Thị vệ Đông Cung mất nửa canh giờ dựng giá đỡ, cuối cùng bình yên đỡ Thái Bình từ trên mái xuống.
Vi Diễm lạnh mặt đến gần Thái Bình, nàng thật ra không dám giáo huấn Thái Bình, chỉ đành trút giận lên những người hầu hạ bên cạnh Thái Bình, vung tay lên, liền cho nô tỳ của Đông Cung một bạt tai.
“Có người hầu hạ như các ngươi sao?”
Nô tỳ kia chợt bị đánh, trên mặt vừa đỏ vừa đau, theo bản năng mà quỳ xuống, không ngừng dập đầu: “Nô tỳ biết tội! Nô tỳ biết tội!”
“Tẩu tẩu.” Thái Bình đi đến trước một bước, cúi đầu nhìn người nô tỳ này, “Việc hôm nay, không trách nàng ta được.”
“Không trách nàng ta, chẳng lẽ nên trách tẩu như ta sao? Thái Bình, nếu ngươi không cẩn thận té ngã, bệ hạ cùng Thiên Hậu sao có thể bỏ qua cho ta?” Vi Diễm dứt khoát nói thẳng ra.
Thái Bình cười nhạt, “Thì ra tẩu tẩu quở trách nàng ta, chỉ vì muốn công đạo với phụ hoàng cùng mẫu hậu.” Vừa nói, ý cười của Thái Bình nhiều thêm một tia hàn ý, “Nhưng nếu ngay lúc này, Đông Cung xảy ra án mạng……” Thái Bình vừa nói, vừa ghé sát vào Vi Diễm, thanh âm thấp xuống, “Tam ca ở bên phụ hoàng lại nhiều thêm một tội.”
Biểu tình Vi Diễm nghiêm túc, cho rằng chính mình nghe lầm. Từ trước đến nay tiểu công chúa kiêu căng, lúc này sao có thể nói ra lời như vậy.
Thái Bình không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vỗ bả vai người cung tì kia, “Ngươi tên là gì?”
“Bẩm…… Bẩm điện hạ…… Nô tỳ là Oanh Nhi……” Cung tì này dường như là vừa run rẩy vừa nói chuyện.
Thái Bình ý vị sâu xa mà cười cười, “Bổn cung nhớ kỹ.” Nói xong, nàng nghiêng mặt nói với Xuân Hạ, “Xuân Hạ, thu thập y phục của bổn cung, chúng ta hồi cung.”
Vi Diễm bụng đầy oán giận lại không thể phát tiết, những lời này Thái Bình đã nói một cách rõ ràng, nàng cũng không thể tiếp tục làm khó cung tì này, không thể ngay lúc này làm ra mạng người, cho nên chỉ phải cố nén tức giận, căm giận nói với nội thị bên cạnh: “Mấy người các ngươi còn thất thần làm cái gì? Mau đi giúp công chúa thu thập.”
“Vâng.”
Ngay khi Xuân Hạ mang người đi thu thập y phục của công chúa, Thái Bình bỗng nhiên câu lấy cánh tay Vi Diễm, đỡ nàng ta ngồi xuống một bên, nhỏ giọng nói: “Lúc tam ca giám quốc còn mang theo châu chấu, việc này phụ hoàng đã biết, hôm nay tình thế của tam ca nguy hiểm, xin tẩu tẩu nghe ta một lời, đừng nên sinh sự lúc này.” Vừa nói, nàng chớp chớp mắt cười với Vi Diễm, “Cho nên, việc hôm nay ta leo lên mái, xin tẩu tẩu giấu giếm giúp ta, để tránh cành mẹ sinh cành con.”
Vi Diễm tức khắc hoảng hốt, “Điện hạ phải làm sao bây giờ?”
“Đều giao cho ta đi, ta bảo đảm đêm nay tam ca có thể bình yên trở về.” Thái Bình phủ lên mu bàn tay Vi Diễm, vỗ ba cái.
Vi Diễm thở dài một tiếng, chỉ đành thuận theo Thái Bình.
