Cẩm Y Đương Quốc

Cẩm Y Đương Quốc - Chương 484




Năm đó Mục Tông Trang hoàng đế còn ở trong Dụ Vương tiềm để, thường rảnh rỗi dạo quanh kinh sư, và cả những nơi chùa chiền, thậm chí cả những nơi có tên là Vô Danh Bạch ngoài thành, khi ấy Trang hoàng đế đi đến gần nơi đó, nhìn thấy một thiếu niên đang khóc trước hai thi thể, thảm thương vô cùng, lại gần hỏi mới biết 3 anh em nhà đó vô cùng đói khổ, sau khi bị cha mẹ hoạn đi thì cùng cha đến kinh thành, không ngờ chưa tìm thấy đường thì cha đã bệnh chết, hai người anh em cũng lần lượt bệnh chết theo.



Thái Nam biết rất rõ điển cố này, Vương Thông nghe thì lại chau mày, rốt cuộc là cha mẹ nhẫn tâm thế nào mới hoạn 3 đứa con trai đi, chẳng nhẽ lại ôm giấc mộng tiến cung hưởng vinh hoa phú quý?



Mục Tông Trang hoàng đế thấy cậu bé đó đáng thương bèn bảo người giữ lại, thiếu niên đó chính là Lâm công công Lâm Thư Lục hiện nay, nghe nói Lâm công công sau khi có thân phận thì có cho người đi tìm kiếm nhưng vô ích, họ Lâm không phải là hiếm, thứ tưởng chừng như rõ ràng lại trở nên mơ hồ, Vương Thông vỗ vỗ trán, khó xác định quá.



“Trong cung có lưu truyền một truyền thuyết, nói Trang hoàng đế từng nói với Tiêu hoàng đế, vì vậy Tiêu hoàng đế những năm cuối đời đến năm thứ 2 đời hoàng đế tiếp theo không hệ tuyển thêm hoạn quan”



Đại danh Vô Danh Bạch này có liên quan đến hoạn quan, với thân phận của mình, đương nhiên Thái Nam biết chuyện này, Vương Thông hỏi thêm: “Đến nay Vô Danh Bạch có nhiều không?”



“Sao không nhiều, năm đó nói là nguyên quan Viên tán, quan phủ đâu có hơi đâu mà quan tâm, chỉ làm cho có, mà mỗi năm lại một nhiều lên, Đồng tử miều phía Tây ngoại thành, mà xung quanh Đông Tây thành càng không ít, phải đến hàng nghìn ấy chứ”



Thái Nam nói có phần than thở, Vương Thông cũng chẳng biết tiếp lời thế nào, nếu không phải nội quan trong cung hoành hành thiên hạ thì sao những ngời dân lại có thái độ như vậy, chỉ có thể trách chế độ loạn lạc mà thôi.



Nhưng mấy đầu mối lại biến mất rồi, Vương Thông hết cách, chỉ có thể viết thư cho phủ trị an ở kinh thành, để họ điều tra cho kĩ.



Nhưng Vương Thông chẳng nghĩ tên này có thể làm được gì, cấm quân bị thái hậu nắm giữ trong tay, Phùng Bảo và Trương Cư Chính thì lại khống chế trong ngoài cung, những người này chưa chắc đã được như ý của tiểu hoàng đế Vạn Lịch, nhưng tuyệt đối không có ý đồ xấu với tiểu hoàng đế, nhưng nơi đó vẫn có lỗ hổng lách qua được.



“Thủ đoạn thật tàn ác, thật tàn ác”



Trên bàn có một bình rượu, một đĩa đậu Ngũ hương, ly rượu được rót đầy, Lâm Thư Lục không thèm cạn ly, chủ lấy tay gõ nhẹ lên bàn than thở, ly rượu cứ thể sóng sánh.





