Cẩm Đường Xuân

Chương 45: 1 - THÀNH Ý




Hôm sau, Đường Ngọc ngủ thẳng một giấc từ khuya đến sáng.

Tia nắng ban mai mang theo ánh sáng nhạt, thông thường nàng có thể cảm thấy, cho nên thức dậy cũng không quá trễ, nhưng hôm nay rèm trướng buông xuống, gần như ngăn cách ánh mặt trời, Đường Ngọc chỉ cảm thấy ngủ thật sự thoải mái, lại không biết ngủ tới khi nào rồi......

Khi tỉnh táo hẳn, lại cảm giác có chỗ nào không đúng.

Ngay sau đó mới phát hiện có người đang duỗi tay ôm nàng, hàm dưới để trên đỉnh đầu nàng, vòng tay qua bên hông nàng

Đường Ngọc bỗng nhiên lập tức tỉnh

Tối hôm qua Trần Thúc hôn nàng trong sân, sau đó ôm nàng về phòng, hôn nàng ở cửa phòng hồi lâu...... Cuối cùng, ăn vạ ở chỗ nàng không đi. Nhưng không giống bộ dạng bông đùa càn quấy như trước đây, mà trực tiếp mặt dày nói hắn ngủ bên ngoài, nàng ngủ bên trong, cuối cùng để Đường Đường vào giữa

Nàng mở miệng, hắn liền trầm giọng nói, nàng có đuổi ta ra ngoài, ta vẫn cứ đứng luôn ở cửa.

Đường Ngọc nhìn hắn

Trần Thúc chớp chớp mắt, duỗi tay sờ sờ đầu nàng, "Ngủ đi, ta là chính nhân quân tử......"

Đường Ngọc quay đầu.

Đó là chuyện tối hôm qua, sáng nay tỉnh dậy, hắn ôm nàng từ phía sau, Đường Đường ngủ trên đỉnh đầu nàng......

"Trần Trường Doãn!" Đường Ngọc thật có chút cạn lời.

"Hửm." Phía sau truyền đến âm thanh lười biếng lại thanh quý, lại nói, "Ngoan, ta ngủ tiếp một lát."

Cả khuôn mặt Đường Ngọc đều đỏ, nhớ tới lúc này, cả người hắn vòng lấy nàng, nàng nhúc nhích không được, nàng chỉ có thể xoay người về phía hắn. Hắn không mở mắt, nhưng rõ ràng đã tỉnh, khóe miệng hơi hơi treo ý cười, nhắm mắt lại, ái muội nói, "Nàng hôn ta một cái, ta cho nàng ngồi dậy ~"

Đường Ngọc kinh ngạc đến ngây người.

Sau đó có người vẫn luôn nhắm mắt nói, "Nếu không, ta hôn nàng một cái cũng được a ~"

......

Cửa phòng "Rầm" một tiếng đóng lại.

Trần Thúc và chó Đường Đường, cả người cả chó đều bị đuổi ra ngoài.

Mắt to trừng mắt chó, Trần Thúc thở dài, "Chó Đường Đường con cũng không được nữa hả, nương đuổi con ra đây luôn rồi."

Chó Đường Đường nép vào trong lòng ngực hắn, lấy khí, hoàn toàn nghe không hiểu hắn nói cái gì, nhưng một người một chó đều có bộ dạng đáng thương vô cùng

Rồi sau đó, Đường Ngọc cũng mở cửa ra ngoài, Trần Thúc lập tức thay đổi ngữ khí, "Đều tại ngươi, đã nói ngươi ngủ ở giữa đi, ngươi sao lại như vậy, cứ một hai phải bò lên trên đầu nương ngươi ngủ......"

Trần Thúc dừng một chút, vốn định đẩy Đường Đường ra khỏi người, nhưng nương người ta cũng ra tới rồi, Trần Thúc bất chợt cảm thấy không tốt, lập tức nói, "Đi, tìm Mậu Chi ca ca của con chơi thôi ~"

Nói xong, một người một chó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Đường Ngọc

Đường Ngọc vừa tức vừa buồn cười.

