*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Aly
Gió mát nhẹ lướt qua, mưa phùn kéo dài.
Lúc này mới giờ Mão canh ba, những người làm buôn bán ở các con hẻm khác nhau của Lương Thành bắt đầu khiêng đòn gánh đẩy xe xuất phát.
Phố hẻm vốn yên tĩnh bắt đầu đã bắt đầu nhộn nhịp hối hả, tiếng rao hàng không dứt lọt vào tai, từng nhà ở ngõ nhỏ Đào Tương cũng đều lục tục mở cửa, vẩy nước quét nhà vẩy nước quét nhà, ra cửa ra cửa.
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ nhỏ của ngôi nhà kín đáo nhất được mở ra, một mặt phấn má đào bước ra, dù sao cũng chỉ là thiếu nữ 11-12 tuổi, hai nụ hoa bướm nho nhỏ, một chiếc váy màu vàng nhạt, xoa xoa mắt.
“Chào buổi sáng, tiểu Điệp dậy rồi sao!” Đi ngang qua nhóm đại thẩm đại thúc đều tươi cười cùng nàng chào hỏi.
Thiếu nữ gật đầu: “Ân! Ngài sớm!”
“Tiểu Điệp, sớm!”
“Sớm!”
“A tỷ của ngươi đâu?”
“Đang nấu cháo đậu.” Thiếu nữ cong đôi mắt lưỡi liềm cười nói, đại thẩm kia nghe xong cũng lộ ra biểu tình khát khao.
“Nương tử Diệp gia tay nghề chính là rất khéo, cháo đậu cũng có thể nấu đến thơm ngọt như vậy.” Vị đại thẩm này liếc nhìn tiểu viện tử của Diệp gia, ngửi ngửi, nhưng nàng không dám ở lại lâu, còn không ra quán, sẽ không đuổi kịp đoạn đường cùng quầy hàng tốt, nàng vội vàng đẩy xe đẩy nhà mình đi xa, lúc đi còn không quên nhắc nhở: “Kêu a tỷ của ngươi nhanh lên, chậm sẽ không lấy được vị trí đâu.”
Tiểu Điệp mới không vội, nàng chậm rì rì cầm lấy chổi quét tước sạch sẽ trước cửa viện, thẳng đến trong viện truyền đến một giọng nói thanh thúy của thiếu nữ: “Tiểu Điệp, ăn cơm thôi.” Tiểu Điệp mới buông chổi xuống, vội vàng vén váy lên đi vào trong: “Tới liền.”
Cháo đậu chính là dùng đậu đỏ để nấu cháo, rất bình thường, ở Lương Thành cũng coi như là bữa sáng hợp túi tiền từng nhà đều có thể ăn được. Nhưng Tiểu Điệp cảm thấy chính là cháo đậu nhà mình cùng bên ngoài không giống nhau, đậu đỏ mềm dẻo thơm ngọt, tỷ tỷ còn cho thêm vào táo tàu cùng bách hợp, tỉ mỉ cho vào miệng cảm nhận vị ngọt thanh, khiến người không thể nào quên.
Thiếu nữ bận rộn đứng trước bệ bếp chỉ mặc một thân vải bố bình thường, nhưng như cũ vẫn không ngăn được dáng người lả lướt, một mái tóc đen đơn giản được búi thành giao tâm cát(1), cài một cây trâm mộc mạc, theo bước chân của chủ nhân nhẹ nhàng lay động.
“A tỷ, còn muốn……” Tiểu Điệp bưng chén đi đến trước bệ bếp, thiếu nữ kia cuối cùng cúi đầu, một đôi mắt hạnh ôn nhu đầy nước, ngập ý cười.
“Trong vỉ hấp còn hoa màn thầu(2) Tiểu Điệp thích, đi lấy đi.”
“Gia ~” đôi mắt tiểu nữ hài sau khi nghe thấy ba chữ hoa màn thầu liền sáng lên, bạch bạch bạch chạy tới xốc vỉ hấp lên, vừa mở vỉ hấp ra vẫn còn bốc khối, xốc băng gạc lên, một trận sương mù ập vào mặt, mang theo hương thơm độc đáo của lúa mì.
“Oa.” Tiểu nữ hài nhìn thấy đồ vật trong vỉ hấp sau đó phát ra một tiếng tán thưởng, tuy rằng ngày thường tỷ tỷ cũng sẽ hấp hoa màn thầu cho mình, nhưng hôm nay có vẻ như có thêm nhiều loại hơn.
Con thỏ, con cá, còn có tiểu cẩu, tiểu miêu?
Diệp Nhất Y cười cười, sờ đầu nàng: “Ăn đi, một lát liền phải ra cửa.”
