Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 401




Trong mắt Vân Khanh lộ ra một tia kinh ngạc. Khi trước Đông thái hậu còn chưa chấp chưởng quản lý hậu cung, vị trí thái hậu này đối với nàng chính là tìm không thấy nhìn không tới. Vì sao hôm nay nàng vừa tiến cung, Đông thái hậu liền muốn truyền nàng đến gặp. Ánh mắt nàng nhìn đến chỗ Cẩn Vương phi, đúng lúc Cẩn Vương phi cũng đang nhìn sang phía này. Vân Khanh cười khẽ, thầm nghĩ, nếu nói muốn gặp, hôm nay người Đông thái hậu muốn gặp hẳn phải là Cẩn Vương phi mới phải!

Có điều, bất kể là Đông thái hậu triệu kiến nàng vì lí do gì, nàng cũng nhất định phải đến. Lần trước Đông thái hậu nhúng tay vào chuyện đính hôn của Trì Mặc và An Tuyết Oánh, chứng minh rằng Đông thái hậu xác thực đang từng bước khôi phục lại quyền hành ở hậu cung.

Vì vậy Vân Khanh cười nhạt, nghiêng người nói với An Tuyết Oánh và Chương Oánh: “Đông thái hậu truyền ta đến, e là không phải chuyện trong chốc lát có thể xong được. Mọi người thay ta nói với mẫu thân, dặn người ở ngoài cung chờ ta.” Sau khi An Tuyết Oánh và Chương Oánh đồng ý, lúc này Vân Khanh mới xoay người cười nói với cung nhân: 

“Mời công công đi trước dẫn đường.”

Cung nhân kia là Quách công công bên người thái hậu, lăn lộn ở trong cung đã vài chục năm. Đôi mắt hí trên gương mặt già nua mang theo cái nhìn không dễ qua mặt, nãy giờ vẫn luôn để ý cử chỉ của Vân Khanh. Vốn đã nghe nói quận chúa Vận Ninh dung mạo xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng phóng khoáng, lúc này gặp mặt mới biết thì ra thiên hạ đồn đại không sai. Nàng không kiêu căng ngạo mạn như những tiểu thư nhà khác, ánh mắt bọn họ lúc nhìn những nô tài trong cung như ông thường mang theo vẻ khinh mạn và tự cao tự đại, khiến người ta khó chịu đến cực điểm.

Lại thấy vừa rồi nàng quay người nói chuyện cùng hai vị tiểu thư kia, có thể nhìn ra nàng là một người cẩn trọng và tỉ mỉ, không để Tạ thị đợi ở trong cung mà dặn đi ra phía ngoài, có lẽ cũng là đề phòng kẻ xấu nhân lúc này giở trò. Xem ra vị quận chúa Vận Ninh này ngoài tính cách dịu dàng phóng khoáng ra cũng là một nữ tử tâm tư tinh tế, thông tuệ linh mẫn. Nàng năm nay mới vừa mười lăm đã từng bước lên tới vị trí quận chúa, còn được bệ hạ ban hôn cho Cẩn Vương thế tử. Đây quả thực không phải là chuyện một nữ tử bình thường có thể làm được. Dưới nụ cười hòa nhã mềm mại ấy hẳn là cất giấu một tâm tư thông minh lanh lợi. 

“Quận chúa, mời đi bên này.” Sau khi Quách công công nghe được lời nói của Vân Khanh, nở nụ cười khiến những nếp nhăn trên mặt xô vào nhau, cúi xuống bày ra tư thế mời Vân Khanh bước lên kiệu nhỏ sớm đã được chuẩn bị từ trước.

Kiệu bốn người khiêng vòng qua con đường hẹp dài, hai bên tường đỏ thẫm trong cung còn loang lổ những vết tích ấm ướt, dấu hiệu của một mùa đông lạnh giá, những miếng băng mỏng đã từng kết lại trên mặt tường.

Vân Khanh không có tâm tư ngắm nhìn cảnh sắc xuân hàn trong cung, nàng ngồi yên trong kiệu, chấn chỉnh tinh thần đến Từ An cung của Đông thái hậu. 

Đông thái hậu tuy được Minh đế mời ra quản lý lục cung, nhưng vẫn ở trong Từ An cung, phân biệt với Từ Ninh cung ở phía Tây bên kia, tượng trưng cho quyền hành và thân phận của hai vị thái hậu tôn quý.

