Cẩm Y Đương Quốc

Cẩm Y Đương Quốc - Chương 488




“Con mẹ nó váng cả đầu, đến làm loạn đây”.



“Tôn đại gia, tiểu nhân có mấy cái đầu mà dám nói lung tung những lời này, thực là có người cáo Vương đại nhân”.



Vương Thông nghe thấy thuộc hạ thông báo, đang ngẩn cả người thì nghe thấy bên ngoài Tôn Đại Hải kêu rống lên, tên kia không kịp giải thích.



“Đại Hải, cho hắn vào”.



Vương Thông cao giọng nói với, dùng án vẩy nước bẩn, đó là thủ đoạn mà Vương Thông vừa tới Thiên Tân Vệ sử dụng, với địa vị và thế lực của hắn như hiện nay, dùng cái loại thủ đoạn này chẳng khác nào tự tìm đường chết.



Thái độ của tên đưa tin cũng vô cùng cung kính, cửa phòng bị thân binh mở, một người quần áo mũ mão đen xì bước vào.



Thuộc loại sai dịch thì không bước nổi vào của nhà Vương Thông, sai dịch này biết rõ, hắn đứng ở cửa kính cẩn quỳ sụp xuống, khấu đầu chạm đất, rồi sau mới nói:



“Vương đại lão gia, Cao đại nhân nhà ta trưa hôm nay nhận được án rồi, Cao đại nhân nói, vốn dĩ không nên đến cửa quấy rầy ngài nhưng kẻ đó đánh trống kêu oan ngay trước cửa nha môn, có rất nhiều người xem như vậy, không nhận thì không còn mặt mũi nào”.



Cái được gọi là kích trống kêu oan, cửa nha môn nếu như đánh trống, người đến xem chắc chắn sẽ không thiếu, kẻ nhàn rỗi có quyền có thế chỗ Thiên Tân Vệ quá là nhiều, đánh trống một cái, người kéo đến nườm nượp, không nhận án này, quan lại sai dịch nha môn sợ sẽ bị gây phiền hà.



Lẽ này Vương Thông đương nhiên hiểu, song chỗ Thiên Tân Vệ, thậm chí là Hà Gian phủ và Thuận Thiên phủ, ai muốn chết mà đi cáo mình.



Hắn vừa muốn hỏi, lại nhìn thấy vẻ mặt biểu hiện kỳ quái của tên sai dịch quỳ ở đó, đó rõ ràng là cái thái độ không nhịn được cười, Vương Thông giờ không giận gì, tò mò vô cùng hỏi:



“Ai đến cáo bổn quan, nhìn bộ dạng muốn cười của ngươi, nói tí ra cho bổn quan cười cái nào”.



Tên sai dịch cười hì hì, cười rồi mới cảm thấy có gì bất ổn, uy danh của Vương Thông hắn đã từng được nghe, lập tức sợ hãi mặt trắng bệch đi, vội vàng dập đầu sát sàn, Vương Thông càng lúc càng cảm thấy hứng thú, cười nói:



“Không phải sợ, cứ nói ra trước cho ta vui, bổn quan không trách ngươi đâu”.



“Vương đại lão gia khoan dung độ lượng, tiểu nhân đắc tội, trưa hôm nay có người đánh trống, tiểu nhân lệnh người ra xem, lại là một người nước ngoài mũi cao mắt xanh đứng đó đánh trống, hắn biết nói tiếng Đại Minh ta, nghe giọng rất giống với người miền nam, nói là có oan tình muốn mời Cao đại nhân chúng ta đòi lẽ công bằng, Cao đại nhân cũng tò mò, gọi đến đường hỏi, không ngờ người này nói muốn cáo Vương đại lão gia, cáo là Vương đại lão gia cưỡng đoạt tài sản”.



Nghe đến đây, Vương Thông ngẩn người, rồi cười phá lên, hộ binh ngoài cửa, sai dịch đó quỳ sụp ở cửa cũng cười theo.



Tiếng người không phải là xu nịnh mà là khoái trá, Vương Thông ở Thiên Tân Vệ tuy có tiếng tăm độc tài hống hách, song cũng có danh dự thanh liêm, Vương đại nhân nói về quy củ chưa bao giờ thu của đút lót, chưa bao giờ cưỡng đoạt tài sản của dân, rất nghiêm với bộ tốt thuộc hạ, Bảo An quân dã ngoại luyện tập có binh sĩ khát nước, hái quả ở vườn bên đường, đã bị đánh 30 roi trước đám đông, tăng giá bồi thường.



