Cẩm Đường Xuân

Chương 50: 2 - SỐ ĐO THÔI MÀ...




Trần Thúc thành kính cười nói, "A Ngọc, ta có chính sự muốn thương lượng với nàng."

Đường Ngọc thấy bộ dáng hắn không giống lắm

Bàn trà cùng giường nhỏ ở phòng ngoài đã bị chó Đường Đường phá đến không nỡ nhìn thẳng, thu dọn cần thời gian, hai người đi đến bàn trà trong phòng

"Chọn ngày đi." Hắn cầm hoàng lịch đưa cho nàng, rồi sau đó tự nhiên duỗi tay ôm lấy nàng, dường như sau tối hôm qua, độ thân cận của hai người bỗng nhiên tăng lên một bậc, hắn cũng không che giấu thân mật, vừa ôm nàng, vừa cùng nàng lật xem hoàng lịch, "A Ngọc, nàng xem, ngày sau, ngày sau nữa, còn có ngày trên ngày thứ năm đều là ngày lành, dễ gả cưới, nàng chọn một ngày đi."

Đường Ngọc kinh ngạc, ngày sau, ngày sau nữa, ngày thứ năm, chọn ngày?

"Đúng vậy." Trần Thúc cười nói, "Chọn ngày thành thân, tổ mẫu cũng đồng ý, chúng ta......"

Trần Thúc dừng một chút, lại nói, "Không phải chúng ta cũng mới vừa thân mật qua sao?"

Đường Ngọc chuyển dời ánh mắt.

Trần Thúc ôm nàng, nghiêm túc nói, "Bên phía ta, thái nãi nãi chúng ta đã gặp qua, nơi này có tổ mẫu, mợ, còn có Mậu Chi, người thân cận quan trọng nhất đều ở chỗ này, chúng ta cứ thành thân ở chỗ này, miễn cho khi đến Vạn Châu kia lại đụng phải một mớ việc vặt, có lẽ hôn sự sẽ đơn giản, nhưng người quan trọng đều ở đây."

Đường Ngọc nhìn hắn.

"Được không?" Ánh mắt hắn mong đợi.

"Ngươi để ta suy nghĩ lại......" Đường Ngọc nhẹ giọng.

Ánh mắt hắn căng thẳng, trầm giọng nói, "Không muốn gả cho ta là không thể được, tổ mẫu, mợ, Mậu Chi, còn có Đường Đường, bọn họ đều sẽ không đồng ý đâu! Tổ mẫu còn chờ ôm cháu cố đấy ~"

"Trần Trường Doãn......" Nàng cạn lời.

Trần Thúc cười nói, "Vậy thành thân ở Đào thành đi, A Ngọc, nàng nói cái gì ta đều đáp ứng nàng......"

Dù sao người đều là của hắn.

Đường Ngọc nhìn hắn, ánh mắt hắn ôn hòa ấm áp, tựa như tơ liễu nhu hòa tháng tư

Đường Ngọc thấp giọng, "Ta là muốn nói, thời gian quá gấp......"

Ngày sau, ngày sau nữa, ngày thứ năm, vô luận ngày nào, đơn giản cũng chính là chỉ còn một hai ngày, nàng muốn giản lược hôn sự, có tổ mẫu, mợ cùng Mậu Chi ở đây là được, nhưng lại cảm giác hấp tấp quá, sợ tổ mẫu lo lắng cho bọn họ.

Trần Thúc ôn hòa nói, "Đủ chuẩn bị."

Đường Ngọc hơi hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn, không khỏi nói, "Hỉ bào các thứ, không phải đều cần thời gian chuẩn bị sao?"

Trần Thúc nghiêm túc nói, "Đều chuẩn bị xong."

Đường Ngọc kinh ngạc.