Có điều vị Đông thái hậu này đã ẩn cư trong Từ An cung nhiều năm nay, hiện tại đột nhiên ra mặt, cơ duyên cũng thật trùng hợp. Vừa lúc sau khi Tây thái hậu nghe người báo tin về chân tướng cái chết của quận chúa Quý Thuận mà nhiễm phong hàn, hoàng hậu lại vì chuyện của Tiết gia, trong lòng cũng ưu tư quá độ mà lâm bệnh. Vân Khanh không khỏi nghĩ tới kẻ đi trước Ngự Phượng Đàn một bước, đưa tin đến tay người nhà họ Tiết trước kia. Chẳng lẽ chính là người của Đông thái hậu? Nhưng Đông thái hậu vẫn luôn ẩn cư trong cung, Khổng gia cũng không có thực quyền thao túng được nhiều chuyện như vậy. Nếu do Đông thái hậu làm, quả thực vết tích đã quá rõ ràng rồi. Minh đế là người cẩn thận như vậy, chẳng lẽ lại chưa từng hoài nghi tới Đông thái hậu hay sao? Mà nếu đến Minh đế còn không điều tra ra được, chẳng lẽ phía sau còn có người lẩn trốn kĩ hơn?

Quyền lực của Tam hoàng tử trong triều hiện tại đã vô cùng lớn, mơ hồ có thể áp chế được cả Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử. Đây hẳn cũng có liên quan đến việc sau khi Tiết gia gặp chuyện không may, cục diện chính trị trong triều đình biến đổi chóng mặt. Ba mươi vạn binh quyền trong tay Tiết gia trước kia hiện tại đều đã quy về trong tay Minh đế. Nhưng xem tình hình các quốc gia tứ phía xung quanh Đại Ung, Minh đế không thể nào một mình thâu tóm hết toàn bộ binh quyền, cho nên giữa các phái bề ngoài nhìn có vẻ vô tư yên ổn, kì thực đã loạn thành một đống bùi nhùi, nhao nhao tranh nhau muốn đoạt được phần binh quyền này vào tay mình. 

Nếu nói chuyện của Tiết gia là do Tam hoàng tử gây nên, cũng không phải là không có khả năng…

Đương lúc Vân Khanh tập trung suy nghĩ, nghe được Quách công công phía ngoài hô lớn: “Quận chúa Vận Ninh, đã tới.”

Nghe thấy âm thanh bên ngoài, Vân Khanh thu lại tâm tư trong lòng, nét mặt mang theo nụ cười nhạt rời kiệu. Trước mắt nàng là mái vòm màu đỏ tía cong cong của điện Từ An cung. 

Nhìn bề ngoài, đoán chừng quy mô và diện tích của Từ Ninh cung và Từ An cung cũng xêm xêm nhau. Âu cũng là lẽ thường, nếu Minh đế đã lập Đông thái hậu là thái hậu, đương nhiên sẽ không cần ủy thác thực quyền cho thái hậu theo cách lộ liễu như thế. Thế nhưng sau khi được Quách công công dẫn vào trong điện, sự khác biệt giữa hai vị thái hậu này dần dần trở nên rõ ràng trong mắt Vân Khanh.

Từ lúc bắt đầu đi tới cửa điện, Vân Khanh đã ngửi thấy một mùi đàn hương nồng nặc, mùi hương như vậy chỉ có đốt quanh năm mới có thể tạo ra, thấm vào mỗi ngóc ngách trong khắp căn phòng. Mà bố trí trong phòng cũng rất tao nhã, lấy phong cách triều Thanh làm chủ đạo, không nguy nga tráng lệ như trong điện của Tây thái hậu. Hơn nữa qua cách bài trí trong phòng cùng bức thư họa được treo trên trường cũng có thể nhìn ra xuất thân và sở thích của vị Đông thái hậu này.

Đông thái hậu là con gái chính thất của lão thái gia Khổng gia, trước đây lúc tiên đế tuyển tú, chỉ hôn cho Đông thái hậu làm hoàng hậu. Đông thái hậu là con gái Khổng gia, dĩ nhiên từ thuở nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư, cùng tiên đế vợ chồng hòa hợp, dưới trăng đối thơ, tình cảm tốt đẹp, là một câu chuyện ai nấy trong triều đều ca tụng. 