Tiểu Điệp dùng sức gật đầu, nghĩ thầm, hoa màn thầu ăn ngon như vậy, tự nhiên không cần cùng những người đại thẩm đó đi đoạt vị trí, tùy tiện thét to thét to, là có thể lập tức bán hết.
Diệp Nhất Y không nhanh không chậm chuẩn bị tốt toàn bộ đồ vật cho quầy hàng hôm nay, hoa màn thầu mỗi ngày đều sẽ đi bán, bất quá hôm nay nấu cháo đậu đậu đỏ nghiền còn dư lại một ít, bao thành hoa màn thầu nhân đậu đỏ, hẳn là sẽ càng bán chạy hơn.
Bất quá Diệp Nhất Y cũng không phải muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, từ khi xuyên đến trên người bé gái mồ côi đáng thương, cuộc sống của nhà này có thể nói là không có gì ăn. Muối, đường, gạo, mì này đó cũng đã đủ căng thẳng, càng miễn bàn đến cái gì hương liệu gia vị khác, ý tưởng của nàng lại nhiều, cũng nên đi từng bước một bắt đầu kiếm lấy đồng tiền.
Còn may sau hơn một tháng mở quán, cuộc sống của hai tỷ muội cuối cùng cũng có điều cải thiện, hiện giờ trong nhà cơ bản không thiếu lương thực, chỉ có một thứ duy nhất chính là đường…… Diệp Nhất Y mắt nhìn vại đường, nhẹ giọng thở dài, trang bị túi tiền, chuẩn bị ra quán.
Sáng sớm ở Lương Thành, có thể nói là bắt đầu náo nhiệt, từ vùng ngoại ô họp chợ vào thành người nối liền không dứt, trên thương đạo ngươi tới ta đi, tiếng rao hàng không dứt bên tai. Từ ngõ nhỏ Đào Tương đi về hướng Đông ba dặm, chính là con đường nhất định phải đi qua để tiến vào Lương Thành, cầu Sái Kim.
Chính vì nguyên nhân nhất định phải đi qua chỗ này, nên trên cầu sẽ phá lệ có nhiều người mở quầy hàng hơn, sinh ý tự nhiên cũng sẽ tốt hơn, vì mưu cầu sinh ý, không ít người đều là nửa đêm đến đây chiếm trước quầy hàng, lượng người đáng kinh ngạc.
Diệp Nhất Y lôi kéo Tiểu Điệp đi một vòng dưới chân cầu, chọn một vị trí không phải rất thu hút nhưng lại thanh tịnh, đặt rổ trong tay xuống dưới.
Nàng bên này vừa mới chuẩn bị xong, Tiểu Điệp liền cầm hai cái hoa màn thầu, tiểu nữ oa tương đối thông minh, nhìn thấy một vài tiểu oa nhi cùng tuổi ở trên cầu, tiểu Điệp liền chạy tới cùng người khác đáp lời, trên tay còn cầm mấy cái hoa màn thầu đa dạng, khiến tiểu hài tử khác liền thèm ăn trừng lớn mắt ngay tại chỗ.
“Màn thầu của ngươi mua ở nơi nào nha?” Đôi mắt thèm ăn của tiểu oa nhi nheo lại.
Tiểu Điệp thuận tay liền chỉ tay về hướng của Diệp Nhất Y, tiếp theo, tiểu hài tử nhà khác kia sẽ quấn lấy cha mẹ đi đến đằng trước tiểu quán của Diệp Nhất Y.
“Màn thầu này bán thế nào?”
Diệp Nhất Y: “Ba văn một cái.”
“Đắt như vậy?”
“Có nhân.” Diệp Nhất Y bán đồ vật luôn mang theo tươi cười hiền lành, có người ngại đắt, nàng cũng cười giải thích.
“Nương ~ ta muốn ~” tiểu nữ oa kéo kéo tay áo người phụ nữ kia, người phụ nữ kia chọn bộ dáng con thỏ, “Cái này?”
Tiểu nữ oa vội vàng gật đầu.
Ba văn, cứ như vậy tới tay.
Người đầu tiên tới liền sẽ có người thứ hai tới cửa, Diệp Nhất Y đối với tay nghề của bản thân vẫn thập phần có nắm chắc, cứ như vậy không bao lâu đã bán hết toàn bộ hoa màn thầu.
Hai tỷ muội nhìn nhau cười, Diệp Nhất Y cầm theo rổ không cùng một túi tiền đựng toàn tiền đồng, sờ đầu Tiểu Điệp: “Giữa trưa muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn canh bánh.”
