Đúng 7h tối tại nhà hàng Luxury. Anh thì đưa ông nội của anh đến còn cô thì là ba mẹ.
\-“ Con chào hai bác! Con mời hai bác ngồi ạ. Con xin giới thiệu đây là ông nội của con, Lục gia gia ạ. Ông nội đây là ba mẹ của Mạt Mạt ạ.”
\-“ Thằng bé này, có bạn gái mà không nói cho ông nội biết. Được rồi, xin chào mọi người tôi là Lục Nhất Tranh là ông nội của thằng bé này đây. Trước đây tôi là quân nhân nay đã về hưu, thằng bé này ngày hôm nay nó cũng có nói qua với tôi nhưng không ngờ là cháu dâu tương lai của tôi lại xinh đẹp như vậy. Haha!”
\-“ Con chào bác. Con là Hạ Quân là ba của con bé này ạ. Nghe Tiểu Mạt nói là hôm nay gia đình hai bên gặp mặt nên con có chút quà biếu bác!” Nói rồi Hạ lão gia đưa quà cho Lục Khải Huy.
\-“ Nào được rồi, quà cáp gì chứ đến đây ăn một bữa cơm là được rồi. Nào !”
\-“ Dạ !” Cả cô và ba mẹ cô đều đồng thanh đáp.
Bữa cơm cuối cùng cũng được ăn xong. Vì để tạo không khí cho hai đứa trẻ nên ông nội của Lục Khải Huy và ba mẹ của Hạ Tiểu Mạt đã nảy ra một ý nghĩ.
\-“ Khải Huy à! Ông nhớ ra là còn mấy cái cây trong khu vườn ông chưa có tỉa nên ông về đây hai đứa yên tâm mà đi chơi đi.” Lục gia gia hớn hở chào tạm biệt hai đứa trẻ và ba mẹ cô rồi lên xe đi về.
\-“ Ừm.. Khải Huy à ta với phu nhân của ta cũng phải về rồi. Ta giao con bé lại cho con hai đứa hãy đi chơi cùng nhau xây dựng tình cảm sẽ tốt cho hôn nhân sau này giống ta và vợ ta vậy!” Nói rồi Hạ lão gia và Hạ phu nhân cùng lên xe đi về.
Thế là bây giờ chỉ còn lại anh và cô.
\-“ Vậy bâybgiờ chúng ta đi đâu?” Cô hỏi.
\-“ Trước khi đám cưới em cũng nên qua nhà ‘của’ chúng ta chứ nhỉ?” Anh cố ý nhấn mạnh chữ của.
\-“ Được thôi! Đi thì đi tôi không sợ !”
…
Về đến căn biệt thư của anh cũng đã là 10h tối. Lúc này, cô dang ngủ trên xe của anh. Nhìn cô như vậy anh không nỡ đánh thức cô dậy nên đành bế cô vào trong.
Thím Hoàng là người giúp việc trong nhà này. Trước đây ngày nào cũng thấy cậu chủ đi làm về muộn nhưng chưa bao giờ thấy cậu chủ đưa một cô gái về nhà. Bà thầm nghĩ chắc đây là thiếu phu nhân tương lai rồi nhìn cậu chủ kìa từ đó đến giờ có bao giờ ôn nhu với một người con gái nào đâu. Chắc chắn rằng cô chủ này sẽ thuần hóa được cậu chủ, hãy để cho trái tim của nó được ấm áp trở lại.
\-“ Cậu chủ, cậu về rồi !”
\-“ Thím Hoàng, giúp con chuẩn bị một bộ đồ ngủ của nữ. Con bế cô ấy lên phòng!”
\-“ Được rồi con đưa con bé lên đi ta giúp con lấy!” Thím Hoàng cười tủm tỉm.
…
Anh bế cô lên phòng của mình rồi đặt cô xuống chiếc giường king size của anh. Chiếc giường này trước đây chỉ có mình anh nằm rất cô đơn, hi vọng bây giờ có cô nó sẽ trở nên ấm áp hơn.
\-“ Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa làm tan đi suy nghĩ của anh.
\-“ Thím vào đi ạ!”
\-“ Đây là đồ ngủ cho con bé, để ta thay cho con bé hay là con thay!”
\-“ Để con thay cho cô ấy, thím về phòng nghỉ ngơi đi!”
\-“ Con nhớ cẩn thận con bé còn đang ngủ đấy !” Nói rồi thím Hoàng đóng cửa ra khỏi phòng để lại không gian riêng cho hai người.
Trước đây anh chưa từng thay đồ cho ai nhưng đây là cô nên anh đã rất cố gắng. Anh từ từ cởi đồ của cô ra làm thoát ẩn thoát hiện làn da trắng nõn mịn màng của cô. Anh vừa thay đồ vừa nuốt nước bọt thầm nghĩ * Cô bé này bên ngoài thì giống như một đứa trẻ nhưng sao bây giờ nhìn vào lại cảm thấy chỗ nào cũng đầy đặn thế này*. Máu nóng trong người anh bắt đầu dâng lên nhưng vì tôn trọng cô nên đành vào nhà tắm dội nước lạnh.