Quách công công dẫn theo Vân Khanh đi vào điện chính rồi cũng không dừng lại ở đó, mà là dẫn Vân Khanh đi tới một gian khác trong Thiên điện. Trong phòng đốt than, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, điện này lại bày biện rất nhiều pháp thân của Bồ Tát, vài vòng đàn hương đang âm ỉ cháy trong lư hương.

Đông thái hậu cầm một chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn, đứng ở phía trước bức tượng Bồ Tát, chắp tay bái lạy. Vân Khanh thấy bóng lưng bà cao gầy, mặc trường bào màu nâu thêu kinh Phật, búi tóc chải gọn, phía trên chỉ đơn giản gài một chiếc trâm ngọc màu mỡ dê thể hiện thân phận Đông thái hậu tôn quý của bà.

Quách công công dẫn theo Vân Khanh đứng ở một bên, mãi đến khi Đông thái hậu lạy xong, Anh ma ma ở bên cạnh hầu hạ Đông thái hậu mới nhỏ giọng nói: “Đông thái hậu, quận chúa Vận Ninh tới rồi.” 

“Đến rồi à.” Giọng nói mang chút khàn khàn, Đông thái hậu vịn tay Anh ma ma xoay người lại. Đôi mắt tuy đã có nhiều nếp nhăn nhưng khiến người ta một khi nhìn vào liền cảm thấy giống như một mặt hồ yên tĩnh, nhìn không ra thần sắc bên trong. Nếu muốn Vân Khanh dùng một từ để hình dung, quả thực là “giống”, giống hình ảnh Bồ Tát ngồi trên tòa sen. Đôi mắt rất sáng nhưng không cách nào có thể nhìn được suy nghĩ bên trong.

“Thần nữ tham kiến Đông thái hậu. Đông thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Vân Khanh dẫn Lưu Thúy tiến lên quỳ lạy Đông thái hậu theo quy củ đại lễ, hai tay đỡ trước trán.

Đông thái hậu nở nụ cười nhẹ, mắt sáng như sao nhìn dáng người đang quỳ lạy trên đất, giọng nói thong dong chậm rãi như đàn hương phiêu bồng trong điện, hàm xúc thần bí mà ôn hòa: “Thật là một đứa nhỏ lễ độ. Mặt đất lạnh như vậy, cóng hết đầu gối rồi. Mau đứng lên đi.” 

Sau đó bà vịn tay Anh ma ma, đi tới ngồi trên ghế chủ vị.

“Đa tạ Đông thái hậu quan tâm.” Vân Khanh và Lưu Thúy nghe được lời này mới đứng dậy. Qua lời nói vừa rồi của Đông thái hậu, quả nhiên là cố ý bảo nàng tới đây. Hơn nữa, lại bởi vì nghe được mấy lời ra tiếng vào của hạ nhân mà gọi nàng qua đây, nhưng vừa rồi biểu hiện của nàng vẫn làm cho Đông thái hậu vừa lòng. Là dòng dõi thi thư, lễ nghi đương nhiên không thể thiếu. Sau khi Vân Khanh bước vào phát hiện nơi đây cực kỳ an tĩnh, nhưng cung nữ nội thị cũng không thiếu. Nói vậy Đông thái hậu cũng là một người cực kỳ chú trọng lễ nghi, một chút cũng không thể sơ suất.

“Từ khi thân thể Tây thái hậu có bệnh, hoàng đế mời ai gia xuất Từ An cung, ra mặt quản lý trên dưới lục cung, từ đó thường nghe thấy những người xung quanh nhắc đến chuyện của Vận Ninh ngươi. Ngươi từng dũng cảm chặn tên cho hoàng đế, quan tâm chăm sóc bệnh tình cho Tây thái hậu. Theo lý mà nói, ai gia từ đầu đã sớm muốn triệu kiến ngươi. Chỉ có điều thân thể ai gia không được tốt, ngày lạnh đổ tuyết chỉ e ngươi cũng không thích. Cho nên hôm nay vừa lúc Cẩn Vương phi vào kinh, sai người truyền ngươi qua đây nhìn trộm một chút, quả thực là một đứa trẻ ngoan.” 

