Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 69




Lại tập trung nhìn, người này mặc áo bào trắng, cả người nam tử tỏa sáng như thác nước, không phải Ngự Phượng Đàn thì là ai!

(Chu: anh lẻn vào nhà người ta lại mặc đồ màu trắng bắt mắt như vậy, pó tay)

Mới vừa rồi còn kinh ngạc lập tức biến thành tức giận vô cùng, ban ngày ở thư viện chọc nàng còn chưa đủ, tới đêm còn không một tiếng động lẻn vào đây, nàng rốt cuộc thiếu vị thế tử này cái gì đây: "Ngươi lén lút vào đây làm gì!"

Tuy giọng nói không vui, cuối cùng vẫn giảm nhỏ giọng xuống, nếu làm nha hoàn bên ngoài biết, nàng cùng một nam nhân ở chung một phòng truyền ra ngoài, e rằng sóng gió lại dâng lên nữa.

Ngự Phượng Đàn vẫn đứng đó không nói một lời, hắn nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt nàng như trăng, mắt phượng giống như hai cánh phượng, bay nghiêng tới, bên trong trăng sáng gió mát, quý khí lười biếng sinh ra ba phần quyến rũ, một mái tóc đen không có trang sức, giống như tơ lụa thượng hạn trên đỉnh đầu, còn lại giống như ngàn dậm thác nước đổ xuống, từ trung y mỏng nhẹ của nàng xỏa xuống, cuối cùng bị che dưới chăn mỏng, khiến người ta không nhịn được muốn lấy lớp cách trở này ra, nhìn xem thác nước này cuối cùng chảy về nơi nào.

Trong bóng đêm, mỹ nhân duyên dáng, dung nhan vốn quyến rũ xinh đẹp, dưới ánh trăng mông lung, càng trở nên mê người hơn. (~^^~)

Ngự Phượng Đàn cũng không biết mình bị ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến khuê phòng của nàng, hắn là muốn đi dạo xung quanh xem, kết quả liền đi dạo đến đây, có lẽ ban ngày không cùng nàng nói được hai câu, trong lòng lại muốn cùng nàng nói chuyện với nhau, liền đi tới nơi này.

Ngày ấy ở Liễu phủ, hắn đi thăm dò đồ vật này nọ, lại phát hiện người nọ thế lại nhẫn tâm hạ độc hắn, hắn biết người nọ cho tới giờ cũng không thích hắn, thậm chí sau khi biết bí mật đó, hắn cũng chưa bao giờ để ý, đối với người nọ chưa từng thay đổi, lại không ngờ được, người nọ thế nhưng lại có thể ra tay. Nếu không phải võ công hắn cao đỡ được, e rằng sẽ chết dưới chưởng ở Liễu phủ rồi, khi đó hắn nghĩ, đã chết liền chết trong cuộc tấn công, cùng lắm một mạng còn một mạng tấn công. (Chu: giống samurai quá)

Ai ngờ trong rừng cây lại gặp nàng, rõ ràng bị hắn uy hiếp, nhưng lại không nhát gan đến phát run, ngược lại còn nói "Không có gì quan trọng hơn còn sống."

Chính câu nói này đã thay đổi ý niệm trong đầu hắn, nếu hôm nay hắn có thể đứng tại vị trí thân phận này, như vậy hắn liền muốn sống, bởi vì hắn cần phải sống.

Vân Khanh dưới cái nhìn chăm chú của hắn, sắc mặt không khỏi đỏ ửng lên, nàng càng cảm thấy tức giận hơn, nam tử này xông vào như vậy, lại cứ nhìn nàng không nói lời nào, tuy nàng sống hai đời người, nhưng mới cưới chưa bao lâu liền chịu oan mà chết, lúc này cùng một nam nhân xa lạ ở chung, khó tránh khỏi cảm thấy áp lực có phần lớn nha, sợ hắn có hành động gì, lại thấy hắn không nói một lời nào, nhíu mày đuổi khách: "Ngươi không phải đi nhầm phòng chứ, Vi Ngưng Tử ở trong khách viện phía đông cơ!"

(Chu: cười đau cả bụng)

Lúc này, Ngự Phượng Đàn cuối cùng cũng có phản ứng.

Hắn nhíu chặt hai lông mày đẹp lại, hơi nghiêng đầu như không hiểu lắm, hỏi: "Ta tìm nàng ta làm gì?"

Lúc hắn nói chuyện, vô thức bước tới từng bước, hành động này làm cho Vân Khanh nghiêng người ra sau, hai tay đan phía trước ngực, phòng ngừa hắn có bất kì hành động nào khác: "Ngươi không tìm nàng ta, đến Thẩm gia làm gì?"

Ngự Phượng Đàn rốt cuộc phát hiện, thì ra nàng nghĩ mình đến là muốn tìm Vi Ngưng Tử, tìm lầm phòng mới lạc đến nơi của nàng, đã biết ý nghĩ của nàng, hắn liền vui vẻ bước tới phía trước, Vân Khanh lập tức nói: "Ngươi đứng lại đó, bước qua ta liền...." Nàng sờ sờ đầu giường, lấy ra một cây kéo sắc nhọn, hai tay cầm hướng về phía Ngự Phượng Đàn, bình tĩnh mạnh mẽ nói: "Ngươi là thế tử gia, muốn nữ nhân nào đều có, đừng tới tìm ta, đừng tới tìm ta, ta chỉ là một nữ nhi thương nhân mà thôi...."

"Nàng buông kéo ra trước đã." Ngự Phượng Đàn biết nàng hiểu lầm ý tứ của mình, lại thấy nàng cầm kéo, sợ nàng không cẩn thận tự làm mình bị thương, mở miệng nói.

