra được cái gì, Thiên Hậu cũng có thể tra được cái đó, thậm chí với thủ đoạn của Thiên Hậu, tuyệt đối còn nhanh hơn so với điện hạ.” Uyển Nhi lại đánh trúng yếu điểm, “Những thế lực cũ của Đông Cung này đều là cản trở, nếu người muốn bước lên vị trí kia, những người này hoặc giết hoặc lưu đày, tuyệt đối không thể buông tha.”

“Người để ta không giết, như vậy về sau ta sẽ có thứ khống chế để bọn họ phải nghe lời.” Thái Bình cẩn thận suy nghĩ, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, “Có lẽ…… Những người này chỉ là…… Chỉ là mẫu hậu cảm thấy lâu la nhỏ bé, cho nên giết hay không giết cũng không quan trọng.” Thái Bình nghĩ tới chỗ phải run sợ, “Trên bản danh sách kia ghi chép, hẳn là không chỉ những người mà ta tra được.”

Những người đó chính là những người a nương thật sự muốn thu thập.

Kẻ địch ở ngoài sáng cũng không đáng sợ, ẩn sâu nơi tối tăm mới là nguy hiểm nhất.

Uyển Nhi phủ lên tay Thái Bình, trầm giọng nói: “Thế lực của điện hạ chợt lớn mạnh, đối với điện hạ cùng Thiên Hậu mà nói, cũng không phải chuyện tốt. Thần không cố ý châm ngòi tình mẫu tử giữa điện hạ cùng Thiên Hậu, thần chỉ là lo lắng điện hạ sẽ bị người ta đẩy đến phía đối lập với Thiên Hậu, khi đó, điện hạ làm sao lựa chọn đây?”

Thái Bình chỉ cảm thấy lạnh cả người, đúng thật như thế. Tuy có phần thế lực này, nàng xác thật có thể lợi dụng những người này, ở trên triều đình làm chút gì, nhưng lợi dụng lại là kiếm hai lưỡi. Nàng lợi dụng những người này mưu cầu quyền vị, những người này cũng sẽ lợi dụng nàng, thậm chí phụ hoàng của nàng cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền mà đem nàng đặt lên vị trí kia, buộc nàng cùng a nương ở trước người trong thiên hạ phải lựa chọn.

Nàng vào ngay lúc đó sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường xưng đế của a nương, a nương chỉ cần có nửa điểm chần chờ, liền sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội. Nếu a nương không ngồi lên được vị trí kia, Thái Bình liền càng khó mưu được thứ mình muốn.

Nếu nàng lựa chọn a nương, những màn diễn lúc trước nàng bày ra trước mặt phụ hoàng cùng a nương liền vô ích, phụ hoàng sẽ thuận thế cho rằng nàng là một người bụng dạ khó lường, áp tội lớn gây nhiễu loạn triều cương, thậm chí còn có thể thuận đường thiết kế, đem nước bẩn hắt lên người a nương, mượn cơ hội thu hồi đặc cách đã cho a nương.

Một kế này, thật độc!

Thật sự có tâm muốn cho nàng cùng a nương lưỡng bại câu thương.

“Không nghĩ tới nhị ca bị giam cầm nhiều ngày, còn có thể nghĩ ra một chiêu tàn nhẫn như vậy.” Thái Bình than dài, nghĩ đến Lý Hiền đoán chắc Thái Bình chỉ là quân cờ do phụ hoàng bài bố, hắn dâng ra danh sách, phụ hoàng tất nhiên hiểu là ý gì. Phụ hoàng chỉ cần không ngừng thịnh sủng Thái Bình, đem Thái Bình đặt ở bên cạnh Đông Cung, tùy ý triều thần bên dưới suy đoán, lại mượn ám tử từ trong danh sách không ngừng thúc đẩy việc này, đây là chân chính dùng cây đao Thái Bình chặt đứt dã tâm của Võ Hậu.

Cho Thái Bình thế lực để bảo vệ Đại Đường là giả, phụ tử đồng tâm tính kế Võ Hậu là thật.



Uyển Nhi trầm than, “May mắn, vẫn còn kịp.”

Thái Bình trầm tư một lát, nghiêm mặt nói: “Lúc này, chúng ta hẳn là toàn lực tương trợ mẫu hậu…… Cho nên danh sách này……”

“Không thể.” Uyển Nhi ngắt lời Thái Bình, “Điện hạ muốn có được vị trí kia, cần phải có thế lực của riêng mình, là tự mình có được, không phải do người khác cấp, điện hạ hiểu ý thần chứ?”

Thái Bình không phải không rõ, mà là không nghĩ gạt a nương những việc này. A nương dạy nàng tàng chuyết như thế nào, dạy nàng học tập thuật đế vương, rõ ràng đều là bồi dưỡng nàng, nếu nàng ở dưới mí mắt a nương âm thầm phát triển thế lực của mình, nàng ít nhiều cũng cảm thấy áy náy với a nương.