Đôi gò má Đông thái hậu gầy yếu, mang theo nếp nhăn đặc trưng của những người đã có tuổi nhưng cũng không có vẻ là người quá mức sắc bén. Có lẽ bởi vì hàng năm ăn chay lễ Phật, ở bà ngược lại có một sự hòa khí và hiền hậu, giọng điệu lúc nói chuyện không cao không thấp, rất từ tốn bình thản.

Sau khi Vân Khanh nghe được lời của bà, nàng tiến lên một bước, cúi đầu, quỳ gối vái lạy rồi mới nói: “Thần nữ vốn chỉ là con gái một thương nhân người Dương Châu, may mắn được giúp bệ hạ lúc khó khăn, đó chính là vinh hạnh của thần nữ, lại nhận được thánh ân của bệ hạ, được phong làm quận chúa. Thế nhưng chung quy từ nhỏ vẫn là môn hộ không cao, không biết được đại sự triều chính, chỉ biết được một ít vị thuốc sơn dã có thể giúp Tây thái hậu giải ưu.”

Đông thái hậu nghe Vân Khanh nói vậy, ý cười trên mặt lại đậm thêm một chút. Đôi mắt như giếng nước thăm thẳm, sâu không thấy đáy khiến người nhìn vào vĩnh viễn đoán không ra suy nghĩ của bà, chỉ là qua độ sâu của những nếp nhăn, vẫn có thể cảm nhận được Đông thái hậu vừa ý. 

“Vận Ninh cũng không nên tự coi nhẹ mình, con gái thương nhân chỉ là thân phận trong quá khứ. Bây giờ ngươi đã là quận chúa do hoàng đế triều ta đích thân phong tặng, cho dù là ai cũng không thể coi thường ngươi đâu.”

Mãi đến khi nghe được Đông thái hậu nói những lời này, trong lòng Vân Khanh mới thở phào. Lời nói của Đông thái hậu vừa rồi thoạt nghe điềm đạm ôn tồn, kỳ thực che giấu sắc nhọn thật lớn. Đông thái hậu đang ám chỉ rằng, lúc đầu Vân Khanh tiến cung đã đến gặp Tây thái hậu lại chưa từng đến bái kiến bà, ngược lại phải đợi Đông thái hậu tuyên triệu mới bằng lòng đi đến.

Mà vừa rồi Vân Khanh có đề cập đến lí do bản thân ở tại Dương Châu xa xôi, lớn lên trong gia đình thương nhân, không hiểu mọi việc hậu cung. Ngày đó không đến thỉnh an Đông thái hậu cũng là vì nàng không có tâm tư muốn xu nịnh người trong hoàng gia, dùng hoàng gia làm bệ đỡ. Cũng bởi như vậy mới khiến Đông thái hậu hài lòng. Dù sao Đông thái hậu cũng đã ẩn cư trong cung hai mươi năm nay, Vân Khanh chỉ là con gái một thương nhân bình thường, không biết đến cũng không có gì là lạ.  

Ở hậu cung này, nghe một câu nói, làm một việc nhỏ đều phải tinh tế cân nhắc ý tứ trong đó mới có thể không bị kẻ khác nắm thóp. Cho dù khắp phòng Đông thái hậu đều là Bồ Tát cùng đàn hương, trang phục trên người bà cũng là kinh Phật, nhưng chung quy vẫn là sinh sống tại hậu cung, trưởng thành trong tường vây đỏ bốn phía cùng đám người môi có gươm lưỡi có kiếm đó cũng tránh không khỏi như vậy.

Vừa rồi Đông thái hậu cố ý dâng hương lễ Phật, e rằng là muốn Vân Khanh buông lỏng cảnh giác, để nàng cố ý cho rằng Đông thái hậu là một người chuyên tâm hướng Phật mà xem nhẹ hàm ý ẩn giấu trong lời nói của bà.

Nếu không phải từ lúc ngồi trong kiệu nàng vẫn luôn hoài nghi nguyên nhân khiến Tây thái hậu xảy ra chuyện, luôn đề cao cảnh giác đối với lời nói của Đông thái hậu, e rằng bởi vì bị vây trong không khí tĩnh mịch an ổn này, đích xác sẽ bất tri bất giác buông lỏng cảnh giác trong lòng. 