Chỉ là hai người mới vừa đi tới chỗ sát vách mợ cùng Mậu Chi, Đường Ngọc còn chưa kịp ra khỏi viện, liền thấy phía trước có chiếc xe ngựa, ngừng sát cửa viện

Đường Ngọc dừng bước, đứng nhìn từ xa, không có bước tới, thấy từ trên xe ngựa bước xuống một nam hai nữ, quần áo đẹp đẽ quý giá, thoạt nhìn giống cha mẹ dẫn theo nữ nhi, tuổi tác nữ nhi này nhỏ hơn nàng một chút. Trong lòng Đường Ngọc mơ hồ có suy đoán, vừa lúc Trần Nguyên bước nhanh từ bên cạnh lại đây, cung kính nhìn nàng chắp tay, "Đường Ngọc cô nương, hầu gia nói với Đường Ngọc cô nương một tiếng, ngài ấy sợ người Dương gia làm Đường Ngọc cô nương khó xử, nên nói Đường Ngọc cô nương không cần qua đó, có ngài ấy ở chỗ Dương phu nhân (mẫu thân Mậu Chi), mẫu tử Dương phu nhân sẽ không có việc gì......"

Trần Thúc quen tâm tư kín đáo cùng chu toàn.

Hiện tại lúc này, hẳn là hắn không muốn nàng lộ diện dính dáng vào trong đó......

Đường Ngọc gật đầu, "Ta biết rồi."

Trần Nguyên chắp tay lần thứ hai, rồi sau đó quay trở lại chỗ Trần Thúc phục mệnh

Đường Ngọc nhớ vừa rồi nhìn thấy mấy người, lại nghĩ tới hôm qua Trần Thúc đã nói với nàng thái độ trên dưới Dương gia trước đây, đến hôm nay, bất quá chỉ có đêm, cũng đã tới nơi này, không phải hỏi han ân cần, chỉ là xoa dịu mâu thuẫn, mà kỳ thật đều bởi vì có Trần Thúc, Trần Thúc nói không sai, gia đình như vậy Mậu Chi xác thật không nên ở chung quá lâu

Đường Ngọc rũ mắt, nhưng việc này, đều phải do mợ quyết định

......

Trong phòng ngoài, phu thê Dương Ân Khoa cùng nữ nhi Dương Tô Tô đều mang vẻ mặt quan tâm, lại khẩn trương đứng một bên, Dương Ân Khoa nói chính, Dương Tô Tô kéo mẫu thân Hoàng thị của mình đứng một bên, Dương Ân Khoa nói một câu, hai người hoặc gật đầu phụ trợ, hoặc là nói bổ sung, hoặc lấy khăn tay ở trước mặt lau nước mắt vân vân, sau đó không nói câu nào cũng được, mỗi lần lau nước mắt cũng được, dư quang khóe mắt đều liếc trộm Trần Thúc một cái, xem có chọc hắn mất hứng hay không

Dương gia đời này, hiện giờ còn ở Tệ Châu thành chỉ có hai người Dương Ân Khoa cùng mẫu thân Mậu Chi

Người Dương gia tâm tư rất nhiều.

Phu thê Dương Ân Khoa dẫn theo nữ nhi tới trước, rồi sau đó còn có trưởng bối.

Cho dù hôm nay bọn họ ăn bế môn canh*, sẽ có đường lui; nhưng nếu trưởng bối trong nhà đều cùng nhau tới đây, bế môn canh này ăn được một lần, thì sẽ không còn đường lui nữa

*bế môn canh: đóng cửa không tiếp khách

Trần Thúc thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng biết rõ ràng, nhưng không có lên tiếng.

Mợ là trưởng bối, đây là chuyện nhà mợ, hắn chỉ là người ngoài, có thể ngồi ở chỗ này chính là cho người khác tự tin, còn muốn nói như thế nào, làm như thế nào, là chuyện nhà mợ và Mậu Chi, Trần Thúc biết rõ giới hạn, cũng sẽ không vượt rào.

Hôm qua Chiêm Vân Ba bị người của hắn đánh gãy chân, hôm nay không có tới, cho nên người Dương gia tới chính là phu thê Dương Ân Khoa cùng nữ nhi Dương Tô Tô.

