Hạ Tiểu Mạt đi vào nhà vệ sinh thấy trong người ngày càng nóng lên. Cô liền rửa mặt lại cho tỉnh táo nhưng ngược lại càng thấy nóng hơn.
\-“ Hạ Tiểu Mạt cô làm sao vậy? Đây là đang thèm khát đàn ông sao?” Diệp Hân Nghiên theo dõi cô từ lúc nãy giờ cô ta đã theo vào đây. Xem ra cô ta chỉ còn một bước nữa là thành công.
\-“ Qủa nhiên…là cô làm…hộc…đúng không?” Hạ Tiểu Mạt nghi ngờ.
\-“ Đúng vậy tôi muốn cô thân bại danh liệt để xem anh ấy còn thích cô nữa không?” Diệp Hân Nghiên thẳng thừng thừa nhận.
\-“ Khải Huy…sẽ không bao giờ…thích cô cả nếu cô làm thế này với tôi, một người phụ nữ…hộc…hộc…quá mưu kế sẽ không được đàn ông trọng dụng đâu!”
\-“ Đồ tiện nhân cô thì biết cái gì. Chắc chắn cô đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh ấy thì anh ấy mới bị cô hớp hồn như vậy chi bằng để tôi hủy hoại cô đi thì anh ấy sẽ để ý đến tôi.”
\-“ Cô…ưm…hộc hộc” Hạ Tiểu Mạt chưa kịp nói thì đã nằm xuống sàn.
\-“ Có vẻ như cô không chịu được nữa rồi cần tôi kiếm đàn ông cho cô không? Người đâu vào đây!”
Diệp Hân Nghiên dứt lời thì có một tên nhân viên phục vụ đến.
\-“ Đưa cô ta lên phòng của Cung tổng.” Diệp Hân Nghiên trong khi đi tiếp rượu đã để ý thấy Cung tổng với con mắt thèm thuồng của ông ta lên người Hạ Tiểu Mạt. Xem ra ông trời cũng đang giúp cô ta để Lục Khải Huy có thể yêu cô ta và quên đi con tiện nhân Hạ Tiểu Mạt.
Hạ Tiểu Mạt được nam nhân viên kia đưa đi bằng lối thang máy riêng. Trong đầu cô bây giờ rất choáng váng, bây giờ cô chỉ nghĩ đến anh thôi. Cô chỉ mong anh sẽ đến cứu cô, * Khải Huy cứu em, cứu em với*
Bên này Lục Khải Huy đã tiếp xong rồi những đợi mãi cũng không thấy cô đâu thì lo lắng đi tìm\. Anh tìm quanh suốt mà không thấy cô nhưng khi đến nhà vệ sinh thì thấy có vật gì lấp lánh anh liền nhặt lên \*Chẳng phải đây là chiếc vòng tay mình đeo tặng cô ấy đây sao xem ra có người động thủ rồi\*
Anh nhanh chóng liên lạc cho Hàn Đình:
\-“ Cậu qua phòng giám sát và kiểm tra xem xem thiếu phu nhân đã bị ai đưa đi. Cô ấy mất tích từ nhà vệ sinh”
Thư kí Hàn nhanh chóng qua phòng giám sát và rất nhanh đã tìm thấy cô. Anh liền goi lại cho Lục Khải Huy:
\-“ Chủ tịch, là Diệp Hân Nghiên làm, cô ta cho người đưa thiếu phu nhân lên phòng Cung tổng. Theo tôi được biết Cung tổng là một lão già háo sắc đã từng chơi qua rất nhiều phụ nữ hi vọng chủ tịch có thể nhanh chóng cứu thiếu phu nhân tôi sẽ gửi địa chỉ phòng cho ngài.”
\-“ Tôi biết rồi!” Cúp máy xong thì anh nhận được địa chỉ phòng rồi chạy một mạch lên bằng thang bộ vì anh sợ nếu chậm một bước sẽ không kịp, sẽ phải ân hận suốt đời. Một lần bỏ lỡ cô rồi, thì lần thứ hai này sẽ không bỏ lỡ cô nữa * Mạt Mạt chờ anh*.
Phòng Cung tổng\. Hạ Tiểu Mạt đã được đưa lên giường của ông ta\. Nhìn người con gái nằm trên giường mà ông ta nao nức \*Đúng là người phụ nữ của Lục chủ tịch từ trên xuống dưới đều làm người ta nao lòng\*\.
Nghĩ rồi ông ta bắt đầu đưa cái tay bẩn thỉu của mình chạm vào làn da trắng trẻo của cô. Chỉ là một cái lướt nhẹ cũng làm cô rên lên
\-“ Ưm…”
\-“ Tiểu yêu tinh em là đang muốn. Để ông già giúp em thăng hoa hơn” Nói rồi anh ta cởi quần ra và nằm đè lên người cô. Hạ Tiểu Mạt chống cự nhưng vô ích vi giờ đây người không còn sức lực vì thuốc đã ngấm quá sâu rồi.
\-“ Rầm” Một tiếng đạp cửa vang lên. Người đạp không ai khác chính là Lục Khải Huy.
Hạ Tiểu Mạt nghe thấy tiếng thì dùng hết sức đẩy con người dơ bẩn đang đè lên mình ra khiến cho lưng của ông ta bị đập vào tường. Cô cố hết sức chạy đi bây giờ cô không càn biết là ai đạp cửa cô chỉ cần người đó cứa cô thôi. Nhưng cô còn chưa kịp chạy đi thì dã bị ông ta túm tóc giựt lại.
\-“ Con khốn! Mày dám đánh tao xem ra hôm nay tao phải cho mày một bài học” Nói rồi ông ta lại lại đè lên cô bắt đầu dùng cái miệng hôi hám của ông ta chạm vào tay của cô. Ông ta mặc kệ người phá cửa là ai nhất định hôm nay ông ta phải giải quyết xong con ả này vì ông ta đã được nhận lệnh của người phụ nữ kia.
\-“ Bốp” Một tiếng đánh vai tai của Lục Khải Huy khiến ông ta chảy máu mà ngất xỉu.
Lục Khải Huy chạy đến chỗ cô lấy áo che lại cho cô rồi ôm cô vào lòng:
\-“ Mạt Mạt xin lỗi em là anh đến muộn. Anh xin lỗi, anh xin lỗi”
\-“ Khải Huy là…ưm…anh thật rồi. Không sao nữa…hộc hộc…em vẫn ổn mà anh không cần phải xin lỗi đâu.” Được anh cứu Hạ Tiểu Mạt đã yên tâm hơn nhưng vì lượng thuốc trong người mà cô bắt đầy múa máy tay chân trên người anh.
\-“ Thư kí Hàn trói ông ta lại dùng mọi biện pháp bắt ông ta khai ra!” Anh ra lệnh rồi bế cô về phòng.
\-“ Vâng chủ tịch! Người đâu trói ông ta lại!”
Trên đường về phòng, cô đã cởi vài cái nút áo của anh ra. Anh nhìn cô lúc này không khác quỷ háo sắc liền bảo cô:
\-“ Thỏ con em là muốn ‘ăn’ chồng mình ngay tại đây!”
\-“ Ưm…” Cô không trả lời anh mà bắt đầu dùng tay sờ loạn.
\-“ Đợi chút sắp về đến phòng rồi lúc đó em muốn làm gì cũng được!” Đến cả anh còn không chịu nữa là cô.