Chờ đám người Xuân Hạ thu thập xong đồ đạc, Thái Bình liền mang người rời khỏi Đông Cung. Trước khi về Đại Minh Cung, Thái Bình chạy đến Thái Sử Cục một chuyến, ngồi trên xe ngựa xem qua bản danh sách kia một lần, ánh mắt cuối cùng dừng ở tên của một vị lang trung nào đó của Thái Sử Cục.
Thái Bình không khỏi cười lạnh: “Nhị ca thật sự tính toán chu đáo.” Muốn danh chính ngôn thuận mà ngồi lên vị trí kia, Thái Sử Cục cần phải mượn thiên tướng mê hoặc nhân tâm. Chỉ là, hiện giờ người này chỉ có thể để nàng sử dụng.
Mới đầu Vi Diễm còn ôm một tia hi vọng, cho rằng Thái Bình cố ý dọa nàng, nhưng thực mau trong cung đã truyền về tin tức, nói hôm nay Thiên Tử về đến cung, liền giận tím mặt, hung hăng răn dạy Thái Tử một phen.
Lúc này Vi Diễm hoàn toàn nôn nóng, chỉ hy vọng Thái Bình thật sự có thể mang Thái Tử trở về. Để trao đổi, nàng chỉ có thể giúp Thái Bình áp xuống việc nàng ta trèo lên mái.
Giờ này khắc này trong Diên Anh Điện, Lý Trị vẫn còn tức giận, hung hăng mà trừng mắt với Thái Tử Lý Hiển đang quỳ xuống run bần bật.
Đức Khánh dâng lên Cam Lộ, thấp giọng khuyên nhủ: “Bệ hạ bớt giận, long thể quan trọng.”
Lý Trị liên tiếp hít sâu mấy hơi, cuối cùng đã hoãn lại, “Ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám phế ngươi?”
Lý Hiển sợ hãi, không dám trả lời.
Lúc này Thái Bình bưng một chén canh nóng đến, trên người vẫn còn mặc bộ viên khâm bào sam màu trắng bạc, “Phụ hoàng bớt giận, uống một chút canh nóng trước đã.”
Ánh mắt Lý Trị dừng ở trên người Thái Bình, nhìn một thân trang phục của nàng, nếu thật sự là hoàng tử, hắn cũng không đến mức bất đắc dĩ dẫn đến tình trạng như thế.
Thái Bình tự tay bưng canh nóng, cung kính dâng cho Lý Trị, “Phụ hoàng, đây là con sai người đặc biệt chuẩn bị. Một đường gió Xuân lạnh lẽo, phụ hoàng mới hồi cung, cần phải xua đi hàn khí.”
Lý Trị tiếp nhận canh nóng, uống một ngụm nhỏ. Xác thật, trong canh có bỏ thêm nhân sâm, uống một ngụm lúc còn đang nóng, làm trong người thoải mái không ít.
“Phụ hoàng đã trở lại, con cũng không thể lưu lại Đông Cung, cho nên hôm nay con đến Đông Cung lấy hành trang trở về.” Thái Bình giải thích xong, vòng đến phía sau Lý Trị, đấm đấm vai cho Lý Trị, “Đã nhiều ngày, tam ca xác thật rất dụng tâm giám quốc, con tin tưởng qua một thời gian, phụ hoàng sai người dạy hắn thêm một chút, tam ca sẽ học tốt.”
Lý Trị liếc mắt nhìn thoáng qua Thái Bình.
Thái Bình mỉm cười, “Tam ca tân hôn yến nhĩ, một bên bận rộn quốc sự, một bên học đạo làm vua, xác thật đã tận lực.” Thái Bình cố tình nhấn mạnh bốn chữ “tân hôn yến nhĩ”.
Lý Trị nghe ra cái gì, phất tay áo nói: “Về Đông Cung của ngươi đi! Cấm túc suy nghĩ một tháng!”
“Vâng! Vâng!” Lý Hiển sợ hãi vô cùng, giống như vừa nhặt về một cái mạng, một bên gật đầu, một bên rời khỏi Diên Anh Điện.
Lý Trị phất tay cho Đức Khánh cùng đám cung nhân đang chờ lui ra, chỉ để lại Thái Bình.