Phong thái của Vân Khanh càng thêm đoan trang, mắt mày lưu chuyển. Nàng mỉm cười, nói: “Hết thảy những gì thần nữ có hôm nay đều là bệ hạ và thái hậu hai cung ban thưởng. Thần nữ vẫn luôn ghi tạc trong lòng, vô cùng cảm kích.”

Trong mắt Anh ma ma lộ ra một tia tán thưởng nhìn Vân Khanh. Tạ ân này chính là một kỹ xảo, Đông thái hậu và Tây thái hậu, Đông làm chủ mà Tây là phó. Thế nhưng Tây thái hậu cũng là mẹ ruột của bệ hạ, danh hiệu của hai người này nếu nói bất kì ai trước đều sẽ khiến cung nhân của người còn lại nghe thấy sẽ cho rằng thiên vị phái kia hơn. Thái hậu hai cung - cách biểu đạt như vậy không thiên vị, cũng không thất lễ.

Ánh mắt Anh ma ma lưu chuyển trên gương mặt Vân Khanh, đôi mắt tinh nhuệ lộ ra một tia kinh ngạc, lại thật nhanh thu vào lòng. Xem ra Đông thái hậu nói không sai, quận chúa Vận Ninh này tuyệt đối là một người khéo léo nhanh nhạy. 

“Quả thực là khéo miệng. Thảo nào hoàng đế thích ngươi, ban ngươi cho Cẩn Vương thế tử. Trai tài gái sắc, ai gia cũng cảm thấy không tồi.” Đông thái hậu nhìn Vân Khanh, nếp nhăn bên khóe miệng khi cười càng sâu, tuy động tác của bà vẫn luôn chậm rãi, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân vẫn lộ ra khí thế uy nghiêm khiến người nhìn vào tuyệt đối sẽ không dám đánh đồng bà với lão phụ bình thường ăn chay niệm Phật. Đông thái hậu xoay người liếc nhìn Anh ma ma, Anh ma ma gật đầu, đi vào trong điện.

Đông thái hậu ho khan một tiếng, sau đó chỉ vào ghế, nói: “Ngươi ngồi đi.”

Vân Khanh tạ ơn, thân thể nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn thấy sắc mặt của Đông thái hậu sau khi ho khan thì trở nên hồng hồng, biết bà đã nhiễm phong hàn. Thế nhưng Vân Khanh vẫn làm như không biết, ngự y trong cung này nhiều như vậy, chỉ một chút phong hàn vặt, chữa qua loa cũng xong. Nàng sẽ không hảo tâm quá phận, muốn đến trị bệnh cho Đông thái hậu. Bây giờ bởi vì nguyên nhân thân phận, nàng đã bị người khắp bốn phương tám hướng để ý, nếu còn nói ra bệnh của Đông thái hậu chẳng phải là vơ chuyện vào người hay sao. 

Một lát sau, Anh ma ma cầm một chiếc hộp từ trong điện đi ra, đem đến bên người Vân Khanh. Mở chiếc hộp ra thấy bên trong là một chuỗi dây chuyền được kết từ bốn mươi chín hạt ngọc châu màu đỏ, mỗi một hạt đều được mài đến nhẵn bóng. Ngọc châu phát ra tia sáng loáng loáng màu đỏ nhạt vô cùng kiều diễm tươi mới làm người ta trông thấy liền muốn giơ tay nắm một chút những hạt châu tròn tròn kia. 

“Dây chuyền mã não thật đẹp.” Vân Khanh cũng không che giấu sự tán thưởng của bản thân đối với sợi dây chuyền này, khóe miệng cũng nở một nụ cười đúng mực.

Đông thái hậu cũng không tìm ra cảm xúc khác nào ngoại trừ vẻ thưởng thức trên gương mặt Vân Khanh. Chuỗi hạt châu bằng mã não này bình thường cũng không dễ nhìn thấy, hơn nữa còn có thể nói là vô cùng hiếm gặp, mỗi một hạt ngọc đều phải duy trì được màu đỏ sáng và trong suốt như vậy. Cơ bản một khi loại mã não này được phát hiện, cũng sẽ được trình lên hoàng gia. Ngay đến trong nhà những trọng thần thông thường cũng chỉ có thể đợi thái hậu, hoàng hậu hoặc hoàng đế ban thưởng mới có thể nhìn thấy. Những nữ tử bình thường gặp được một chuỗi hạt như vậy, nhất định sẽ lộ ra ham muốn ước ao sở hữu, khát vọng trong lòng không giấu được mà bộc lộ ra ngoài. Nhưng Vân Khanh thì không. 

