Cảm Ơn Vì Em Đã Đến

Chương 6: Nếu năm đó...




Năm ấy, vì chưa thể quên được sự thật rằng người cô đặt trên đầu quả tim đã ra đi mãi mãi, con cô một tuổi đã được người thân của gia đình chồng mang về ở với họ một thời gian, để lại cho cô một khoảng thời gian để hồi phục sau cơn sốc quá mức kia.

Khoảng thời gian đó với cô mà nói hệt như một cơn ác mộng, bên cạnh cô luôn có người giám sát 24/24 họ sợ cô suy nghĩ dại dột mà bỏ lại con thơ, chỉ là lúc đó ngay cả suy nghĩ cô cũng chẳng thể, chỉ một tia tự sát cũng không xuất hiện lên được trong tâm trí lúc đó của cô, cứ như một con rối bị đứt dây mà đi lẩn quẩn quanh nhà, vô thức đi xung quanh tìm kiếm bóng hình của chồng.

Tuổi thơ của cô là anh ấy, hiện tại cũng là anh ấy, tương lai cũng là anh ấy, vì thế nếu người mất thì chẳng còn cái gọi là tương lai nữa, bạn bè xung quanh có đến thăm hỏi cô an ủi cô rất nhiều nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển, sau đó người bạn thân nhất của cô nói có một bộ tiểu thuyết mới ra, cô ấy còn bảo rằng.



"Nếu mày không thể thoát khỏi sự thật đau đớn này, thì đừng cố thoát nữa cứ chìm đắm trong nó đi, tao không đến đây để an ủi mày nhưng là đến cho mày một thế giới ảo khác, nếu một lúc nào đó mày lại rơi vào bế tắc thì vào mạng đọc tiểu thuyết, biết đâu thế giới ảo này có thể là ngọn đèn soi mày lúc tối tăm nhất thì sao?".

Thà tin rằng nó là thế giới song song có thật, còn hơn tin rằng nó chỉ là một thứ ảo ảnh do con người tạo ra.

Đêm hôm đó vì gặp ác mộng, Tô Mộc như ma xui quỷ khiến nửa đêm lại mò lên mạng tìm tên bộ truyện mà bạn đã nói cô, tên truyện là 'Cảm ơn vì anh đã đến' là một bộ truyện mới ra nhưng đã trở thành một bộ có lượt đọc cao nhất, cô để ý ngày bộ truyện này được đăng lên trùng với ngày chồng cô mất.

Sự trùng hợp này đã khiến cô ấn nút theo dõi bộ truyện cũng như mong chờ diễn biến câu chuyện, trời sinh Tô Mộc có một bộ nhớ rất tốt, chỉ cần đọc một lần là cô sẽ nhớ cũng như có thể suy luận ra được nội dung phía sau của câu chuyện.

Câu chuyện xoay quanh về cuộc sống đời thường của một cô gái Bạch Nguyệt, cũng như bao nữ sinh khác cô cũng có một gia đình bình thường, một đời sống vô cùng êm ấm, sáng đến trường chiều sẽ về nhà phụ cha mẹ công việc nhà, chỉ là biến số của cô lại xảy ra lúc cô đang trong thời điểm khó khăn và vô tình đã chạm mặt một người đàn ông - Trương Hiểu Phùng, trên một con phố sầm uất.



Bộ truyện sẽ rất bình thường có khi sẽ là một bộ thanh xuân vườn trường đáng mong đợi nếu như không có sự xuất hiện của Trương Hiểu Phùng, trước khi anh ta xuất hiện nữ chính đã có một cậu thanh mai trúc mã, nắng mưa có nhau như hình với bóng nhưng khổ nỗi nữ chính lại không nghĩ xa về mối quan hệ với cậu thanh mai trúc mã này, độc giả từng cho rằng cậu bạn thanh mai trúc mã này sẽ là nam chính, bởi vì tình cảm của cậu dành cho nữ chính đã vượt qua cả mức tình bạn, sự quan tâm như tràn ra khỏi đáy mắt của cậu ấy.

Nhưng ánh mắt nữ chính lại chỉ nhìn về một người đó là vị giám đốc Trương Hiểu Phùng, một người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo luôn làm tổn thương Bạch Nguyệt, vì bộ truyện này có tới hai nam chính xuất hiện nên đã khiến dân đọc truyện nổi lên bức xúc, nhiều người muốn cậu bạn thanh mai trúc mã kia thành nam chính, lại có nhiều người muốn một tình yêu bá đạo tổng tài.

Trải qua một năm cuối cùng bộ truyện 'Cảm ơn vì anh đã đến' đã đi đến kết thúc, đúng như Tô Mộc dự đoán nam chính của bộ truyện chính là Trương Hiểu Phùng, một người đàn ông giàu có sẽ mang lại hạnh phúc cho nữ chính, hay nói đúng hơn là cái tên truyện đã nói lên tất cả rồi.

Vì đôi mắt của Bạch Nguyệt đều đặt hết lên Trương Hiểu Phùng, nên cô đã chẳng thể nào thấy được sau lưng cô luôn có một người âm thầm vì cô mà hy sinh, cậu bạn thanh mai trúc mã kia đến cuối cùng vẫn ôm mối tương tư sống đến cuối đời.

Một năm đọc xong kết thúc của bộ truyện thì Tô Mộc chỉ có thể cảm thán, nếu năm đó cậu bạn trúc mã kia tỏ tình thì phải chăng mọi chuyện đã khác, nếu năm đó cậu có đủ kinh tế để bảo vệ nữ chính khỏi sóng gió cuộc đời, có phải chăng nam chính của bộ truyện đã là tên của cậu.

Một năm theo dõi truyện cũng đủ khiến cảm xúc của Tô Mộc bình ổn hơn một chút, không phải vì cô đã hết đau khổ nhưng là vì cô biết cô còn con thơ, cô không thể đặt hết tình cảm lên trên đầu được, lý trí vẫn bảo cô rằng con gái cô cần một người mẹ, cũng như một người cha.

Vì thế cô một mình nuôi con, hoàn thành những dỡ dang mà chồng chưa làm với con gái, cũng như cho con gái những thứ tốt nhất khiến cô bé không trở thành một phiên bản thứ hai của mình.