Chuyện kiểu như vậy nhiều vô số, hơn nữa Vương Thông đem đến sự phồn hoa cho Thiên Tân Vệ kinh doanh, tài chính của hắn là kim sơn ngân hải, hà tất phải cưỡng đoạt tài sản của dân, há chẳng phải là nói đùa quá trớn, thêm nữa người đi cáo là người nước ngoài, nên càng khiến cho việc này trở nên hoang đường.



Cũng khó trách nha sai báo tin không nhịn nổi cười, đừng nói là hắn, đến Vương Thông cũng không nhịn được cười, hoang đường, thực hoang đường hết mức.



Tiếng cười vừa dứt, Vương Thông đứng dậy xua tay, nói:



“Mấy ngày nay bị công kích khá mạnh, ngươi nói ra chuyện này khiến bản quan thoải mái rất nhiều, ngươi về trước đi, bổn quan sẽ tới ngay, xem xem rốt cuộc là kẻ nào cáo, Đại Hải, thưởng cho hắn 5 lượng bạc”.



Tên sai dịch hôm nay đến báo tin là vì đám sai dịch với nhau cùng đoán xem ai tới, hắn đoán thua mới lại đây, không ngờ lại được thưởng, thưởng tận 5 lượng bạc liền, quả là không nhỏ.



Nhìn tên sai dịch tỏ vẻ cảm tạ vô cùng, gọi người tới thay đổi quần áo cho Vương Thông, rồi sắp xếp xe ngựa chu đáo, dặn dò đám hộ vệ nhớ chú ý đi cẩn thận.



“Lão gia chớ trách, chuyện này thực không thể tưởng tượng được, khó bảo đảm không phải là thủ đoạn được chuẩn bị sẵn, hơn nữa còn chuẩn bị rất tươm tất nữa”.



Vương Thông gật đầu, thời buổi rối loạn, có cẩn thận thế nào thì cũng phải mắc sai lầm.



Khoái mã đã đến, chẳng tốn mấy thời gian Vương Thông đã thay xong bộ quần áo, trước khi đi kiểm tra đám hộ binh đã về, vào cửa thi lễ bẩm báo:



“Chính xác là có người nước ngoài dâng cáo trạng ở nha môn, thuộc hạ có hỏi mấy huynh đệ trông coi ngoài sảnh Thanh Quân, hắn nói chính xác là như vậy…”



Được tin này, đương nhiên là không phải giả rồi, Thiên Tân Cẩm y vệ thiên hộ ở các nha môn Thiên Tân đều có gián điệp, Mỹ Kỳ danh viết “Bảo vệ” trên thực tế là gián điệp, đây cũng là cách nói hợp lý, Vương Thông lại là thế mạnh vô địch, lẽ nào không có.



Có gián điệp xác nhận tin này, Vương Thông đương nhiên không còn băn khoăn nghi ngờ gì nữa, thời gian này việc công việc tư đổ dồn lên quá nhiều, có chút pha trò này cũng khiến người ta thoải mái chút.



Vương Thông đi cùng với mấy chục kỵ binh đến sảnh Thanh Quân.




Tại Nha môn thấy người đứng chen chúc xem không ít, tiến lại gần thì phát hiện ra các nha dịch đang tập trung ở Thanh đường.



Song đám người đều là đi qua dừng chân lại xem, sảnh Thanh Quân nha môn là nơi quản lý Thiên Tân Vệ dân chính, nằm ở trung tâm của nội thành, như Thiên Tân Vệ có hai trung tâm buôn bán, một là ở bên Hà Hải, một thì ở bên vận chuyển, nội thành thì có vô số công thự, người nhàn rỗi có tiền vô cùng nhiều.



Trước cửa nha môn có một nơi dễ dàng truyền tin nhất, có người đánh trống, thì người xung quanh sẽ nháo nhào đi xem xem, được biết người cáo Vương Thông Vương đại nhân, đám quần chúng vô cùng hứng trí, huống hồ còn là người nước ngoài mũi lõ mắt xanh.



