Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 299




Cảnh Hựu Thần ở trong triều mấy năm, đương nhiên cũng biết điểm ấy, nhưng lời hắn muốn hỏi thì đã hỏi hết rồi, vì thế hành lễ với Trương các lão: "Trương các lão, câu hỏi của hạ quan, thật là chỉ muốn điều tra rõ sự thật, nếu có chút mạo phạm, xin đừng trách tội hạ quan."

Trương các lão mỉm cười, ý cười lại không tới đáy mắt: "Ta làm sao có thể trách tội ngài, Cảnh đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nay lại đang điều tra sự thanh liêm của tân Trạng Nguyên, những việc này sẽ có bệ hạ định đoạt, ta chẳng qua chỉ là phối hợp mà thôi."

Một lời nói không cứng không mềm, nhưng thực hiển nhiên, Trương các lão cũng không phải không tức giận, chẳng qua ông làm người thâm trầm, không dễ bộc lộ ra mà thôi, ông biết rõ, chỉ dựa vào một mình Cảnh Hựu Thần thì hắn sẽ không có lá gan đi thẩm vấn một trọng quan trong triều.

Sau lưng của hắn còn có một người, mà bọn họ muốn lật đổ cũng không chỉ có Vi Trầm Uyên, còn có một người nữa.

Minh Đế sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi: "Vậy chuyện này cùng việc Vi Trầm Uyên gian lận thì có quan hệ như thế nào?"

Cảnh Hựu Thần lập tức nói: "Bệ hạ, Vi Trầm Uyên tham gia kì thi Hội, giám khảo là Hữu phó Đô Sát viện Đô Ngự Sử, mà Hữu phó Đô Sát viện Đô Ngự Sử, là con rể cả của Trương các lão(Tần thị không có tên trong gia phả Trương gia, nên cũng không tính là đích trưởng nữ), dựa theo luật pháp nước ta, có trực hệ thân nhân tham gia cuộc thi, sự thân thích cần phải tị hiềm(cần tránh quan hệ thân thích), không được làm chủ khảo hay chấm bài, nhưng có một lần, Trương các lão biết tung tích của nữ nhi mình là Tần thị, là lúc đứa cháu trai của mình tham gia kì thi hội, Hữu phó Đô Sát viện Đô Ngự Sử lại không có tị hiềm, việc làm này, đã khiến thành tích của Vi Trầm Uyên không thể được công nhận!"

Lời của hắn vừa dứt, Hữu phó Đô Sát viện Đô Ngự Sử Tào Xương Thịnh đã nổi cơn thịnh nộ muốn ngồi bật dậy, vẻ mặt tức giận, nói với Cảnh Hựu Thần: "Cảnh Hựu Thần, bản quan thân là quan chủ khảo, cả đời không thẹn với lương tâm, về việc Vi Trạng Nguyên là cháu trai của Trương các lão, bản quan cũng chưa từng nghe nói, cho dù là biết, bản quan cũng sẽ không vì thế mà làm ra việc trái pháp luật! Ngươi hồ ngôn loạn ngữ, vu oan cho bản quan đến tột cùng là vì cái gì, chỉ sợ là vì quan đồ của chính ngươi mà thôi!"

Mắt thấy trên triều mọi người đều đang giằng co với nhau, trong lòng Ngự Phượng Đàn đã nhìn thấu mục đích của màn kịch này.

Tứ hoàng tử lúc này đang chỉ trích Vi Trầm Uyên gian lận trong kì thi Hội, hạ bệ Vi Trầm Uyên là mục đích thứ nhất, nhưng mục đích chủ yếu, vẫn là nhằm vào chức quan Tả ngự sử Đô Sát viện này mà thôi.

Đương nhiệm Tả ngự sử Đô Sát viện tuổi tác đã lớn, đã đề đơn xin bệ hạ được cáo lão hồi hương, ông ấy đi rồi, vị trí này tất nhiên phải có người vào thay, mà ở trong triều, Tào Xương Thịnh dù là công trạng, hay về phẩm vị thế gia, đều đáng để ngồi vào vị trí này, trên danh sách Tả Đô ngự sử đề cử cũng có tên của hắn.

Đô Sát viện chấp chưởng giám sát, đề nghị buộc tội, có quyền giám sát bách quan, buộc tội bất cứ kẻ nào, cho nên lời nói của họ, cũng được bệ hạ coi trọng, vì vậy cũng có rất nhiều người để ý đến chức quan này.

Tứ hoàng tử đương nhiên cũng để ý, Tào Xương Thịnh người này, làm quan công liêm, lại cần kiệm, vốn cũng là một Hàn môn thư sinh, dựa vào tài năng mới có thể đi tới bước này, hắn cứng mềm không ăn, cũng không thiên vị, là người cũng có chút phân lượng ở trước mặt Minh Đế.

