Cam Xanh Nhỏ

Chương 4




Người nhà Đào Dụ Ninh rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức không chỉ mời hai ông cháu Dư đến đón năm mới đêm giao thừa, mà còn dứt khoát để họ ở lại đây ngủ.

Nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, nhưng chỉ còn lại hai phòng ngủ, một phòng kia đã được đổi thành thư phòng, mỗi khi có thân thích đến cả nhà đều phải chen một chút, lúc này, Đào Dụ Ninh chủ động nhường phòng của mình lại cho ông Dư, Dư Hiện nói: "Vậy cậu ngủ một mình ở ghế sô pha trong phòng khách đi, tôi với ông tôi ngủ trong phòng cậu."

Đào Dụ Ninh không vui: "Không được! Phòng đó tôi chỉ cho một mình ông Dư ngủ thôi, cậu ra phòng khách ngủ với tôi."

Đào Dụ Ninh đang che giấu tâm tư nhỏ của mình đây, bởi vì nếu cậu không nói thì cha mẹ cũng đem phòng cậu nhường lại cho ông Dư, cậu phải ngủ trong phòng khách, cậu sợ, dù gì cũng là một đứa nhát gan đến cả phim kinh dị còn không dám xem.

Dư Hiện cười cậu: "Sao cậu lại dính lấy tôi vậy?"

"Ai thèm dính lấy cậu, tôi chỉ sợ cậu ảnh hưởng đến giấc ngủ của ông Dư thôi." Đào Dụ Ninh túm lấy áo Dư Hiện kéo người ra khỏi phòng ngủ.

Mẹ Đào ôm chăn ra đến, cười nói với hai người bọn họ: "Được rồi, hai đứa nhỏ các con ngủ ở đây đi, đừng làm phiền đến ông."

Bà ném chăn lên người Đào Dụ Ninh: "Đừng chơi muộn quá, sáng mai dậy không nổi là mẹ đánh con."

Nói đánh cậu là không có khả năng, mấy năm nay Đào Dụ Ninh chưa bị ai đánh bao giờ, nhưng nếu lúc đó thật sự không chịu rời giường, dám chắc là sẽ bị lải nhải.

Trước khi trở về mẹ Đào tắt đèn ở phòng khách, lúc này, căn nhà im ắng như cái nhà ma, chỉ có bên ngoài thỉnh thoảng phát ra tiếng pháo.

Trong phòng khách tối như mực, nhưng cũng không đến mức không nhìn thấy gì, lồng đèn nhỏ màu đỏ mà ba Đào tự tay treo lên ban công vẫn sáng, thật đáng mừng.

Đào Dụ Ninh nói: "Cậu buồn ngủ chưa?"

"Buồn ngủ." Dư Hiện ngã lên ghế sô pha, "Ghế sô pha nhà cậu to thật."

"Cũng bình thường." Đào Dụ Ninh thẳng người nằm xuống bên chỗ còn lại, hai đầu đưa về hai hướng, chân thì chồng lên nhau, "Cậu đừng có chen với tôi." 

Dư Hiện không nói gì, nhưng vẫn len lén cười.

"Ai da! Cậu đừng làm tôi!" Đào Dụ Ninh vốn không buồn ngủ, còn đang dùng kế sủi cảo ru mình ngủ, nhưng rốt cuộc Dư Hiện lại không thành thật, còn dùng chân gác lên chân cậu.

"Tôi làm cậu cái gì?" Dự Hiện hỏi, "Tôi làm cậu chỗ nào rồi?"

Đào Dụ Ninh lầm bầm, chửi hắn không biết xấu hổ.

Dư Hiện nói: "Haiz, cậu không định nói với tôi câu sinh nhật vui vẻ sao?"

"Mắc mớ gì?"

"Mùng một đầu năm là sinh nhật của tôi." Dư Hiện nói, "Cùng ngày với Giả Nguyên Xuân."

*贾元春: Giả Nguyên Xuân là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, sinh vào mùng 1 tháng giêng.