Thái Bình biết Lý Trị muốn hỏi cái gì, chờ tất cả cung nhân trong điện lui hết, liền đi đến quỳ xuống trước mặt Lý Trị, đáp đúng sự thật: “Phụ hoàng, nếu người thật coi trọng Thiệu ca ca, liền không cần một mực đẩy hắn đến bên cạnh con.”
Lý Trị nhíu mày, “Vì sao?”
“Mẫu hậu muốn ai làm phò mã của con, phụ hoàng nhất định nhìn ra được, con chỉ đau lòng cho Thiệu ca ca, không muốn hắn lại gặp tai họa bất ngờ như vậy.” Thái Bình nói đến chỗ khổ sở, nhịn không được khàn khàn thanh âm, “Huống hồ, tình huống như bây giờ, con chỉ nghĩ bồi phụ hoàng thêm mấy năm, giúp phụ hoàng làm chút chuyện, bằng không một khi con gả đi, rất nhiều chuyện đã không thể làm chủ được.”
Lý Trị nghe được cảm động, sờ sờ cái gáy Thái Bình, “Trẫm biết một lòng hiếu thảo của con.” Lần này Tiết Thiệu gãy chân, phải ở Lạc Dương dưỡng thương hơn nửa năm mới có thể xuống giường đi lại, cho dù muốn hạ chỉ tuyển hắn làm phò mã, hắn cũng không thể lập tức đại hôn.
Thiên hạ sao lại có phò mã què một chân cùng công chúa bái đường thành hôn? Tiết Thiệu gãy chân rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là do người làm, cho dù không có chứng cứ, Lý Trị cũng chỉ tin tưởng là do người làm.
“Nhưng công chúa dù sao cũng phải gả……” Lý Trị nghĩ đến liền đau đầu, hắn cầm một phần tấu chương từ trên án, đưa cho Thái Bình, “Thổ Phiên lại gửi thư thỉnh hôn, họ chỉ đích danh con.” Tuy rằng luyến tiếc Thái Bình, nhưng nếu hôn sự của Thái Bình mãi chưa định được, Đại Đường bên này lại nhiều lần cự tuyệt Thổ Phiên, có thể chọc ra thảm hoạ chiến tranh.
Thái Bình chỉ vội vàng nhìn lướt qua tấu chương, liền đem tấu chương gấp lại, vẹn nguyên mà đặt trên án.
“Nguyên nhân chính là như thế, con càng không thể gả.”
Lý Trị nhíu mày, “Vì sao?”
“Nếu vì ngoại giao hai nước, không liên quan đến chiến tranh, con cũng có thể giống Văn Thành công chúa, gả đến Thổ Phiên, mang thi thư, nông sản, vải lụa của Đại Đường chúng ta qua đó.” Thái Bình trần tình, “Nhưng lần thỉnh hôn này lại không giống vậy, Thổ Phiên muốn là……” Thái Bình thẳng lưng, “Đạo tặc ở bên ngoài kêu gào, không đem nữ nhi giao ra, liền phóng hỏa thiêu tòa nhà này, vậy là vô lý. Phụ hoàng, nếu người mở ra tiền lệ này, con tuyệt đối sẽ không là công chúa đầu tiên như vậy, trăm năm sau này, Đại Đường chúng ta sao còn giữ được mặt mũi?”
Lý Trị thở dài, “Nguyên nhân chính là như thế, trẫm mới muốn sớm định chuyện chung thân cho con, miễn cho Thổ Phiên bên kia vẫn luôn nhìn chằm chằm.”
“Con chỉ gả cho người giúp được phụ hoàng.” Thái Bình nói rõ suy nghĩ của mình, “Nếu không thể giúp được phụ hoàng, nếu bị người của mẫu hậu nắm được vị trí phò mã, tình cảnh của phụ hoàng chỉ càng khó hơn.”
Lý Trị nghe được chua xót, không nghĩ tới Thái Bình còn muốn như vậy, “Bên Tây Bắc, Đột Quyết vẫn luôn nổi lửa xung đột, nếu Thổ Phiên bên này lại phát sinh chiến sự……”
“Con sẽ không làm phụ hoàng khó xử.” Thái Bình thỉnh chỉ, “Con xin lấy danh nữ quan, vì nước cầu phúc.” Hơi dừng lại, Thái Bình chân thành dập đầu, “Con muốn đến Tấn Dương, trai giới nửa năm.”