"Muội muội, ngươi nhìn xem, nếu ngươi gả cho gia đình tốt như vậy, cớ sao trước đây không nói với ca ca, cha mẹ cũng được, ca ca cũng được, tự nhiên sẽ không trách ngươi, cũng sẽ thay ngươi làm chủ, ngươi có khổ tâm, người nhà còn sẽ làm khó dễ ngươi sao?" Dương Ân Khoa bới móc.

Hà Mậu Chi cắn môi, thật sự nghe không lọt tai

Khi ánh mắt nhìn về phía Trần Thúc, Trần Thúc nhìn hắn lắc đầu. Hắn nhớ tới hôm qua tỷ phu nói với hắn, có tức giận, có buồn bực, cũng không được để người khác làm rối loạn tâm trí, đây là chuyện đầu tiên hắn cần học, bình tĩnh và trầm ổn.

Hà Mậu Chi cúi đầu.

Hoàng thị cũng nói, "Đúng vậy a, muội muội, nương còn rất nhớ ngươi đây...... Lúc ấy cũng không phải nương không muốn gặp ngươi với Mậu Chi, mà là bởi vì nương bệnh, đại phu nói, không được gặp người khác, khi đó nương ở trong nhà, ngay cả chúng ta cũng đều không gặp, vẫn luôn an tâm dưỡng bệnh, ngươi đừng hiểu lầm, oan uổng chúng ta."

Dương Tô Tô lau nước mắt nói theo, "Cô mẫu, nương nói chính là sự thật."

Nhìn ba người vô sỉ trước mắt bỗng nhiên há mồm thay đổi thành hình tượng khác, Hà Mậu Chi cắn răng, không có hé môi.

Dương Ân Khoa tiến lên, "Muội muội a, lần này ca ca cùng tẩu tử ngươi tới, chính là muốn nói cùng ngươi một tiếng, nương lão nhân gia người đang bệnh nặng...... Đang muốn gặp ngươi, ngươi đi thăm cũng tốt."

Lời Dương Ân Khoa còn chưa dứt, Hà Mậu Chi đã buồn bực nói, "Chúng ta không đi!"

Hắn vĩnh viễn đều không muốn đến nơi đó!

Trần Thúc không có lên tiếng, bởi vì nhìn thấy trong mắt mợ có chút do dự.

"Ai, ngươi đứa nhỏ này!" Hoàng thị vốn đang nổi nóng, vẫn ráng đè ép xuống, "Mậu Chi, chuyện này ngươi nên nghe mẫu thân ngươi, ngươi tuổi còn nhỏ biết gì chứ? Đừng làm phiền ~"

"Đúng đó~" Dương Tô Tô cũng liền nói.

Hà Mậu Chi tức đến hô hấp cũng gấp hơn vài phần, Trần Thúc lại mở miệng, "Mợ, con cùng người đi."

Dương thị nhìn hắn, không biết vì sao, khóe mắt mờ mịt, nhìn hắn ôn hòa gật đầu.

Trong Dương phủ, Dương thị đi đến phòng thăm lão phu nhân

Hà Mậu Chi giận dỗi không đi.

"Tỷ phu, vừa rồi vì sao huynh lại nói muốn tới nơi này?" Kỳ thật Hà Mậu Chi không cao hứng.

Trần Thúc cười nói, "Đệ không nhìn ra mẫu thân đệ nhớ bà ngoại đệ sao?"

Hà Mậu Chi sửng sốt, nhìn ra được chứ, nhưng hắn không muốn, cũng không thích.

Trần Thúc nói, "Ta tới đây, mợ sẽ không có lo lắng khác, cho nên ta nói cùng các người tới, có cái gì không đúng sao?"

Hà Mậu Chi không lên tiếng.

Trần Thúc tiến lên, cúi người nhắc nhở nói, "Mậu Chi, đệ thật sự không đi thăm bà ngoại?"

"Đệ mới không đi!" Hà Mậu Chi cũng lại lần nữa tỏ rõ lập trường của mình.