Nhưng nếu tội danh hôm nay một khi đã được định đoạt, thân là một trong những quan viên giám sát cơ cấu triều đình, nếu bị gán vào tội làm trái pháp luật như gian lận thi cử này, như vậy có thể vô cùng chắc chắn, vị trí Tả đô ngự sử nhất định cùng Tào Xương Thịnh vô duyên rồi.

Vân Khanh mấy tháng nay không ra khỏi cửa, trừ việc tránh cái lạnh của Thiên Việt vào mùa đông ra, còn nhân dịp đem những mối quan hệ phức tạp trong triều nắm bắt một chút. Những việc này đối với nàng mà nói là rất mới mẻ, dù là ở kiếp trước, nàng cũng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng dựa vào việc mấy tháng nay điều tra và nghiên cứu, thêm vào đó từ khi được sống lại, nàng vẫn luôn phòng ngừa Tứ hoàng tử lại có ý định hạ thủ với Thẩm gia, nên đối với những việc này tìm hiểu cặn kẽ, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này, không thể không bội phục tâm tư của những quan lại trong triều.

Cảnh Hựu Thần sau khi bị Tào Xương Thịnh tức giận chỉ vào mũi mắng, sắc mặt âm tình bất định, tâm tư này người nào cũng biết, nhưng lại ở chỗ này trực tiếp nói ra, cũng chỉ có Tào Xương Thịnh dám ở trước mặt Minh Đế nói thẳng như thế, hắn áp chế cảm giác khó chịu, nhìn thấy đáy mắt Tứ hoàng tử lộ ra vẻ nguy hiểm lãnh đạm, biết việc hôm nay, vô luận như thế nào cũng phải tiếp tục, vì thế đề cao thanh âm nói: "Tào đại nhân, sao ngài lại tức giận mà nói bừa như thế, hạ quan chỉ là ở trước mặt bệ hạ nói ra chân tướng sự thật, đến tột cùng là như thế nào, đều phải theo bệ hạ định đoạt!"

Tào Xương Thịnh nghe vậy, biết mình vừa rồi xác thực cũng đã thất lễ, thật sự là bị người vu oan, mới có thể làm như thế. Xoay người nói với Minh Đế: "Bệ hạ, mới vừa rồi thần đã thất thố trước mặt Thánh giá, nhưng do thần là nhất thời phẫn nộ, nếu không phải Cảnh đại nhân hôm nay ở trên điện nói ra quan hệ của Vi Trạng nguyên cùng Trương các lão, vi thần tuyệt nhiên không biết, ban đầu vốn là là quan hệ ngay thẳng nay lại có thêm một tầng quan hệ như vậy."

Mà lúc này, Trương các lão cũng chống bàn đứng dậy, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn mang vẻ nghiêm trang, thanh âm khẩn thiết nói với Minh Đế: "Mẫu thân của Vi Trạng nguyên, thật sự là nữ nhi mà cựu thần cho làm con thừa tự của Tần Khanh, nhưng sau khi làm con thừa tự, Tần Khanh lại xảy ra chuyện, đã nhiều năm mất đi liên lạc, có thể tìm được nàng, là sau khi Vi Trạng nguyên tham gia cuộc thi Đình, cựu thần ngẫu nhiên biết thân phận của nàng, hết thảy cùng Tào hữu phó Đô Ngự Sử không có quan hệ, xin bệ hạ minh xét."

"Sao lại không quan hệ." Cảnh Hựu Thần nghiêng đầu nhìn Trương các lão, ngữ khí bức người nói: "Nay sự tình đã phát sinh, Trương các lão liền đem mọi chuyện đổ lên người mình, nếu thân phận sớm có thể nghiệm chứng, như vậy Trương các lão nói không chừng đã sớm biết thân phận của Tần thị, thế nhưng giấu mà không nói, chẳng qua là bởi vì nữ nhi thân sinh nay đã nghèo rớt mùng tơi, ông không thể vươn tay giúp đỡ, liền giúp cháu trai sắp xếp một tiền đồ sáng lạn, kể từ đó, so với vàng bạc châu báu, thì cuộc sống của Tần thị sẽ được bảo đảm hơn."

Lí do biện hộ của hắn lần này cũng khiến không ít người gật đầu, tuy rằng mỗi người đều biết con người của Tào Xương Thịnh như thế nào, nhưng ở trước mặt tình thân, rất nhiều chuyện đều không thể nói chắc, tựa như lời của Cảnh Hựu Thần, vì nữ nhi đã chịu khổ, Trương các lão ắt hẳn sẽ cho người làm như thế.