"Ngươi đứng xa một chút." Vân Khanh nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngự Phượng Đàn.

Ngự Phượng Đàn nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, mắt hẹp lấp lánh, nghe lời lui lại phía sau vài bước, cho đến khi hai người cách nhau hai thước, mới mở miệng nói: "Kéo nguy hiểm như vậy không nên để ở đầu giường, cẩn thận tự làm bị thương mình..."

"Không để ở đầu giường, người như ngươi vào đây thì làm sao bây giờ?" Vân Khanh cắt ngang lời hắn, đáy mắt mang tia dò xét.

"Chẳng lẽ nhà nàng thường có người tiến vào sao?" Mắt hẹp Ngự Phượng Đàn híp lại, lộ ra tia nguy hiểm, giọng hỏi hơi lạnh, ngoại trừ hắn còn có người khác vào khuê phòng của nàng? (^^)

Thường có người người tiến vào? Hắn xem nhà nàng như cửa hàng sao? Vân Khanh liền tức giận, trên mặt nhiễm sắc lạnh: "Những người khác cả đời cũng không nhàn rỗi như ngươi vậy."

Nghe vậy, mắt hẹp Ngự Phượng Đàn mang ý cười, cười cười không chút để ý, nói: "Nàng đừng khẩn trương, ta không phải đến mạo phạm nàng..."

"Vậy ngươi tới làm gì?" Vân Khanh liếc nhìn bên ngoài một cái, vừa rồi tiếng hai người bọn họ nói chuyện cũng không nhỏ, nhưng Thanh Liên lại không có động tĩnh gì, chẳng lẽ Ngự Phượng Đàn động chân tay rồi, nghĩ vậy, nàng càng phải cẩn thận.

"Nếu ta là tên dâm tặc, nàng bây giờ còn có thể giữ khoảng cách như thế này nói chuyện với ta sao?" Ngự Phượng Đàn khẽ cười nói, hai tay mở ra, tay áo rộng thùng thình từ động tác của hắn giống như ánh trăng chảy xuống, lại chảy tiếp xuống đất.

Lúc này Vân Khanh mới dần dần tỉnh táo lại, trong khoảng thời gian vừa rồi, nếu Ngự Phượng Đàn muốn làm gì, hắn đã sớm ra tay rồi, xem ra hắn thật sự không phải loại người này, đem kéo chậm rãi đặt dưới gối lại, đôi mắt Vân Khanh nhìn, lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh ung dung như trước: "Nếu thế tử gia không phải như vậy, thế có chuyện gì mà ngươi nhất định phải nói chuyện lúc nửa đêm chứ?"

Lời này mang mấy phần mỉa mai, nhưng Ngự Phượng Đàn nghe xong lại thấy tốt hơn nhiều, nàng cuối cùng không dùng ánh mắt nhìn hái hoa tặc mà nhìn mình nữa, hắn hơi vén bào lên, ngồi xuống ghế gỗ màu hồng bên ngoài khắc lá sen đối diện, môi mỏng khẽ nhếch, nói: "Ban ngày gặp nàng hình như không quá thích cùng ta nói chuyện."

Đâu chỉ không thích nói chuyện với hắn, quả là tránh như tránh quỷ vậy, có thể cách càng xa càng tốt, Vân Khanh âm thầm oán trong lòng, sắc mặt thản nhiên nói: "Thật ra không chỉ ban ngày thôi, ta ban đêm cũng không thích cùng thế tử ngươi nói chuyện đâu."

)

Ngạch.....

Sắc mặt Ngự Phượng Đàn ngạc nhiên, bị sặc đến á khẩu không trả lời được, nhìn cô gái nhanh mồm nhanh miệng trước mặt, ban ngày lúc nhìn nàng nói với mấy cô gái đó, trong lòng hắn kiêu ngạo cỡ nào a, lúc này chính mình bị răng nhọn nàng quay sang, tư vị này thật đúng là không dễ chịu mà.

Bề ngoài quý phái ung dung, bên trong thật đúng là...

Thật sự là một tiểu hồ ly nhanh mồm nhanh miệng.

Ừ, đúng, nhanh mồm nhanh miệng, Ngự Phượng Đàn vì chính mình đã cho Vân Khanh một hình tượng thật đáng yêu mà mỉm cười, bóng dáng phản chiếu trong mắt hẹp ánh sao nhỏ xoay quanh: "Khanh Khanh, thế nhưng món nợ ban ngày nàng cắn ta, còn chưa có tính đâu."

Khanh Khanh?

Xưng hô rất quen thuộc.

Chẳng lẽ giọng nói ban ngày bên tai nàng là của hắn? Nàng khẽ hừ một tiếng, nhớ tới màn đó trong thư viện, trong mắt phượng lại một mảnh tối đen, không khách khí nói: "Ai khiến thế tử xen vào việc của người khác, ngươi không ra tay, bị cắn sẽ không phải là ngươi!"

Nàng trái lại hy vọng cắn là cắn lên cổ tên nam tử Cảnh Hữu Thần kia, tốt nhất là một ngụm cắn xuống, trực tiếp cắn chết hắn ta cho xong.

Lời này rơi vào tai Ngự Phượng Đàn, lại mang ý tứ khác, nhớ tới Vân Khanh cùng Cảnh Hữu Thần trong lúc đó "nhìn nhau tình cảm mặn nồng", trong lòng hắn liền có chút không thoải mái, thân mình dựa vào ghế cũng hơi ngồi thẳng lên, trong mắt hẹp mang tia âm thầm lãnh ý, nói: "Cảnh Hữu Thần không phải người tốt, nàng chớ lại gần hắn."