Đương nhiên, không phải Vân Khanh không thích châu báu mà là đối với kiếp này của nàng, tầm quan trọng của mấy thứ châu báu ấy còn kém xa so với những thứ khác. Huống chi Đông thái hậu đưa ra chuỗi mã não này, dù thế nào cũng không phải để nàng thưởng thức.

Biểu hiện của Vân Khanh càng khiến bà vừa lòng, sau đó lại nảy ra một chút suy nghĩ sâu xa. Đông thái hậu lập tức che giấu bằng vẻ bình tĩnh, chỉ vào chuỗi mã não, nói: “Đây là chuỗi hạt ai gia thường đeo lúc trẻ, bây giờ màu sắc tươi tắn như vậy lại không thể đeo lên người được nữa. Hôm nay gặp ngươi tuổi trẻ mỹ mạo, da trắng môi hồng, dung nhan này quả thực là thích hợp. Coi như đây là quà gặp mặt của ai gia, cám ơn ngươi đã cứu hoàng đế đi!”

“Đông thái hậu như tùng bách trường thanh, chuỗi hạt mã não đỏ thẫm này quả thực thích hợp với thân phận và khí thế của người. Vân Khanh chỉ là một thần nữ nho nhỏ, sao có thể nhận được vật quý giá như vậy.” Vân Khanh vội vàng đứng lên hướng về phía Đông thái hậu, nét mặt mang theo vẻ hoảng hốt đáp. 

Đỏ thẫm là màu sắc mà chính thê sử dụng, cũng chính là màu sắc nương nương trong cung sử dụng. Đông thái hậu vừa nghe thấy lời nói của Vân Khanh, mắt mày như có như không giãn ra. Mấy năm nay, chắc hẳn hoàng hậu này của tiên đế vẫn luôn bị Tây thái hậu chèn ép, e rằng trong lòng khó chịu không ít. Thế nhưng thời cuộc biến đổi, hoàng tử mà Đông thái hậu sinh ra là một kẻ phản nghịch, hiển nhiên không thể nhắc tới lúc này. Bây giờ lại nghe Vân Khanh nói như vậy, cũng không biết trong lòng dấy lên cảm xúc gì, ánh mắt lưu chuyển trên chuỗi mã não đỏ:

“Ngươi đừng nịnh ai gia, chuỗi ngọc này màu sắc trẻ trung tươi mới như vậy, ai gia mang ra ngoài còn không phải để người ta chê cười hay sao. Nhà ngươi vốn là phú thương, vừa nhìn có thể nhận ra được đây là thứ tốt, ai gia cứ giữ tại đáy hòm cũng chẳng có tác dụng gì.”

“Đông thái hậu ban cho ngươi, ngươi hãy nhận đi.” Anh ma ma đứng bên cạnh cũng mở miệng, chỉ là trong lời nói mang theo chút cứng rắn. Đông thái hậu ban thưởng, nếu Vân Khanh lại từ chối lần nữa ngược lại có vẻ như không biết tốt xấu. Hai tay tiếp nhận chuỗi hạt châu, nàng kính cẩn tạ ơn. 

Lúc này Đông thái hậu mới lộ ra một nụ cười mỉm, lại cúi đầu ho khan hai tiếng: “Một chuỗi ngọc châu không là gì cả, sau này sẽ còn vinh hoa phú quý nhiều hơn, lúc đó ngươi lại càng phải để tâm. Cẩn Vương thế tử cũng là một chàng trai tốt.”

“Vâng, thần nữ xin nghe lời dạy bảo của Đông thái hậu.” Trong lòng Vân Khanh tràn đầy nghi ngờ, luôn cảm thấy một câu nói này của Đông thái hậu quá mức ý vị thâm sâu khiến nàng phải cẩn thận suy đoán, phen này Đông thái hậu truyền nàng đến đây rốt cuộc là có ý gì. Thế nhưng trong lòng rối như tơ vò, nhất thời thật sự nghĩ không ra ý tứ của Đông thái hậu là do đâu.