“Trong danh sách có một số người, điện hạ có thể thu để mình dùng, nhưng không phải hiện tại, mà là tương lai sẽ có lúc cần.” Uyển Nhi cũng hy vọng Thiên Hậu có thể một lòng bồi dưỡng Thái Bình, nhưng đời trước nàng hầu hạ bên cạnh Võ Hoàng nhiều năm, nàng biết những năm tháng cuối cùng Võ Hoàng rối rắm điều gì. Chờ Võ Hoàng cho Thái Bình một cái danh chính ngôn thuận, quá khó. Vị trí trữ quân, Võ gia có một đám để lựa chọn, Lý gia cũng có một đám để lựa chọn, Thái Bình phải làm Hoàng Thái Nữ đầu tiên trong thiên hạ, nàng cần phải hy sinh rất nhiều, làm rất nhiều chuyện vốn dĩ không tình nguyện làm.

Đặc biệt là hôn nhân cùng dòng dõi của nàng, nàng muốn lôi kéo những người đó ủng hộ, nhất định phải hy sinh chính mình.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
2. Trúc Mã Không Yêu Tôi
3. Tháng Năm Đổi Dời
4. Triệt Sắc Tây Y Hà
=====================================

Thái Bình nắm thật chặt tay Uyển Nhi, giọng đã khàn khàn: “Đời trước ta đã làm mẫu hậu thất vọng một lần.”

“Điện hạ, không giao toàn bộ danh sách, nhưng có thể lấy ra một tờ danh sách để làm Thiên Hậu an tâm, cũng coi như giúp đỡ Thiên Hậu, không phải sao?” Một tay khác của Uyển Nhi phủ lên gương mặt Thái Bình, “Quân vương chi thuật, điện hạ phải tu luyện thật tốt, thần sẽ bồi điện hạ chậm rãi lĩnh ngộ.”

Thái Bình khẽ cười, “Uyển Nhi hôm nay tới để cảnh báo ta, là muốn ta tàng chuyết.”

“Điện hạ thông tuệ, quá mức loá mắt vào ngay lúc này, chỉ là chuyện xấu.” Uyển Nhi ôn nhu cười, “Thần chỉ vì điện hạ muốn có bình an, vì điện hạ cất giấu một ít người có thể dùng, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”

Điện hạ tự nhiên có thể cùng Thiên Hậu mẫu tử tình thâm, mặc dù thật sự tới một ngày như vậy, Uyển Nhi cũng tin tưởng Thái Bình sẽ xử trí thỏa đáng việc này. Bởi vì Thái Bình trong lòng nàng không giống với những người lộng quyền đó, điện hạ từ đầu tới đuôi đều lưu lại một phần thiên chân mà hoàng thất khó có được nhất. Chỉ bằng điểm này, Thái Bình đắc thế, Thiên Hậu cũng có thể kết thúc yên lành.

“Được, ta nghe Uyển Nhi.” Thái Bình đã nghĩ kỹ về sau nên nói với a nương việc này như thế nào.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hô gấp gáp của Xuân Hạ, “Tham kiến Thiên Hậu!”

Thái Bình cùng Uyển Nhi kinh hãi, lúc này sao a nương lại vội vàng trở về?

Trong lúc Uyển Nhi hấp tấp, nàng giũ túi thơm giấu trong tay áo ra, siết chặt trong tay, đứng dậy vòng qua bình phong, quỳ gối trước tấm bình phong, cung kính dập đầu, “Thần, tham kiến Thiên Hậu.”

Trên người Võ Hậu lộ ra một tia hàn ý, áo choàng trên người còn không kịp cởi. Nàng đi đến trước một bước, cao cao liếc nhìn Uyển Nhi, “Uyển Nhi, ngươi thật sự không ghi tạc lời bổn cung đã nói vào trong lòng.”

Uyển Nhi lại dập đầu, “Mỗi chữ thần đều nhớ rõ.”

“Nhớ rõ?” Võ Hậu cười lạnh, nghe thanh âm Thái Bình nhanh chóng mặc y phục, ngữ khí của nàng càng lạnh lẽo, “Công chúa chưa dậy, trang dung chưa tô, ngươi lại hầu hạ bên thân, ngươi còn nhớ rõ thân phận của mình sao?”

Tim Uyển Nhi đã đập nhanh hơn, “Thiên Hậu hiểu lầm thần, thần tuyệt đối không cãi lại, nhưng nếu những lời này truyền ra ngoài, chỉ làm bẩn thanh danh của điện hạ, xin Thiên Hậu……”

“Xem ra ngươi cái gì cũng đều hiểu!” Võ Hậu quát to một tiếng, đánh gãy Uyển Nhi. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Võ Hậu chợt bóp lấy cổ Uyển Nhi, “Biết rõ còn cố phạm, là tội gì?”