Trần Thúc nắm tay ho nhẹ hai tiếng, đúng sự thật nói, "Sáng sớm ta đã cho người chuẩn bị xong hỉ bào, lúc ở Miểu thành đã bắt đầu làm, là do ta cảm thấy không chậm lắm thì đến cuối năm là có thể thành thân, cho nên từ khi vào đông đã chuẩn bị, buổi chiều vừa nói, chiều ngày mai chừa ra, chúng ta có thể thử hỉ bào trước, không thích hợp thì lập tức sửa ngay, buổi tối là có thể lấy về được."

"......" Đường Ngọc sửng sốt.

Trần Thúc lại nắm tay ho nhẹ hai tiếng, mờ ám nói, "Số đo sao...... Nàng mặc hay không mặc, mặc nhiều hay ít, ta đều đã biết không sai biệt lắm, nên đã cho người làm trước......"

Oanh!

Một người một chó lần thứ hai bị đuổi ra ngoài, bất quá Trần Thúc cũng được, mà Đường Đường cũng được, đều đã quen rồi

Nếu đây không phải lần đầu, thì xem ra, ngày sau cũng không phải lần cuối cùng

Trần Thúc cùng Đường Đường một người một chó chỉ có thể về lại phòng mình, trên đường, Trần Thúc nói, "Đường Đường, con cần đến dỗ dành nương con cao hứng nhiều hơn chút chứ, hai chúng ta cứ luôn bị đuổi ra ngoài như vậy, cũng không phải biện pháp a."

Đường Đường "Gâu gâu" hai tiếng.

Trần Thúc cũng không giận, dưới ánh trăng, nhìn chó Đường Đường ôn hòa nói, "Nhi tử, cha con sắp thành thân cùng nương con rồi ~"

Đường Đường lại "Gâu gâu" hai tiếng.

Kỳ thật tâm tình Trần Thúc rất tốt.

Hôm sau, Dương thị cùng Mậu Chi tới từ rất sớm, Đường Ngọc tiến lên, tán gẫu cùng tổ mẫu và mợ, Mậu Chi cũng đi theo xem náo nhiệt.

Đều là người hiền hòa, cũng dễ sống chung, thời gian trôi qua cũng nhanh

Hôm nay cũng là lần đầu tiên Đường Ngọc không thấy Trần Thúc lắc lư trước mặt tổ mẫu

Đường Ngọc nghĩ, tổ mẫu biết Trần Thúc ở nơi nào, nhưng Đường Ngọc không hỏi.

Muộn một chút, Dương thị hỏi, "Hôn kỳ định ra sao?"

Đường Ngọc đỏ mặt, thấy tổ mẫu cùng Mậu Chi đều cười nhìn về phía nàng, nàng nhớ tới tối hôm qua trước khi đuổi Trần Thúc đi ra ngoài, Trần Thúc đã nói cùng nàng 5 ngày sau, nhẹ giọng nói, "Hai mươi bốn tháng 11 này."

"Vậy chính là mấy ngày sau sao? Oa ~" Mậu Chi cười rộ lên, "Thật tốt quá!"

Mậu Chi là hài tử, hài tử thích nhất các trường hợp náo nhiệt như vậy

Vừa lúc Trần Thúc từ ngoài viện trở về, vừa đi vừa dặn dò Trần Nguyên cùng Trần Lỗi cái gì, khi đi vào, vừa lúc nghe Mậu Chi nói câu "Thật tốt quá ~" này

"Cái gì thật tốt quá?" Trần Thúc đi vào.

Toàn bộ ánh mắt trong phòng đều nhìn ra ngoài, Mậu Chi cười nói, "Tỷ phu, tỷ tỷ nói hai người hai mươi bốn tháng 11 này thành thân!"

Trần Thúc làm bộ kinh ngạc, rồi sau đó thở dài, "A Ngọc nói mấy ngày thì mấy ngày."

Bộ dạng giống như đều do nàng làm chủ

Đường Ngọc bực bội nhìn hắn, rõ ràng là ngày do hắn định, kiểu gì cũng sẽ được tiện nghi khoe mẽ.