Trần Thúc cũng không nói, khoanh tay đứng một bên, ánh mắt hơi rũ, không biết trong lòng đang nghĩ đến cái gì.

"Tỷ phu ~" Hà Mậu Chi cho rằng hắn tức giận, Trần Thúc chuyển mắt nhìn hắn, "Sao vậy?"

"Không phải huynh đang giận đệ chứ?" Hà Mậu Chi nhẹ nhàng thở ra.

Trần Thúc cười nói, "Ta vì sao lại giận đệ? Chỉ là ta cũng bỗng nhiên nhớ tới cha mẹ, tổ phụ tổ mẫu của ta, còn có huynh trưởng nữa, bọn họ đều đã qua đời, ta chỉ có một thái nãi nãi...... Kỳ thật, ước gì ta có thể gặp lại bọn họ một lần cũng được, nhưng bất luận ta nghĩ như thế nào, đều không thể thực hiện được, người chết thì đã chết rồi, sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa......"

Trần Thúc dừng một chút, tiếp tục nói, "Mậu Chi, đệ có quyền lựa chọn mình thích hay không thích, muốn làm hay không muốn làm, nhưng cũng cần gánh vác hậu quả tương ứng, trên đời này không có thuốc hối hận, một ngày nào đó, đệ bỗng nhiên nhớ tới, đệ còn chưa bao giờ gặp bà ngoại của mình, không biết khi đó bộ dáng bà ra sao, còn có thể trở lại ngày hôm nay hay không. Hơn nữa, ta cảm thấy, mẫu thân đệ cũng hy vọng đệ gặp mặt bà ngoại một lần, nếu ta là đệ, ta sẽ không để cho nàng có gì tiếc nuối."

Hà Mậu Chi cúi đầu.

Trần Thúc lại lần nữa cúi người, "Không hành động theo cảm tính mới là nam tử hán, đã từng nghe qua chưa, đại trượng phu co được dãn được? Vì nương của đệ, không sợ mất mặt."

Ánh mắt Hà Mậu Chi ửng đỏ.

Trần Thúc sờ sờ đầu của hắn, ấm giọng nói, "Đi thôi."

Hà Mậu Chi gật đầu, rồi sau đó đẩy cửa bước vào trong phòng.

Trần Thúc khoanh tay cười cười.

......

Một lát sau, sau lưng có tiếng bước chân tiến lên, Trần Thúc chuyển mắt, lúc này không nên có người tới, nhưng từ xa nhìn lại, người tới trong tay bưng khay, trên khay để chung trà, xiêm y buộc chặt đến mức không thể chặt hơn, hận không thể phô bày hết những đường cong lả lướt lồi lõm ra ngoài cho người khác ngắm nhìn...... Cô nương gia có khuôn phép sẽ không mặc thành như vậy, mà đây cũng không phải là trang phục của nha hoàn dâng trà, đây là nữ nhi Dương gia, xem ra làm những việc này đã không phải ngày một ngày hai

Trước đây Trần Thúc còn đang suy nghĩ, Dương gia hưng sư động chúng tới chỗ mợ, chỉ vì làm bộ làm tịch cho hắn xem, cố tình lấy lòng mợ hay sao?

Nhưng bây giờ xem ra, bàn tính này Dương gia đánh so với hắn suy nghĩ còn muốn tinh thâm hơn

"Hầu gia, mời dùng trà." Thanh âm tận lực vũ mị, lại hành lễ trước mặt hắn, y phục trước người lộ liễu ra một phần da thịt trắng muốt, nếu thấp thêm một phân nữa là có thể nhìn thấu.

Trần Thúc không có lên tiếng.

Nàng lại tiến lên, suýt nữa dán vào người Trần Thúc

Trần Thúc nhạt tiếng nói, "Ngươi tự mình cút, hay để ta cho người lột hết xiêm y, đưa lên tường thành?"

Nữ nhi Dương gia sợ tới mức hoa dung thất sắc, run lẩy bẩy nhanh chóng bưng khay vội vàng chạy đi.

Vừa lúc Hà Mậu Chi ra tới, vừa vặn thấy một cảnh này, khóe miệng giật giật