Cám Dỗ Ngoại Tình

Chương 277




Lâm Hiểu Hiểu nghe giọng nói hung ác của An Lâm thì vô thức rụt cổ lại vì sợ hãi, cô ta vội vàng nhìn An Lâm, nói: “Nghe nói… nghe nói lúc ở trong xe, Quý Viêm Phong đã cứu Đường Du Nhiên…”

“Quý Viêm Phong ôm Đường Du Nhiên thật chặt, cho nên Đường Du Nhiên không bị thương nặng nhưng Quý Viêm Phong thì vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, chưa tỉnh. Nghe nói cho dù có sống được thì e là sẽ trở thành người thực vật…”

An Lâm nghe Lâm Hiểu Hiểu nói vậy, cô ta đập mạnh lên bàn: “Con đi3m! Con đi3m! Đường Du Nhiên là một con đi3m!”

Nói rồi, An Lâm nắm chặt hai nắm tay, cô ta biết lần này không dồn Đường Du Nhiên vào chỗ chết thì sau này khó làm được.

An Lâm đột nhiên nhíu mày như nghĩ đến điều gì, cô ta nhìn Lâm Hiểu Hiểu, hỏi: “Lâm Hiểu Hiểu, đứa con hoang trong bụng Đường Du Nhiên thì sao?”

Lâm Hiểu Hiểu không dám đối mặt với An Lâm, cô ta cúi đầu nói ấp úng: “Đứa bé trong bụng Đường Du Nhiên cũng… được bảo vệ…”

Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời, sắc mặt An Lâm nháy mắt xanh mét: “Vô dụng! Một đám rác rưởi!”

Nghe tiếng mắng chửi của An Lâm, Lâm Hiểu Hiểu càng hoảng sợ, cô ta cúi đầu một lúc rồi nhịn không được mà ngước lên nhìn An Lâm, hỏi: “Chị An Lâm… vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

Nghe Lâm Hiểu Hiểu hỏi, An Lâm cố kìm nén lửa giận để bản thân bình tĩnh lại, cô ta hơi nhíu mày nhìn Lâm Hiểu Hiểu: “Giờ còn làm sao nữa? Chỉ có thể lặng lẽ xem tình hình thôi!”

“Tai nạn xe cộ của Đường Du Nhiên là do Aker đứng đằng sau, cho dù Thời Ngọc Thao có muốn trách thì cũng không thể đổ lên đầu tôi!”

“Hơn nữa vì Thời Ngọc Thao mà tôi mới trở thành như bây giờ! Hiện tại Thời Ngọc Thao đang cảm thấy hổ thẹn với tôi mà.”

Nghe vậy, An Lâm nắm chặt mười ngón tay. ‘Vậy mà con khốn Đường Du Nhiên kia không bị gì!”

Khi An Lâm đang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa truyền vào, nghe vậy, cô ta nhíu mày một cái, đang định lên tiếng thì giọng nói quen thuộc vang lên: “An Lâm, là anh.”

Là giọng nói của Thời Ngọc Thao!

Nghe vậy, An Lâm vội vàng điều chỉnh sắc mặt, đổi thành vẻ mặt cười tươi rồi mới mở miệng nói: “Ngọc Thao, anh vào đi!”

Cô ta vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao lập tức đẩy cửa đi vào.

“Ngọc Thao, sao đột nhiên anh lại tới? Mấy ngày dạo gần đây anh chưa từng đến bệnh viện nhìn em…” Nói rồi, An Lâm muốn kéo tay Thời Ngọc Thao, kết quả là chưa động vào ống tay áo của anh thì đã bị Thời Ngọc Thao lẳng lặng tránh đi.

An Lâm nhìn động tác của Thời Ngọc Thao, tay cô ta cứng đờ, thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể lấy tay về, giả vờ như không biết gì.

“Mấy ngày nay anh đang bận điều tra chuyện em và Du Nhiên bị bắt cóc.” Đột nhiên Thời Ngọc Thao mở miệng nói.

Sau đó anh nhìn An Lâm, nói tiếp: “Đã tìm được kẻ đứng đằng sau việc em và Du Nhiên bị bắt cóc.”

“Là Aker làm, hiện tại Aker đã bị tống vào ngục giam.” Thời Ngọc Thao nhìn An Lâm, giải thích.

Thật ra lần này Thời Ngọc Thao đến bệnh viện là vì muốn nhìn Đường Du Nhiên.