"Tổ mẫu, mợ, Mậu Chi, con cùng A Ngọc còn có việc, mượn A Ngọc dùng trong chốc lát trước." Trần Thúc tiến lên, dắt tay nàng đứng dậy.

"Đi đi." Lão thái thái tươi cười thân thiết.

......

Ra khỏi phòng, Trần Thúc đỡ nàng lên xe ngựa, Trần Nguyên lái xe, Trần Lỗi cũng đi theo cùng

Trần Thúc ngay cả Đường Đường cũng đều mang theo.

"Đi đâu?" Đường Ngọc hỏi.

Trần Thúc ôm Đường Đường trong ngực, ấm giọng nói, "Thành thân, đương nhiên cần phòng tân hôn, nơi này không phải Vạn Châu, nhưng cũng không thể đơn sơ, đã nhiều ngày nay Trần Lỗi cùng ta đã đi nhìn qua vài tòa nhà, hôm nay dẫn nàng đi chọn một chỗ nàng thích."

Đường Ngọc ngoài ý muốn.

Trần Thúc để sát vào, ôn hòa nói, "Ta biết nàng muốn giản lược, nhưng những thứ không thể qua loa cũng không được qua loa, tòa nhà này chúng ta có thể luôn giữ lại, khi nào muốn trở về thì cứ trở về, người khác cũng không biết, tựa như thái nãi nãi, có một chỗ bí mật có thể tùy thời đi tìm lại hồi ức ở thời gian hiện tại, thật tốt biết bao?"

Hắn duỗi tay xoa xoa má nàng, nghiêm túc nói, "Nơi này mới là nơi động phòng hoa chúc, dịch quán không phải."

Đường Ngọc nhìn hắn, sóng nước long lanh đầy mắt.

Kỳ thật hắn đều biết.

Trần Thúc buông Đường Đường, tiến lên hôn nàng.

"Ta thích nơi này."

Khi đang xem tòa nhà tại thành Tây, Đường Ngọc có chỗ thích, tòa nhà này ở gần ngoại ô Đào thành, non xanh nước biếc, hơn nữa thanh tịnh, có chút giống sân viện trước đây thái nãi nãi ở tại ngoại ô Mạo thành, nhưng tòa nhà này lại ở trong thành, phong cảnh cũng rất tốt.

"Oa ~" Trần Thúc khoanh tay cười cười, tấm tắc thở dài, "Quá kỳ diệu phải không, ta vừa lúc cũng thích nhất nơi này."

Đường Ngọc chuyển mắt nhìn hắn, không biết hắn đang cố ý nói như vậy, hay thật sự.

"Tới, dẫn nàng đi xem." Hắn dắt nàng.

Đường Đường cũng tự đảo cẳng chân, bước nhanh lại tự hiểu là đi theo hai người bọn họ, chỉ là bây giờ hai người bọn họ đều làm như không có chú ý đến nó.

Đường Đường giống như quá nhỏ, cố gắng cả nửa ngày tại chỗ ngạch cửa có hơi chút cao, lại không thể tự mình nhảy qua, dưới tình hình khẩn cấp, vội vàng kêu "Gâu gâu" hai tiếng, gọi hai người phía trước sắp sửa đi xa

Đường Ngọc nghe được tiếng kêu Đường Đường, lúc này mới cười cười, quay trở lại bế Đường Đường lên, "Xém chút quên Đường Đường."

Trần Thúc nói, "Nhi tử chúng ta thông minh như vậy, nó chỉ có chút lười, không muốn tự mình động mà thôi."