“Được ~”
Diệp Nhất Y đổi tiền, liền mang theo Tiểu Điệp cùng đi dạo chợ, chợ ở Lương Thành được chia thành chợ sáng cùng chợ chiều, chợ sáng giống nhau đều là từ giờ Mẹo vẫn luôn chạy đến giờ Mùi, giải quyết xong vấn đề cơm trưa của bá tánh địa phương mới đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, mãi cho đến khoảng giờ Dậu, chợ đêm mới có thể trở nên náo nhiệt, lúc này chưa có chế độ cấm đi lại vào ban đêm, sự náo nhiệt đó kéo dài đến giờ Tý.
Diệp Nhất Y đối với Đại Lương mở ra phồn hoa cảnh thịnh vẫn là thập phần vừa lòng, ít nhất nàng còn có thể dựa vào tay nghề sống tạm nuôi gia đình, không đến mức nhất định phải nhận mệnh sớm gả chồng.
“A tỷ, mau tới.”
Ở phía Tây chợ cửa hàng canh bánh đặc trưng của nhà này luôn kín hết chỗ vào khoảng buổi trưa, Tiểu Điệp nhanh chóng chạy vào trong tiệm chiếm vị trí, tiểu nhị nhiệt tình tiến lên: “Nhị vị, dùng món gì?”
“Một chén canh bánh một chén mì Dương Xuân(3).”
“Được rồi ~”
Canh bánh cũng chính là hiện thân của hoành thánh ở thế giới này, Diệp Nhất Y gọi hai món không giống nhau cũng là vì muốn nếm thử tay nghề nhà này, thực mau hai chén thức ăn nóng hôi hổi đặt trên bàn, nàng lấy muỗng cho tiểu Điệp: “Cẩn thận nóng.”
Canh bánh rốt cuộc cũng là chiêu bài của nhà này, chưởng quầy dùng nguyên liệu trong nước canh rất đủ, hẳn là lấy cốt gà cốt heo ninh canh mà thành, hớt bỏ mở, ít đi hương vị chán ngấy, nhập khẩu tiên hương. Chỉ duy nhất không được hoàn mỹ chính là nhân cho hơi ít, cho vào miệng một miếng, vỏ bánh hơi dày, nhân lại ít, vừa không giống sủi cảo, cũng không giống hoành thánh.
Nhưng người thời cổ cũng không chú ý nhiều như vậy, chịu dùng nước canh như vậy đã là có lương tâm, Diệp Nhất Y ăn vài miếng, liền quay sang nếm món mì Dương Xuân.
Mì Dương Xuân, nhìn tên đoán nghĩa dương xuân bạch tuyết, trừ bỏ nước tương và hành thái nhỏ bên ngoài còn lại tất cả đều dựa vào nước canh để tăng hương vị tươi ngon, so với canh bánh, hương vị của món mì sợi này càng không được như mong muốn, cứng, hơi dày, sợi mì như vậy Diệp Nhất Y thấy không thích hợp làm mì Dương Xuân, nhưng thật ra thích hợp làm mì kéo sợi cho đời sau.
Nhưng hiện giờ điều kiện hà khắc, cũng không quá chú ý như vậy.
Hai tỷ muội rất mau đã ăn xong, hai chén mười hai văn, Diệp Nhất Y sảng khoái tính tiền liền mang theo Tiểu Điệp đi ra khỏi cửa hàng, khi đi ngang qua quán kẹo hồ lô, tốn thêm ba văn mua một cây cho Tiểu Điệp.
“Cảm ơn a tỷ.”
“Ngoan ~”
Hôm nay sau khi tiêu phí còn dư lại 50 văn, Diệp Nhất Y vừa lòng ước lượng túi tiền, sau đó đi đến tiệm lương thực, đổi hai cân đậu xanh cùng một cân đường, lúc này mới mang theo Tiểu Điệp trở về sân nhà mình.
“Diệp nương tử dẹp quán sớm như vậy?”
Diệp Nhất Y cười: “Vâng, hôm nay làm không nhiều lắm, dọn sớm một chút.”
“Rốt cuộc là sinh ý của ngươi tốt ~”
Trong lúc hàng xóm đang hàn huyên, Diệp Nhất Y đi vào phòng, chuyện thứ nhất chính là đến phòng bếp cho đậu xanh cùng đường vào bình, đây là bảo bối nàng hôm nay đổi lấy, có tác dụng rất lớn.
“Tỷ tỷ buổi tối chúng ta ăn gì?” Tiểu Điệp ghé vào trước bệ bếp tò mò hỏi.
Diệp Nhất Y thần bí cười: “Tự nhiên là có món mới.”
