Địa điểm đầu tiên anh đưa cô đến là công viên Icheon. Ở đây không khí thật trong lành, mát mẻ. Còn cả đài quan sát từ trên cao để ngắm nhìn thành phố.
\-“ Chúng ta đến đó xem đi!” Cô chỉ lên đài quan sát rồi bảo anh.
\-“ Ừ!” Cả anh và cô cùng leo lên đài quan sát.
\-“ Nhìn đẹp thật đấy! Cảm ơn anh đã dẫn tôi tới đây!” Hạ Tiểu Mạt thích thú ngắm nhìn xung quanh.
\-“ Em thích là được!” Lục Khải Huy ngắm nhìn nụ cười của cô.
Đang mải ngắm nhìn cô thấy những lá phong đỏ rơi nhìn rất đẹp cô nảy ra ý nghĩ là đi xuống đó chụp bức ảnh làm kỉ niệm.
\-“ Hay chúng ta xuống kia chụp ảnh đi!”
Chưa để anh trả lời thì cô đã kéo tay anh xuống dưới. Lần đầu tiên cô chủ động cầm tay kéo anh đi cảm thấy rất vui.
\-“ Nào nào đây chụp cho tôi đi!” Cô đưa máy mình cho anh.
\-“ Em không cần phải lôi máy ra đâu để anh lấy máy chụp cho !”
\-“ Thế nào cũng được anh chụp lẹ đi!” Cô cuống cuồng lên vì cảnh buổi chiều ở đây rất đẹp.
Chụp được khoảng hai ba tấm anh thấy có vài người đi qua nên bèn nhờ họ chụp cho anh và cô vài tấm.
\-“ *Xin chào có thể chụp cho hai chúng tôi vài kiểu được không?*”
\-“ *Được!*”
\-“ *Cảm ơn!*” Anh chạy lại cô rồi bảo.
\-“ Họ đồng ý chụp cho hai chúng ta rồi nào!”
Chụp xong hai người cảm ơn những vị khách kia rồi cùng ngắm nhìn lại những bức ảnh mà họ vì chụp. Nhìn trong ảnh anh và cô đúng là rất hợp nhau. Cô nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời vậy còn anh thì nhìn cô theo một cách yêu thương cưng chiều.
Chơi mãi cũng chán nên cả anh và cô cùng ngồi một chỗ rồi ngắm nhìn lá phong đỏ rơi bỗng nhiên anh hỏi cô:
\-“ Hôm nay em có vui không?”
\-“ Tôi rất vui cảm ơn anh vì ngày hôm nay!”
\-“ Là vợ chồng em cũng không nên khách sáo thế chứ! Bây giờ 3h chiều chúng ta qua bãi biển Eurang ngắm hoàng hôn đi!”
\-“ Được đi thôi!”
…
Sau một chuyến đi ô tô dài anh và cô cũng đến bãi biển Eurang.
\-“ Vừa đúng lúc để cho em xem cái này?” Anh vừa nói vừa cầm tay cô xuống.
\-“ Là gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
\-“ Em sẽ thấy ngay thôi!!!” Anh vừa nói vừa chỉ ra đằng chân trời biển Eurang.
\-“ Là hoàng hôn đẹp quá! Sao anh biết chỗ nào mà đến!”
\-“ Tình cờ có lần đi công tác nên anh biết chỗ này nên đã lưu lại trong trí nhớ của mình thật không ngờ là cũng có ngày lưu lại trong trí nhớ cũng có tác dụng.” Vì biết cô thích Hàn Quốc nên anh đã cố tình lựa chọn những nơi có phong cảnh thật lãng mạn tạo ra những kỉ niệm khó quên.
\-“ Cảm ơn anh!” Cô bất chợt lao vào ôm lấy anh làm cho anh ngạc nhiên tột cùng.
Hạ Tiểu Mạt chợt bừng tỉnh vì chuyện cô chủ động ôm anh. Cô vội đẩy Lục Khải Huy ra nhưng lại không cẩn thận nên vấp vào cát khiến cô suýt ngã. May thay lúc đấy cánh tay dài của anh kịp thời đỡ cô. Bây giờ khoảng cách của thật sự là rất gần nhau tạo nên không khí ngượng ngùng. Cảnh tượng ấy cũng không được bao lâu vì có chiếc xe chạy qua cô chợt bừng tỉnh rồi đẩy anh ra.
\-“ À…ừm hay là chúng ta chụp ảnh lại đi dù sao cũng đã mất công đến đây rồi haha!” Chẳng mấy khi được đến đây Hạ Tiểu Mạt cô phải tranh thủ chụp lại những khoảnh khắc này.
\-“ Tuân lệnh bà xã! Để anh chụp cho em!”
\-“ Thôi đi ai là bà xã của anh chứ!”
…
\-“ Em đói chưa?”
\-“ Ừm đúng là có đói! Hay là đi ăn lẩu đi!”
\-“ Chiều theo em!”