“Hôm nay tiểu nhân đã chuyển lời, cũng hỏi chuyện dặn dò mấy hôm trước, Vương Thông từ Sơn Đông về Thiên Tân vệ, trên đường đi, nhưng không có ai nhìn thấy họ ở nơi khác, tiểu nhân to gan nói câu này, có lẽ đúng là trộm cướp…”



“Hoang đường, não ngươi bị rơi ra ngoài rồi chắc, thiên hạ này trộm nào dám bắt con trai Dũng Thắng Bá, đội xe hàng trăm người, quy mô lớn như vậy, chẳng nhẽ không sợ quan phủ sao?”



Song Hỉ cúi khom người, Lâm Thư Lục nâng ly rượi lên rồi lại đặt xuống hỏi: “Lão Tam đổi chỗ ở chưa?”




“Tam gia đã chuyển đi rồi, Nhị gia thì không có tung tích gì, lần này tiểu nhân cũng đi chào hỏi một tiếng”



Lâm Thư Lục gật đầu, giờ đã muộn lắm rồi, theo quy tắc, Lâm Thư Lục với phẩm cấp của mình thì có thể thắp đèn lớn trong cung, nhưng trong phòng hắn chỉ thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, người ngoài nếu không chủ ý thì thậm chí không biết trong phòng đang sáng đèn.



“Dư gia quả là vô dụng, miệng nói là làm đại sự gì đó, nhưng vì chút lợi trước mắt mà lại làm cái việc dại dột đó, hắn tưởng chỉ có nhà hắn có thể quyết tử sao? Chết một thằng con trai có là gì, e là về sau chỉ tổ bị người ta để ý thôi, đấy mới là rắc rối!”



Song Hỉ há hốc miệng, muốn nói mà không nên lời, Lâm Thư Lục suy nghĩ mãi mới lại nói: “Ngày mai ngươi xuất cung một lần, trong 3 tháng, ngoài chuyện đó ra, các chuyện khác dừng lại, cũng đừng liên lạc gặp nhau, qua Tết hãy tính chưa muộn, cắt đứt với bên Sơn Tây, giờ xem xem, không dùng được hắn thì bỏ đi”



Con trai Dũng Thắng Bá giữa đường mất tích, chuyện này người những người có liên quan, đối với những người khác thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, biết được là tốt rồi, không cần thiết phải quan tâm.



Văn Uyên Các giữa tháng 9, căn bản không ai nghĩ đến, những gì nói đến toàn chuyện linh tinh.



Thủ phủ nội các Trương Cư Chính kiến nghị toàn quốc tiến hành một đạo luật, cuối năm Gia Tĩnh và Long Khánh, Giang Bắc Giang Nam đều phải thí nghiệm ở thủ phủ.




Nhưng thủ phủ nội các mở rộng chính sách này, trong nội các và trong ngoài triều không có ai phản đối, mọi người tự hiểu với nhau, thuế đất thuế tịch điền đều tăng gấp đôi, mà đạo luật này lại là một hình thức thu thuế một thành hai với bách tính, đợi khi cần công vụ thì quan phủ lại bỏ ra để thuê nhân công làm.



Theo đạo luật mới thì thêm thuế đất nữa thành một loại sai dịch, quốc khố tăng thêm gấp mấy lần.



Mọi lý do phản đối đều bất lực trước số bạc hời đó, từ giữa thời Gia Tĩnh, các đại thần đương nhiệm đã bắt đầu lo lắng tính xem làm sao để tăng quốc khố, nay có một lượng bạc lớn như vậy tăng lên, ai còn nói được gì nữa, đã có người bắt đầu nghĩ xem nên thưởng công thế nào.



Cho dù là đúng hay sai, dám nói ra những lời làm người ta kinh ngạc thì đó là trực thần, người như vậy chính là trụ cột quốc gia.