Trong mắt Lý Trị đầy hồ nghi, “Vì sao phải đến Tấn Dương?”
“Thái Sử Cục đã nhiều ngày đêm xem hiện tượng thiên văn, nói rằng sẽ có hạn hán. Mùng một tháng mười một năm trước, một chuyện thiên cẩu thực nhật, chỉ là cảnh cáo sẽ có thiên tai, chứ không phải là quân vương thất đức.” Thái Bình cố ý nói một cách thần bí, “Vùng Tấn Dương, nông nghiệp phát đạt, nếu xảy ra hạn hán sẽ là thảm họa, lần này con đến đó, có thể tích trữ nhiều lương thực, sẽ ứng phó khi cần. Nếu may mắn, không xảy ra hạn hán, con đã chuẩn bị tốt lương thảo, mặc kệ là đối với Đột Quyết, hay là Thổ Phiên, tướng sĩ Đại Đường chúng ta cũng có thể không lo lương thảo, anh dũng giết địch.”
Lý Trị không lập tức đồng ý Thái Bình.
Thái Bình ngược lại cũng không vội, nghĩ đến phụ hoàng chắc chắn sẽ điều tra trước một phen, xác nhận lời nàng là thật hay giả. Dù sao bên Thái Sử Cục nàng đã chuẩn bị thỏa đáng, đối với sự tình này, quân vương các triều đại từ trước đến nay đều thà rằng tin là thật.
Nàng trọng sinh một đời, tuy hành động của nàng sẽ thay đổi một chút hướng đi, nhưng thiên tai cũng sẽ không vì người mà thay đổi, nếu không mùng một tháng mười một năm trước sẽ không xuất hiện điềm xấu thiên cẩu thực nhật. Cho nên Thái Bình kết luận, sang năm hạn hán nghiêm trọng ở Quan Trung, cùng với mưa to ở Đông Đô, nhất định sẽ phát sinh.
Tuy rằng nàng sống lại, cũng chỉ vì Uyển Nhi, nhưng biết rõ tai ương, lại không làm gì cho bá tánh, tâm nàng cũng không yên. Huống hồ, có thể hạ thấp tai hoạ thương vong, lại có thể mượn cơ hội tránh né chuyện tuyển phò mã, Thái Bình vì sao không làm.
Lý Trị mệt mỏi gật đầu, “Việc này để trẫm nghĩ lại đã.”
“Con không quấy rầy phụ hoàng nghỉ ngơi nữa.” Thái Bình lại bái.
Chờ Thái Bình lui đến trước cửa điện, Lý Trị bỗng nhiên gọi nàng lại, “Thái Bình.”
“Con ở đây.” Thái Bình cung kính nhất bái.
Lý Trị vui mừng nói: “Lần này con xử trí một chuyện điềm xấu, trẫm rất vừa lòng.”
“Phụ hoàng, con có một lời, mới vừa rồi trước mặt tam ca không tiện nói thẳng.” Thái Bình rũ mắt, “Con cả gan góp lời…… nếu tam ca có hài tử, phụ hoàng cũng không thể lại chậm một bước so với mẫu hậu.”
Ánh mắt Lý Trị sáng ngời, cười nói: “Đây là lý do con nói tân hôn yến nhĩ?”
“Vâng.” Thái Bình gật đầu.
Lý Trị giãn mày, Mị Nương tuy rằng thu nạp nhi tử, nhất định không nghĩ tới thu nạp tôn tử, lần này chỉ cần hắn xuống tay trước một bước, khẳng định còn kịp lưu lại một Hoàng thái tôn đủ tư cách cho Đại Đường.
Cái này gọi là khó lòng phòng bị.
Thái Bình bái biệt Thiên Tử, rời khỏi Diên Anh Điện, mới vừa đi vài bước, liền nhìn thấy Bùi thị đến đón.
“Điện hạ, Thiên Hậu cho mời.”