Nhưng khi Thời Ngọc Thao vừa đến bên ngoài phòng bệnh của Đường Du Nhiên, anh lại lui về, anh không biết phải đối mặt với Đường Du Nhiên, cũng sợ Đường Du Nhiên hỏi chuyện của Quý Viêm Phong.

Cho nên, Thời Ngọc Thao đứng bên ngoài Đường Du Nhiên một lúc, sau đó thì chợt nghĩ đến An Lâm.

Thời Ngọc Thao quyết định đến thăm An Lâm một chuyến, dù sao An Lâm cũng là nạn nhân, hiện tại đã tìm ra kẻ đứng sau vụ bắt cóc, Thời Ngọc Thao cảm thấy mình cần phải nói chuyện này cho An Lâm biết.

Tuy An Lâm đã biết trước chuyện mà Thời Ngọc Thao nói, nhưng trước mặt Thời Ngọc Thao thì cô ta lại giả vờ ngạc nhiên, nhìn anh nói: “Hóa ra là do Aker làm!”

Đúng là xuất thân diễn viên, lúc An Lâm nói câu này, vẻ mặt kinh ngạc cùng tức giận của cô ta rất hợp lý, đến cả Thời Ngọc Thao cũng không nghi ngờ cô ta.

Nghe An Lâm nói, Thời Ngọc Thao gật đầu, không khỏi nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đường Du Nhiên.

Mấy ngày nay Thời Ngọc Thao chỉ dám đến thăm Đường Du Nhiên khi cô đã ngủ.

Ngay cả một câu cũng chưa từng nói với Đường Du Nhiên, anh cũng không biết hôm nay cô có cảm thấy khá hơn chút nào chưa…

An Lâm nhìn Thời Ngọc Thao vừa nói vừa ngây người, cô ta nắm chặt mười ngón tay, không cần nghĩ thì cô ta cũng biết Thời Ngọc Thao đang nghĩ về Đường Du Nhiên.

Nghĩ vậy, An Lâm cắn răng thật chặt, bỗng nhiên cô ta nhìn Thời Ngọc Thao, mở miệng nói: “Ngọc Thao, hiện tại vết thương của em đã lành, em có hỏi bác sĩ, người ta bảo hiện tại em đã có thể xuất viện, chỉ cần lúc thay thuốc thì đến bệnh viện là được.”

Mạch suy nghĩ của Thời Ngọc Thao bị An Lâm cắt đứt. lúc này anh mới bừng tỉnh, nghe An Lâm nói, anh gật đầu với cô ta: “Tốt, nếu em không muốn ở đây thì xuất viện cũng được.”

Nghe vậy, An Lâm nở nụ cười nhìn Thời Ngọc Thao, lại nói: “Ngọc Thao, em đang ở trong khách sạn, nhưng mà em đang bị thương, nếu cứ ở khách sạn thì bất tiện lắm.”

An Lâm ngừng lại, nhìn Thời Ngọc Thao, không đợi anh mở miệng, cô ta nói tiếp: “Hiện tại muốn tìm phòng ở cũng không dễ, cho nên Ngọc Thao, em muốn chuyển qua ở cùng anh.”

“Với lại hai chúng ta đã về bên nhau, ở chung cũng tiện hơn.”

An Lâm vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao vô thức nhíu mày, dứt khoát từ chối: “Em ở cùng anh không tiện.”

Nói rồi, Thời Ngọc Thao lại nói: “Nếu em không muốn ở khách sạn, anh có thể tìm phòng giúp em.”

Nghe Thời Ngọc Thao từ chối mà không hề do dự, cô ta bóp chặt lòng bàn tay của mình, cắn môi nói: “Ngọc Thao, hai chúng ta đang yêu nhau, sao ở cùng nhau lại không tiện?”

“Trước đây, khi hai chúng ta yêu nhau thì cũng ở chung với nhau mà?”

“Anh sẽ giúp em tìm phòng, anh cũng có mấy biệt thự đứng tên, ngoài sơn trang Đế Đình thì em muốn ở đâu cũng được.”

Sơn trang Đế Đình là nơi Đường Du Nhiên từng ở, khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của anh và cô, từ khi Thời Ngọc Thao để Đường Du Nhiên dọn vào, Thời Ngọc Thao không định để người phụ nữ thứ hai vào.

Nghe Thời Ngọc Thao nói dứt khoát, An Lâm cắn môi đến nỗi suýt chảy máu.