Nghe nói đạo luật này sắp thi hành mà thiên hạ ai nấy đều ngạc nhiên, đúng là thời cơ tốt nổi danh thiên hạ, lời của Trương Các Lão giáng xuống, ai dám nhiều lời thì cho về làm quan ở huyện, 10 năm sau đừng mong quay về kinh thành.



Quan lục phẩm xuất kinh làm tham chính tam phẩm thật đau khổ biết bao, kinh thành phồn hoa đô hội, quan địa phương thì làm được gì cơ chứ.




Mọi người ai chả muốn cái lời, chứ chẳng ai muốn chuốc họa vào thân, làm chuyện quyền hành như vậy thì ai dám lên tiếng.



Tuyên phủ có thể nói là trực thuốc kinh sư, vị trí hiểm yếu, việc tuyển chọn tổng binh Tuyên Phủ ắt cũng nghiêm ngặt hơn.



Và đó cũng là chuyện quốc gia đại sự, không nên kéo dài đến tận bây giờ mà chưa có kết quả gì, cũng là do có biến gây ra.



Văn Uyên Các 15 tháng 9, hoàng đế Vạn Lịch ngồi trên long ỷ, số người đứng hai bên không hề ít, tư lễ giám Phùng Bảo, và Trương Thành đứng bên trái, Trương Cư Chính và Trương Tứ Vi và Thân Thời Hành đứng bên phải.




Đây có thể coi là những nhân vật cốt cán của đế quốc Đại Minh, Phùng Bảo và Trương Thành là thái giám trưởng ấn và bỉnh bút của tư lễ giám, còn 3 người Trương Cư Chính thì lại là 3 người đứng đầu nội các.



Lý Ấu Tư là thượng thư sử bộ, Mã Tự Cường là thượng thư bộ hộ, đều là đại học sĩ nội các, quyền cao chức trọng, hai người đều là vào sau, không phải là đảng phái của Trương Các Lão, gần đây hai người đấy định cáo lão về quê, hưởng vinh hoa phú quý.



“Ý chỉ điện hạ sau khi đưa xuống, bộ binh đến đồng các cũng phải kiểm tra lại, lại báo đến Trương Các Lão mời Các Lão đến hội nghị.



Qua bữa trưa, hoàng đế Vạn Lịch dù rất muốn đi cùng Trịnh Thục Tần, nhưng biết đây là chuyện lớn, không được chậm trễ nên đến ngay Văn Uyên Các.



Thượng thư bộ binh Trương Tứ Vi bắt đầu, đưa ra ý kiến của nội các và bộ binh, nghe xong, hoàng đế Vạn Lịch chau mày, chuyện thế nào Lịch Vân Lai không hiểu lắm, nhưng có thể làm đến chức phó tướng Tuyên Phủ thì có thể coi là đại tướng rồi.



Hoàng đế Vạn Lịch nói: “Lý Như Thông nếu là tổng binh Tuyên phủ, phụ thân ông ta Lý Thành Lương là tổng binh Liêu Chân, không làm Đại Minh mất một danh tướng, làm thì khắp kinh sư đều là trấn thủ của nhà ông ta, binh mã thiên hạ có 1/5 trong tay nhà đó, tổ tông nói tướng chế cân bằng, chẳng nhẽ lại không cần sao?”



Trước Tứ Vi ngỡ ngàng, còn Thân Thời thì lại nhìn Trương Cư Chính, Trương Cư Chính nói: “Điện hạ, Lý Thành Lương trấn thủ Liêu Chân nhiều năm, tinh binh tướng tài vô số, Lý Như Thông lại có quyền thế của cha, điều đến Tuyên Phủ, hắn như bèo nước, nếu ở Liêu Chân lâu thì vị trí tổng binh Liêu Chân kiểu gì chẳng rơi vào tay hắn”



Vạn Lịch chớp mắt rồi nhìn Phùng Bảo hỏi: “Ái khanh thấy thế nào?”



“Bẩm vạn tuế gia, nô tài thấy Trương Các Lão nói có lý”