Lại lần nữa nghe thấy mấy chữ 'nhi tử chúng ta', Đường Ngọc hơi hơi cúi đầu. Vừa lúc Đường Đường ở trong lòng ngực, Đường Ngọc vừa đi, vừa sờ sờ đầu Đường Đường

Tòa nhà này không nhỏ, không chỉ có phong cảnh thanh tú bên ngoài viện, cảnh sắc trong viện cũng độc đáo, là một nơi tốt

"Tới rồi." Trần Thúc nói xong, Đường Ngọc mới nhìn thấy hẳn là chủ viện, Trần Thúc dắt nàng đi vào, nàng thấy đồ vật trong phòng đã bày biện chỉnh tề, đều đã quét tước xong, có thể trực tiếp vào ở, hơn nữa đồ vật trang trí cùng phụ kiện lúc thành thân đều có, phòng bên trong chủ viện chính là phòng tân hôn

Trần Thúc vén mành lên, dắt nàng đi vào phòng, Đường Ngọc mới ngơ ngẩn.

Hỉ bào màu đỏ rực, được đặt chỉnh tề trên giường, lúc này Trần Thúc mới nhìn nàng, "Ta đoán nàng sẽ thích nơi này, cho nên đặt hỉ bào tại nơi này, thử hỉ bào đi."

Trong mắt Đường Ngọc đầy ấm áp.

......

Đường Ngọc ở sau bình phong, từng tầng từng tầng cởi áo, rồi sau đó đến áo trong mới bắt đầu thay.

Trần Thúc ở bên ngoài bình phong nhìn nàng, thân ảnh uyển chuyển động lòng người sau bình phong, hắn vẫn luôn nhìn, không có dời mắt.

Một lát sau, thấy động tác nàng đình trệ.

Hỉ bào mặc phức tạp, không phải một người có thể tự mình thay được.

"Ta tới." Hắn lập tức tiến lên.

Đường Ngọc chỉ đơn giản mặc được một phần, các phần còn lại xác thật cần người khác hỗ trợ, thí dụ như ngày đại hôn hôm đó còn cần hỉ nương hỗ trợ, hôm nay, nơi này ngoại trừ Trần Thúc không có người khác, hắn hẳn là đã sớm biết.

Đường Ngọc không có vạch trần.

Hắn ở sau người thay nàng sửa sang lại, hỉ bào cần mặc một tầng rồi lại một tầng, nội y dán sát mà phong nhã, trung y cần căng lên, áo ngoài mới là đẹp đẽ quý giá.

Hắn mặc từng tầng từng tầng, trước sửa sang lại nội y cho nàng, tiếp theo là trung y, cuối cùng mới là áo ngoài.

Xiêm y hắn đã sớm nhìn qua, hỉ bào cũng là hắn chọn.

Hắn mặc vào như ngựa quen đường cũ.

Chờ dắt nàng ngồi xong, hắn nửa quỳ xuống, mang giày tân hôn cho nàng, khi ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt hắn hơi không biết đặt chỗ nào

"Đẹp." Ngày thường miệng lưỡi dẻo quẹo, bây giờ cũng chỉ có một chữ này, đơn giản đến cực điểm, cũng động lòng người đến cực điểm.

Nàng ngồi trên giường nhỏ, hắn nửa quỳ trước mặt nàng, ánh mắt đều là ái mộ cùng lưu luyến, "Đường Ngọc, chúng ta sắp thành thân."

Đường Ngọc nhẹ "Ừm" một tiếng.

Hắn lại nhịn không được liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái, thấp giọng nói, "Đẹp......"

Lần thứ hai, Đường Ngọc nắm chặt lòng bàn tay, có chút không quen hắn khen như vậy.

"Trường......" chữ Doãn còn chưa kịp ra khỏi miệng, hắn đã ngậm lấy đôi môi nàng, làm lời nàng muốn nói lặng yên ẩn trong cổ họng.