Ngoài sơn trang Đế Đình, An Lâm không muốn ở căn biệt thự nào hết.

Nhưng mà lòng cô ta thì rõ ràng, đã nói đến nước này rồi, nếu cô ta còn tiếp tục kiên trì thì Thời Ngọc Thao cũng sẽ không để cô ta dọn vào đó ở.

Hơn nữa còn có thể làm Thời Ngọc Thao chán ghét, cái được không đủ bù đắp cái mất.

An Lâm chỉ có thể nuốt sự không cam lòng xuống, nở nụ cười gật đầu với Thời Ngọc Thao: “Được, Ngọc Thao, tất cả nghe theo anh.”

“Bọn anh đã bảo Ứng Hạo Vũ qua đây một chuyến, nếu muốn em ở phòng loại nào thì cứ nói cho cậu ta, Ứng Hạo Vũ sẽ sắp xếp giúp em.

Nói rồi, Thời Ngọc Thao đứng dậy nói tiếp: “Anh còn phải giải quyết những chuyện khác, em nghỉ ngơi cho tốt!”

Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, An Lâm thấy anh sắp đi thì nhíu mày, vội vàng vươn tay ra kéo ống tay áo của anh: “Đợi chút Ngọc Thao!”

Thời Ngọc Thao dừng bước, vô thức kéo ống tay áo lại, nhìn An Lâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Còn có chuyện gì nữa?”

An Lâm cắn răng, sắc mặt vẫn không thay đổi, cô ta cười nhìn Thời Ngọc Thao, nói: “Ngọc Thao, anh vừa đến thôi mà, anh cũng không gặp em mấy ngày rồi, hay là ở lại với em hôm nay đi!”

“Lát nữa anh còn có việc, lần sau lại đến thăm em.” Nói rồi, Thời Ngọc Thao xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của anh, An Lâm giận đến tím mặt. Thế nhưng cô ta không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Ngọc Thao rời đi.

Lúc này hai người yêu nhau nhưng xa cách, nào có giống đang yêu, còn xa cách hơn cả bạn bè.

Lâm Hiểu Hiểu nhìn sắc mặt khó chịu của An Lâm, nhịn không được cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chị An Lâm… trái tim của anh Thời không ở bên chị… chị cố muốn ở chung với Thời Ngọc Thao, không phải chị càng làm lòng mình khó chịu hay sao?”

Tuy Lâm Hiểu Hiểu nói rất nhỏ, nhưng An Lâm lại nghe rõ từng chữ.

An Lâm trợn mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi biết bây giờ trong lòng Thời Ngọc Thao không có tôi!”

“Nhưng tôi cứ thích yêu đương với Thời Ngọc Thao đấy!”

“Đâu chỉ có mình tôi khó chịu, Thời Ngọc Thao cùng con khốn Đường Du Nhiên kia còn khó chịu hơn tôi kìa!”

“Ba người khó chịu cùng nhau, còn hơn là một mình tôi bị.”

“Tôi đã nói rồi, tôi không dễ chịu thì hai người bọn họ cũng đừng muốn yên ổn! Đời này tôi quyết bám chặt Thời Ngọc Thao, anh ta đừng mong hất tôi ra! Càng đừng nghĩ yêu đương với con khốn Đường Du Nhiên kia.”

Bên này, Thời Ngọc Thao vừa ra khỏi phòng bệnh của An Lâm thì vào thang máy, đi đến phòng bệnh của Đường Du Nhiên ở tầng trệt.

Ra khỏi thang máy, Thời Ngọc Thao đi thẳng đến bên ngoài phòng bệnh của cô.

Cửa phòng bệnh khép hờ, có một khe hở, tuy Thời Ngọc Thao đứng ở bên ngoài không thấy rõ tình hình bên trong, nhưng anh có thể nghe rõ tiếng nói chuyện.

“Cô Đường, cô ăn nhiều thêm chút đi! Bác sĩ nói cơ thể của cô yếu quá rồi, phải ăn nhiều mới được.”

“Cho dù không phải vì cô thì cũng phải vì đứa trẻ trong bụng…”

“Mẹ Lưu, tôi không cảm thấy ngon miệng thật, tôi không ăn được…”

Giọng nói yếu ớt của Đường Du Nhiên vang lên, lọt vào lỗ tai của Thời Ngọc Thao. Nghe vậy, toàn thân anh cứng đờ, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực cũng đang run rẩy.