"Ai da, tuân chỉ nương nương." Đào Dụ Ninh trượt xuống ngồi xổm, lấy tay cào cào lòng bàn chân Dư Hiện, "Vậy thì sinh nhật vui vẻ, mai sáng cậu mời tôi ăn kem đi."

"Sinh nhật tôi mắc gì tôi phải mời cậu ăn?"

"Tại vì cậu lớn hơn tôi, cậu là anh của tôi, cậu mua kem cho tôi."

Đào Dụ Ninh rất giỏi ăn vạ, Dư Hiện không còn cách nào khác.

Hai thằng nhóc thối buổi tối còn ngủ trên ghế sô pha, kết quả buổi sáng lúc người lớn dậy lại phát hiện hai đứa đều lăn hết xuống đất, Đào Dụ Ninh nằm sấp lên người Dư Hiện, ngủ mê man nước miếng ra ào ào.

"Chết thằng nhỏ." Mẹ Đào tát một cái vào mông con mình, "Mau thu nước miếng của con lại, quần áo của Dư Hiện dơ hết rồi kìa."

Đào Dụ Ninh bị tát một cái liền tỉnh, hoảng loạn, vô thức bấu vào người Dư Hiện, Dư Hiện bị bấu một cái cũng giật mình tỉnh dậy.

"Mấy đứa nhanh lên, đi rửa mặt, chút ăn cơm."

Đào Dụ Ninh lẩm bẩm đáp lại, lại chui chui vào ổ chăn nóng hầm hập.

Cậu chui vào ổ chăn không khác gì chui vào trong lòng Dư Hiện, cậu xoay tới xoay đi cọ tới cọ lui, Dư Hiện một phát túm được, nói: "Đừng có nhoi, chút nữa lại xảy ra chuyện đó."

"Hả? Chuyện gì?" Đào Dụ Ninh còn lơ mơ ngủ, mê man ngẩng đầu nhìn Dư Hiện.

Khuôn mặt buồn ngủ của cậu hồng hào nhỏ nhắn, đầu tóc như cái ổ gà, giống như một quả đào chín bị người ta giày vò.

Dư Hiện nói: "Cậu muốn biết chuyện gì à?"

"Ờ." Mặc dù Đào Dụ Ninh không muốn học hành, nhưng bản tính tò mò ham học hỏi vẫn rất mãnh liệt.

"Được thôi." Thế là Dư Hiện cầm lấy bàn tay cậu, sờ lên đũng quần của mình.

Đào Dụ Ninh ngây ngẩn ra nửa ngày, sau đó hét ầm lên, quấn chăn lăn sang một bên.

Cậu nhỏ giọng gầm gừ: "Cậu đùa kiểu gì lưu manh thế?"

"Tôi đùa lưu manh cái gì?" Dư Hiện trái lại thản nhiên, "Tự cậu phải biết."

"Nhưng cậu cũng không thể làm vậy!" Đào Dụ Ninh nói, "Cậu đúng là đê tiện mà, mới nhỏ đã vậy thì không học giỏi được đâu."

"Sao lại không học giỏi? "Chào cờ" là chuyện bình thường, đừng nói là cậu không có vậy nha."

Đào Dụ Ninh có, nhưng cậu sẽ không để cho người khác sờ vào giống Dư Hiện.

Cậu nói: "Cậu thì biết cái gì, tôi là một tiểu gay ngây thơ, không thể sờ lung tung!"

Cậu còn nói: "Gay với thẳng nam cũng giống như trai với gái vậy đó, cậu đừng có táy máy tay chân với tôi."

Dư Hiện cười, kéo chăn, nhích nhích tới chỗ cậu.

"Cậu tính làm gì?"

"Không có gì." Dư Hiện nói, "Chỉ muốn nói cho cậu biết, hai đứa mình không phải khác nhau giữa gay với thẳng nam đâu."

"Gì? Cậu là gái à?"

Dư Hiện sáp tới bên tai cậu, "Hai đứa mình khác nhau ở 0 với 1."