Dội nước lạnh xong, anh lại qua thư phòng làm việc. Đầu tiên là gọi cho ba mẹ cô ấy trước rồi làm việc. Vừa nghĩ anh vừa lôi điện thoại ra gọi cho ba mẹ cô.
\-“ Con chào bác trai. Con là Khải Huy đây ạ. Con gọi điện là tối nay Mạt Mạt không về đâu ạ. Tối nay cô ấy ngủ ở nhà con, sáng mai con sẽ đưa cô ấy đi làm luôn… Vâng…vâng. Con chào bác!” Kết thúc cuộc gọi điện, anh lại ngồi xem mấy tài liệu còn đang nghiên cứu dở lúc sáng.
…
Anh ngước nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã là 1h sáng rồi nên về phòng thôi. Anh trở về phòng thấy cô đang nằm ngủ say y hệt như một chú mèo con vậy, anh khẽ nhếch môi cười rồi vén chăn chui vào giường. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn rồi hai tay của anh ôm lấy cô chỉnh lại tư thế để cho cô được ngủ ngon nhất. Ngủ ngon nhé, thỏ con của tôi.
…
Sáng hôm sau thức giấc, cô mở mắt ra thấy khung cảnh xung quanh thật khác lạ lại còn tại sao cảm thấy có thứ gì đó nặng nặng đè lên mình. Cô quay sang thấy cánh tay đang ôm chặt cô. Hốt hoảng cô đã ngồi bật dậy kéo chăn che lại rồi hét lên.
\-“ Aaaaaaaa”
\-“ Mới sáng sớm mà em đã ồn ào gì vậy?” Anh bị tiếng hét của cô làm cho thức giấc nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi mà cảm giác lại thật thoải mái và còn ngủ rất say nữa.
\-“ Anh…anh.. tôi..tôi tại sao lại ở đây? Còn nữa là ai thay quần áo cho tôi”
\-“ Em quên rồi sao? Hôm qua là tôi đưa em về đây muốn em thăm nhà nào ngờ về đến nhà rồi em lại ngủ tôi đã bế em lên đây. Còn quần áo là thím Hoàng thay cho em!” Thấy cô kích động như vậy anh cũng không dám nói là mình thay cho cô nên đành phải nói dối.
\-“ Thế còn ba mẹ tôi? Họ có gọi không?”
\-“ Hôm qua tôi đã gọi cho ba mẹ em không phải lo về việc đó. Em vào kia vệ sinh cá nhân đi tôi xuống dưới!” Nói rồi anh đứng dậy để lại một mình cô rồi xuống dưới.
…
\-“ Cậu chủ có chuyện gì vậy, thím nghe thấy tiếng hét!”
\-“ Không có gì đâu ạ. Thím hãy chuẩn bị cho cô ấy một bộ quần áo và nếu cô ấy có hỏi cái gì thì hãy nói là thím làm con không muốn muốn cô ấy hoảng sợ!”
\-“ Được để ta!”
…
Cô vệ sinh cá nhân xong thì ra ngoài thấy có trong phòng có người. Cô lên tiếng:
\-“ Thím là Thím Hoàng đúng không ạ?”
\-“ A thiếu phu nhân cô dạy rồi à? Tôi có mang cho cô bộ quần áo để thay đây. Thay xong cô nhớ xuống ăn sáng hôm nay tôi làm rất nhiều món ngon cho cô ăn!”
\-“ Vâng con xuống ngay ạ!”
…
\-“ Thiếu phu nhân! Cô xuống rồi nào lại đây !”
\-“ A thím cứ gọi con là Tiểu Mạt là được rồi. Đừng gọi con là thiếu phu nhân con không quen lắm ạ!”
\-“ Được được nào Tiểu Mạt con ngồi đây!”
\-“ Sao anh lại uống cà phê rồi? Để tôi đi pha cho anh li sữa, buổi sáng là bữa quan trọng anh không thể tùy tiện uống bừa cốc cà phê được có thể đến công ty uống cà phê sau!” Nói rồi cô chạy vào phòng bếp.
\-“ Ta thấy con bé có vẻ rất quan tâm đến việc ăn uống của con đấy!”
\-“ Vâng con cũng muốn ngày nào cô ấy cũng như vậy!” Anh nở nụ cười ấm áp kể từ khi anh gặp lại cô anh dường như được cười nhiều hơn.
…
Đúng 7h30, xe riêng của anh do thư kí Hàn lái đã đến.
\-“ Chúng ta đi thôi! Tôi đưa em đi!”
\-“ Được nhưng có thể lúc đến gần công ty cho tôi xuống được không?”
\-“ Em cứ lên xe trước, chúng ta nói cái này sau!”
\-“ Nhưng…Aaaaaa…Bỏ tôi xuống Lục Khải Huy tôi có chân tôi tự đi được !” Cô chưa kịp nói xong thì anh đã bế cô lên ra thẳng xe của mình.
\-“ Đi thôi!” Anh ra lệnh.
\-“ Vâng, chủ tịch!”