Tiểu Điệp nghe vậy nhếch miệng cười: “A tỷ nấu là ngon nhất!”
“Đi chơi đi ~”
Tiểu Điệp từ phòng bếp đi ra ngoài, Diệp Nhất Y đi đến ngăn tủ phòng bếp mở cửa ra nhìn nhìn, bột mì vẫn còn một ít, nghĩ đến chén mì Dương Xuân hôm nay, trong lòng Diệp Nhất Y có chủ ý.
Ngoài việc trộn mì, nàng thích kéo sợi mì của mì nước vì mềm và mỏng hơn, nhưng cũng không đến mức giống như mì râu rồng(4), đây là một khảo nghiệm cho sư phó, thời gian ủ bột và lực đạo nhào bột đều yêu cầu phải có kinh nghiệm, bất quá điều này ở trên tay Diệp Nhất Y không phải việc khó.
Kế tiếp cần phải có công phu thái thịt, nhà này thật là nghèo rớt mồng tơi, thời điểm mùa xuân Diệp Nhất Y thậm chí phải lên núi hái rau dại, trở về ngẫm lại biện pháp, bất quá cũng là đánh bậy đánh bạ, cây Tể Thái Tuyết Lí Hống(5) đầy khắp núi đồi đều bị Diệp Nhất Y hái về, Tuyết Lí Hống ngâm chua về sau chính là bắp cải muối, trải qua một tháng vừa đúng lúc khai đàn.
Thịt nạc hôm trước mua ở tiệm thịt chỉ còn lại hai miếng nhỏ cuối cùng, còn không ăn sẽ hư mất, Diệp Nhất Y cẩn thận thái thịt thành từng miếng nhỏ, cho nguyên liệu ướp, bắp cải muối lại tinh tế cắt nát, bắt nồi sang xào bắp cải muối với thịt bằm, cuối cùng cho những sợi mì mỏng vào nồi.
“Tiểu Điệp, hái một ít rau xanh và hành lá trong sân.”
“Vâng.”
Trong viện của Diệp Nhất Y được nàng sáng lập ra một khu vườn rau cải nhỏ, không lớn, nhưng thật ra có thể trồng một ít rau dưa nhà nấu, Tiểu Điệp rất nhanh đã hái được một ít cải thìa xanh non, Diệp Nhất Y trần qua nước sôi rồi để vào trong chén. Trong chán, để cải chua và thịt lợn bằm nhỏ lên trên, cuối cùng cắt hành lá thành từng khúc nhỏ, rắc lên trên cùng để trang trí.
“Thơm quá!”
Diệp Nhất Y bưng hai chén lên bàn, “Ăn đi, chờ ngày mai tỷ tỷ ra quán là có thể mua gạo, mua gạo sẽ làm cơm rang cho tiểu Điệp ăn.”
Tiểu Điệp nghiêm túc gật đầu, kỳ thật chỉ cần là a tỷ làm, mặc kệ là món gì, nàng đều cảm thấy ăn rất ngon.
Cải chua cay chua độc đáo ướp rất vừa vặn, thịt bằm bất lão không úa, mặc dù không có nước canh để nấu mì, mùi hương của thịt bằm cũng đủ để chén mì này phát huy tới cực điểm, cải thìa trắng nõn là dệt hoa trên gấm, hai chén mì sợi nóng hầm hập xuống bụng, bữa tối ngày hôm nay thật thỏa mãn.
“Ta ăn no rồi!”
Tiểu Điệp cần mẫn dọn chén, tuy hoàng hôn đã buông xuống, nhưng nhiệm vụ hôm nay của Diệp Nhất Y còn chưa kết thúc.
Ngày mai là chợ lớn, chợ Lương Thành cũng phân chia chợ nhỏ cùng chợ lớn, chợ nhỏ thường sẽ là bá tánh trong thành xuống phố mua sắm, mà chợ lớn, là tập trung rất nhiều bá tánh nông thôn xung quanh sôi nổi lên đường, Diệp Nhất Y tính toán, phải làm gì đó mới để tân trang lương thực trong nhà.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hố mới đây!
Cổ đại mỹ thực làm ruộng, thiếu nữ làm giàu sử
Tuyến tình cảm không nhiều tuyến sự nghiệp chiếm cứ kịch bản
Cốt truyện không phập phồng khúc chiết gì
Bổn văn dùng ăn chỉ nam:
1. Nửa hư cấu giả Tống, có hư cấu
2. Tuy thân phận nam chủ đề cập đến cung đình, nhưng cơ hồ không có cảnh cung đình
3. Hy vọng mọi người có một ngày tốt đẹp khi vô tình click vào