Thái Bình nghe được hoảng hốt, sau khi mặc xong xiêm y, nàng vội vàng từ phía sau bình phong đi ra, nghiêm túc nói: “A nương, người trách oan nàng.”

“Trách oan?” Võ Hậu gắt gao nhìn chằm chằm Thái Bình, “Ngươi có nhiều cung nhân để dùng như vậy, vì sao cố tình triệu nàng tới hầu hạ?”

Thái Bình ra vẻ ngạc nhiên, “Con chỉ để nàng tiến vào, nhặt lại túi thơm của nàng ta mà thôi.”

Ánh mắt Võ Hậu sáng như đuốc, dừng ở đáy mắt Thái Bình, nóng như sắt bị nung đỏ.



Ánh mắt Thái Bình không dám trốn tránh, thản nhiên đối diện con ngươi của mẫu thân, “Sau khi con hồi kinh, quá bận rộn công vụ, chạng vạng hôm qua nhất thời hứng khởi, liền muốn đến hồ Thái Dịch ngắm trăng. Bởi vì đã lâu chưa nghe Uyển Nhi giảng thơ, nên mới mời Uyển Nhi cùng lên thuyền ngắm trăng, trò chuyện hứng khởi, liền uống nhiều mấy ly.”

“Tối hôm qua con thật sự say đến lợi hại, Uyển Nhi không yên tâm, mới lưu lại hầu hạ, toàn bộ hành trình đều có người làm chứng.” Thái Bình càng nói càng tự nhiên, “Sáng nay Uyển Nhi liền phát hiện rơi mất túi thơm, vẫn luôn ở bên ngoài chờ con tỉnh dậy, con mới truyền triệu nàng đi vào lấy lại túi thơm. Túi thơm rơi ở dưới giường, sau khi Uyển Nhi tiến vào quỳ xuống đất thỉnh an, liền nằm sấp lục tìm túi thơm dưới giường, giường con có rũ màn, Uyển Nhi biết lễ, cũng không dám liếc mắt nhìn con một cái.” Hơi dừng lại, Thái Bình hỏi ngược lại, “Huống hồ, con cùng Uyển Nhi đều là cô nương, liếc mắt nhìn một cái thì như thế nào? Ngày thường cung nhân hầu hạ con tắm gội nhiều như vậy, chẳng lẽ nhìn con đều là bất kính sao?”

Võ Hậu nhìn chằm chằm Thái Bình, nghe giọng nói của nàng bằng phẳng, không vội không hoảng hốt, nghĩ đến đều là lời nói thật. Khi nàng bước vào nơi này, ánh mắt đầu tiên xác thật nhìn thấy Uyển Nhi quỳ gối bên giường, đủ thấy Uyển Nhi cũng không có vào trong màn, cùng Thái Bình làm những việc thân mật không nên. Huống hồ, cửa điện còn mở, lá gan có lớn, cũng không dám làm loại chuyện này.

Võ Hậu chậm rãi buông tay, trầm giọng hỏi: “Túi thơm gì, quý trọng như thế?”

Uyển Nhi hoãn lại mấy hơi, hai tay dâng túi thơm lên, “Đây là tóc mà a nương đưa cho thần, thần một năm không gặp được a nương mấy lần, a nương liền đem cái này đưa thần, để an ủi.”

“A nương, người không thể keo kiệt như vậy.” Thái Bình bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng, tiến lên ôm lấy cánh tay Võ Hậu, “Con muốn Uyển Nhi đọc mấy bài thơ, a nương liền không vui.”

Cảm xúc của Võ Hậu hơi hoãn lại, cũng không nhận lấy túi thơm, chỉ nghiêm túc hỏi: “Tối hôm qua ngươi cùng Thái Bình nói thi văn gì, nàng nghe xong lại uống nhiều như vậy?”

Uyển Nhi thẳng lưng, nhìn thoáng qua cung nhân phía sau Võ Hậu, cũng không có lập tức trả lời.

Võ Hậu phất tay ra hiệu cung nhân lui ra.

Uyển Nhi nói đúng sự thật: “Điện hạ hồi kinh làm việc, cực kỳ thoả đáng, đoạt mất hào quang của Đông Cung, lại cực kỳ không ổn. Cho nên, thần góp lời điện hạ, ngẫu nhiên cũng nên sa vào vui chơi, nếu không mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi.”

Cây cao vượt rừng, gió sẽ dập.

Võ Hậu không đáp, chỉ nghiêng mặt nhìn thoáng qua Thái Bình bên cạnh.

Lúc này Thái Bình cũng không kiều mị giống như vừa rồi, trịnh trọng gật đầu với Võ Hậu, “A nương, người thật sự trách oan Uyển Nhi.”