“Khụ…khụ…” Đông thái hậu lại ho khan hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi. 

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, người mau về đi.”

“Đông thái hậu bảo trọng phượng thể, thần nữ xin cáo lui.” Trong lòng Vân Khanh tràn đầy nghi ngờ, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như nước, theo Quách công công hộ tống men đường cũ trở về.

Ở Từ An cung đi ra, kiệu nhỏ vẫn dừng trước điện. Vân Khanh liếc nhìn kiệu một chút, nhớ tới mùi đàn hương ngửi thấy trong cung Đông thái hậu ban nãy, lắc đầu với Quách công công: “Ta muốn đi bộ một chút, không ngồi kiệu được không?” 

Quách công công nhìn kiệu, cũng không làm khó dễ, tươi cười nói: “Hiện giờ tuy là đầu xuân hàn khí đang thịnh, nhưng nếu quận chúa không ngại, muốn đi bộ một chút cũng tốt. Đầu xuân đúng lúc lộc non nảy ra đầu cành, rất đẹp. Hoa đào trong cung cũng sớm đã nở, thời điểm bây giờ vẫn chưa muộn, quận chúa vừa vặn có thể vừa đi vừa ngắm.”

Quách công công không giống Anh ma ma, ông dẻo miệng giỏi lấy lòng người. Vân Khanh cười gật đầu, dặn Lưu Thúy nhét ngân phiếu cho ông, sau đó vịn tay Lưu Thúy chậm rãi tản bộ.

Nói đến cảnh sắc, Vân Khanh thật ra không có bao nhiêu tâm tư thưởng thức. Nàng chẳng qua chỉ là cảm thấy chuỗi ngọc này Đông thái hậu ban thưởng có chút quý giá, lại cảm thấy vừa rồi trong phòng đàn hương tràn ngập, có chút buồn bực. Nhân lúc đường đi cũng không dài, tản bộ một chút. 

Quách công công dẫn đường ở phía trước, Vân Khanh nhìn hai bên đường vương cành lá cũng có vài phần hứng thú. Ngay lúc đi ngang qua một viện trồng đầy hoa đào, Vân Khanh đột nhiên trượt chân, cứ thế suýt té thẳng xuống đất. Lưu Thúy đi ở phía sau nàng, sợ hãi vội vàng giữ chặt Vân Khanh mới ngăn được cơ thể nàng sắp ngã xuống.

“Tiểu thư, người có sao không?” Lưu Thúy đỡ lấy Vân Khanh, trên mặt tràn ngập lo lắng, luôn miệng hỏi.

Mà Quách công công lúc này mới có phản ứng, quay đầu lại, trên mặt cũng mang theo vẻ sợ hãi. Ông nhìn thoáng qua mặt đất: “Quận chúa, người có bị thương không?” 

Vân Khanh nhíu mày, sau đó chậm rãi giãn ra, ánh mắt nhìn xuống dưới đất. Các con đường trong cung đều có cung nhân quét dọn, liên tục xử lý lá cây từ phía trên rơi xuống.

Mà đường đi nơi này phủ đầy đá trơn, phía trên còn rắc những vụn ngọc lưu ly nhỏ, dưới ánh nắng chiếu xuống đẹp vô cùng. Ngay chỗ Vân Khanh vừa đi ngang qua, giữa hai cục đá lại kết một miếng băng mỏng.

Đây cũng là lí do vì sao Vân Khanh đang đi yên lành lại đột nhiên trượt chân. Miếng băng mỏng kết lại giữa cục đá nhìn qua như là vệt nước, nhưng khi giẫm lên lại trơn trượt vô cùng, căn bản không thể đứng vững. 

Quách công công hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, chau mày nói: “Mấy kẻ cung nhân này, quét tước cũng thật sơ ý, còn để sót lại băng kết giữa hai khe đá. Quận chúa yên tâm, một lát nữa nô tài quay lại chỗ Đông thái hậu, sẽ nhờ người xử lý việc này.”