Việc này vốn là chuyện rất khó định đoạt, bởi vì Vi Trầm Uyên xác thực có tài, nếu không cũng sẽ không được bệ hạ coi trọng trong cuộc thi Đình, nhưng cũng vì vậy, Hội nguyên(người đứng đầu kỳ thi) cùng với những người xếp sau cũng không thua kém nhau là bao, nếu người chấm bài hoặc là chủ khảo có tư tâm vậy thì sẽ khác, sự chênh lệch dù chỉ chút xíu này đôi khi chỉ phụ thuộc vào lòng người.

Đây luôn là điểm khả nghi, cho dù có nói rõ ràng cũng không thể xác thực chuyện này.

Các quan viên đều đang nghĩ thầm trong lòng, ván cờ hôm nay sợ là rất khó phân định thắng thua, thanh danh của Tào đại nhân cùng Vi Trạng nguyên sau này sẽ phải chịu áp lực rất lớn, cái ô danh này không thể nói là việc nhỏ bởi vì nó đối với quan đồ(tiền đồ làm quan) của bọn họ ảnh hưởng rất lớn.

Minh Đế nhìn ba vị đại thần đang đứng phía dưới, hơi hơi trầm ngâm, ra vẻ như đang trầm ngâm suy xét chuyện này.

Hoàng hậu thấy vậy, với tư thái cao quý, chậm rãi mở miệng nói: "Bệ hạ, nếu thật sự là có quan hệ với Trương các lão, vậy Tào đại nhân thật đúng là nên tị hiềm, thành tích trong kì thi Hội cũng nên tra xét lại một lần nữa."

Thành tích thi Hội nếu thẩm định lại, như vậy ngay cả thành tích thi Đình của Vi Trầm Uyên cũng phải theo đó mà làm cho rõ ràng, như vậy cũng đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận Vi Trầm Uyên đã gian lận trong thi cử, trong mắt của mọi người, Tào Xương Thịnh cũng bị tình nghi là có bao che.

Minh Đế nhìn thoáng qua khuôn mặt đang cười của Hoàng Hậu, cái liếc mắt thâm trầm này khiến trong lòng Hoàng hậu hơi hơi hốt hoảng, tươi cười cũng trở nên gượng gạo.

Đúng lúc này, liền nghe thấy vị Cẩn Vương Thế Tử vẫn luôn uống rượu đến xuất thần, nâng lên cặp phượng mâu hẹp dài anh tuấn, mỉm cười với mọi người trên điện, kinh ngạc nói: "Tại sao chỉ nghe các người nói thôi vậy, Vi Trạng nguyên sao một tiếng cũng chẳng có, chẳng lẽ là bị loại khí thế bức người này dọa sợ đến ngây người rồi sao?"

Trong thanh âm cao quý của hắn mang theo hương vị của rượu như làm say lòng người, không khí nghiêm túc bên trong điện nhất thời bị biến đổi, lập tức đánh thức thần trí của mọi người, mà mọi người vừa rồi bị một phen thẩm vấn kịch liệt kia làm choáng váng đến nỗi thiếu chút nữa quên mất vị tân trạng nguyên đang ngồi ở dưới long ỷ, mặc triều phục hàng Lục phẩm, Vi Trầm Uyên.

Vân Khanh nhìn Ngự Phượng Đàn, lời vừa rồi của hắn thoạt nghe như là đang cười nhạo Vi Trầm Uyên nhát gan, không dám mở miệng, kỳ thật là đang nói Cảnh Hựu Thần khí thế bức người, ỷ vào quan phẩm, đem một Tân Trạng Nguyên vừa nhập quan đồ bức đến không có một cơ hội để mở miệng.

Quả nhiên, Minh Đế cũng chú ý tới việc Vi Trầm Uyên vẫn chưa mở miệng, hoặc chính xác mà nói, ông ta vẫn biết Vi Trầm Uyên đang ngồi ở chỗ kia, chẳng qua cố ý biến hắn trở thành trong suốt, không biết là đang khảo nghiệm hay là có ý khác, Đế tâm thâm sâu như biển, không thể đoán được.

"Vi Trầm Uyên, khanh có lời gì muốn nói?"

Minh Đế mở miệng hỏi, vị nam tử thanh tú vẫn một mực ngồi giữa sân nhìn người khác bàn luận về mình rốt cục cũng đứng lên, dưới con mắt chăm chú đánh giá của mọi người, lại rất vững vàng và bình tĩnh mà đứng ở trung tâm.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, vị Trạng Nguyên vừa rồi kín tiếng đến độ bị bọn họ coi thường này, mày rậm cương nghị, mắt sáng như sao, phong trần tuấn lãng, cả người khí chất khẳng khái như trúc, tựa như một cành trúc mọc lên ở giữa sân, xanh biếc lại thanh quý.

Mà tiếp theo đó, Vi Trầm Uyên chỉ nói một câu, chỉ có một câu, liền có thể làm cho Cảnh Hựu Thần mặt không còn chút máu, hoàn toàn thảm bại.