Nắng ấm mùa đông xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào bên trong, trong phòng lưu lại từng chút từng chút một vết tích ấm áp

Trước gương đồng, hắn mặc vào trên người nàng từng tầng từng tầng hỉ bào, lại tháo đi từng tầng từng tầng, xung quanh không có người khác, chỉ có hắn cùng nàng, trên giường nhỏ, hắn ôm lấy nàng, hết sức triền miên, trước gương đồng, chiếu ra từng cảnh từng cảnh phồn hoa tươi đẹp, phập phồng đan xen, nàng phân loạn gọi tên của hắn, hắn không che giấu ái mộ.

Từ lúc ánh mặt trời chói lóa, cho đến lúc hoàng hôn le lói trên sông, hắn muốn xoa dịu đáy lòng, cuối cùng đã đong đầy cả trái tim......

Trên xe ngựa trở về, mặt Đường Ngọc còn chưa rút đi dấu vết, nhớ tới vừa rồi ở trong tòa nhà, rõ ràng không nên......

Trần Thúc cũng có chút cảm thấy không nên, cái phải làm, ngày hôm trước coi như đã làm, hắn muốn giữ đến đêm động phòng hoa chúc, nhưng hôm nay khi thay hỉ bào cho nàng, trái tim hắn đều đập loạn nhịp, căn bản khống chế không được.

May mắn, không vò nát hỉ bào trong lúc hồ nháo

May mắn hơn nữa là, hỉ bào lớn nhỏ vừa vặn, không cần lại cải biến.

Khi xuống xe ngựa, đều đã vào đêm.

Hắn nắm tay Đường Ngọc đi đến chỗ tổ mẫu, xác thật chân Đường Ngọc cũng đều mềm nhũn, cũng đi hơi chậm một chút......

"Hôm nay đi nơi nào?" Lão thái thái vốn cũng đã rửa mặt xong, chuẩn bị ngủ, nàng vừa lúc trở về.

Đường Ngọc đỡ tổ mẫu lên giường, tổ mẫu ngồi trong chốc lát, Đường Ngọc ấm giọng đáp, "Đi nhìn tòa nhà tân hôn, cũng thử hỉ bào."

Trong mắt lão thái thái đầy kinh hỉ, "Hôm nay đã đi, nhanh vậy sao?"

Đường Ngọc gật đầu.

"Thuận lợi không?" Lão thái thái hỏi.

"Thuận lợi." Đường Ngọc nhẹ giọng nói.

Lão thái thái lại nắm tay Đường Ngọc, cảm thán nói, "Trước đây luôn ngóng trông con gả chồng sớm một chút, bây giờ sao đột nhiên lại cảm thấy luyến tiếc, tổ mẫu a, chỉ hy vọng con cùng Trường Doãn mọi việc đều trôi chảy."

Đường Ngọc mỉm cười, "Hắn đối với con rất tốt."

Lão thái thái cũng gật đầu, "Vậy là tốt rồi, đi ngủ đi, hai ngày này, hai người các con không tránh được vất vả, cho nên không cần ngày ngày tới chiếu cố ta"

Trần Thúc cũng nói qua với nàng, ngày mai sẽ có hỉ nương tới. Tuy rằng hôn sự sẽ đơn giản, nhưng nên có đều phải có, ngày mai hỉ nương tới, ngày mai hầu như cũng cần dọn đến chỗ ở mới, lại là một ngày bận rộn, tổ mẫu nói đích xác thật không sai

Chờ tổ mẫu ngủ, Đường Ngọc ra phòng, vẫn thấy hắn đứng dưới ánh đèn mờ mờ ở hành lang, trước sau như một khoanh tay chờ nàng, vẫn ấm giọng hỏi, "Tổ mẫu ngủ rồi sao?"

"Ngủ rồi." Nàng lên tiếng.

Trong bóng đêm, hắn tiến lên ôm nàng, "Không xong rồi, mới có bao nhiêu thời gian đâu, ta đã nhớ nàng......"

Vội vàng không kịp chuẩn bị, cũng phong đạm vân khinh

Năm tháng thực tĩnh lặng