Vân Khanh nhìn miếng băng mỏng trên mặt đất, trong đôi mắt xẹt qua một tia âm u, ánh mắt vẫn sáng như gương. Thời điểm nàng giương mắt nhìn Quách công công đã trở lại với sự dịu dàng: “Sự quan tâm của công công ta xin nhận trong lòng. Chỉ là thời tiết này tuy đã đầu xuân nhưng vẫn vô cùng lạnh lẽo. Giọt mưa rơi xuống khó tránh khỏi kết tại chỗ này, chỉ tại ta không cẩn thận mà thôi.”

Quách công công nghe xong, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, chắp tay nói: “Quận chúa tâm tính mềm mỏng không trách tội người khác, nô tài cảm tạ quận chúa. Chỉ là không biết quận chúa có bị thương hay chăng, có cần nô tài mời ngự y đến xem?” 

Vân Khanh thản nhiên cười như đóa hoa nở trên mặt băng, để lộ màu sắc đỏ tươi. Nàng nhìn Quách công công, nói: “Không sao, vừa rồi nha hoàn của ta tay chân lanh lẹ, không bị thương. Phiền lòng công công rồi.”

Quách công công nghe vậy, ánh mắt lại chú ý nàng thêm một chút, thấy Vân Khanh thản nhiên cười nhẹ, không có bất kỳ chỗ nào không ổn mới yên tâm tiếp tục dẫn đường phía trước.

Mãi đến khi đưa nàng ra khỏi hậu cung, lúc này Quách công công mới xoay người rời đi. Tạ thị trông thấy Vân Khanh, nhìn thoáng qua mã não đỏ vừa được ban thưởng, hỏi đến chuyện Đông thái hậu trong cung, thấy không có phát sinh những tình huống khác, lúc này mới thôi.  

Vừa vào đến Quy Nhạn các, Vân Khanh cho tất cả các nha hoàn lui xuống, lúc này mới đi vào thư phòng ngồi xuống trước giường mỹ nhân. Nàng nói với Lưu Thúy: “Đến chỗ hòm thuốc, ô thứ ba tầng thứ hai, lấy bình tròn màu xanh biếc qua đây cho ta.”

Mặc dù Lưu Thúy không biết Vân Khanh cần thuốc làm gì, vẫn lập tức lấy thuốc đem đến. Vừa nhìn dán nhãn trên bình thuốc lại chớp mi hỏi: “Tiểu thư, có phải người đã trật khớp rồi hay không?”

“Đau. Lưu Thúy, mau giúp ta bôi thuốc đi.” Gương mặt Vân Khanh lập tức gần như biến sắc, trên vầng trán trắng như tuyết có những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, dọa Lưu Thúy sợ đến mức vội vàng giúp nàng cởi tất. Lúc này mới nhìn thấy mắt cá chân trái của Vân Khanh sưng lên thật to, chắc hẳn là do sự cố trong cung vừa rồi.  

“Tiểu thư, người đã đi đường xa như vậy, lẽ nào lúc đầu không đau? Bây giờ mới bắt đầu đau?” Ngón tay Lưu Thúy nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên vị trí bị sưng, vừa khó hiểu hỏi, vừa giúp Vân Khanh nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân sưng đỏ.

Vân Khanh khẽ hít vào một hơi, vỗ vỗ cánh tay Lưu Thúy, cau mày nói: “Em xoa bóp như vậy không đau mà được sao. Nhẹ nhàng một chút.”

“Vì sao không trực tiếp vào cung thoa thuốc rồi hãy về?” Lưu Thúy có chút bực dọc:  

“Lúc đó Quách công công còn hỏi người có bị thương không, người nói không sao, sau đó lại đi một đoạn đường dài như vậy, vì sao người không lên tiếng chứ?”

Trong ấn tượng của Lưu Thúy, những gì Vân Khanh ăn hằng ngày, dùng hằng ngày, không có thứ nào không công phu tinh xảo. Những son môi bột phấn đều là hoa tươi nha hoàn trong nhà thu thập rồi chưng cất mà thành, tuyệt không mua những nguyên liệu không tinh khiết bên ngoài. Nàng không phải là người thích ngược đãi chính mình.

Nhớ tới tình huống lúc đó, đáy mắt Vân Khanh dâng lên một tầng hàn ý. Khóe miệng nàng mang theo nụ cười như có như không, lạnh lùng nói: “Nếu tiểu thư của em lên tiếng, bây giờ chỉ e vẫn chưa về được nhà.”