Nghe thấy tiếng vó ngựa, mọi người đều quay lại nhìn, thấy đồ nghi trượng, biết là Vương đại nhân đã tới, đám quần chúng nhàn nhã háo hức nhìn, Thiên Tân Vệ có thể sẽ tóm lấy làm không công, lập tức chạy xa mấy bước, thấy mấy người không bắt, thì lại xúm lại xem.



Vương Thông vốn rất thoải mái, cũng không để ý nhiều tới đám người rảnh rỗi bên ngoài, được thân vệ vây lấy xung quanh xuống ngựa trước nha môn, đám nha dịch nhìn thấy từ xa, sớm đã vào thông báo.



Thiên Tân Thanh Quân sảnh Cao Đồng Tri có lẽ đã chờ khá lâu ở trước cửa, Vương Thông xuống ngựa, đám người nghênh đón hắn bước ra, vừa thấy thì trước tiên vái lạy, xét về địa vị thân phận song phương, sự khác biệt văn võ, Cao Đồng Tri vẫn ôm quyền hạ thấp người là điều có thể.



Cao Đồng Tri cũng khá xấu hổ cười miễn cưỡng, tiến lên phía trước nói:



“Không ngờ đến Vương đại nhân qua thật, tên mũi lo kia đánh trống để cho tứ phường xung quanh nhìn thấy, không nhận án này cũng không xong, vốn dĩ muốn đợi người ta giải tán thì đuổi tên mũi lõ kia đi.



Hắn cố giải thích, Vương Thông cười xua tay, nói:



“Không sao, không vấn đề gì, bổn quan cũng muốn xem xem rốt cuộc bổn quan đã phạm phải án gì, hơn nữa lại còn là người nước ngoài cáo”.




Thăng đường thẩm án, vốn dĩ không cần quá phiền phức như vậy, nhưng giờ Vương Thông đã đến, không thể thiếu được hai hàng nha dịch đứng, rồi miệng nói “Uyyyyyyyyy Vũuuuuuuuuu”.



Vương Thông mặc bộ xanh đen dài, ngồi ở bên cạnh Cao Đồng Tri, người nước ngoài kia đang quỳ dưới đường, bộ dạng hắn khá mập mạp, mặc trên người bộ kim tuyến màu đen nhung, nhìn hắn có vẻ không được tự nhiên, quần chúng theo dõi, Vương Thông lại cảm thấy có gì đó quen quen.



Những năm trước đi Ma Cao, thấy ở Ma Cao có mấy tên trang điểm, nghe đâu đều là thương gia giàu có, có thân phận riêng, thấy cách ăn mặc của tên béo nước ngoài kia dưới đường kia cũng không giống với cái loại nghèo khổ, người này đến cáo mình về cái gì nhỉ? Lẽ nào muốn ngân lượng.



Cao Đồng Tri vừa mới ngồi xuống, tên béo mũi lõ kia lập tức khấu đầu như chim mổ thóc, mếu máo mà thưa rằng:



“Thanh đại nhân lão gia, hay đòi lại công bằng cho tiểu nhân, tiểu nhân làm ăn buôn bán mãi ở Quảng Đông, song không ngờ trời lại giáng tai họa, có người cưỡng đoạt thuyền của tiểu nhân…”



Giọng hắn nói khá lạ, hắn nghiền ngẫm từng chữ một, lơ lớ, nha dịch đứng hai bên không nhịn nổi cười, song không dám cười thành tiếng, tay che miệng hai vai khẽ rung rung, trên công đường ồn ào.



Cùng với Vương Thông đi vào công đường, tên béo mũi lõ thấy vậy không chút phản ứng gì, chứng tỏ hắn không quen Vương Thông, Cao Đồng Tri đã có nhận định riêng, trời biết tên mũi lõ này rốt cuộc muốn đến làm cái gì, cưỡng đoạt thuyền gì chứ, làm không tốt thì nói năng bậy bạ, cũng may hôm nay Vương Thông thấy rất thoải mái, nếu không thì đã vô duyên vô cớ giáng cho vài mối họa.



Thấy đám sai dịch không nghiêm trang, Cao Đồng Tri chau mày cầm kinh đường mộc đập cái bộp vào bàn, nói:



“Ai đoạt thuyền của ngươi, ngươi là người nước ngoài, có thể biết rõ luật pháp Đại Minh, nếu như bị vu cáo, sẽ bị vào ngục chịu hình phạt, bổn quan lại hỏi ngươi, ngươi suy nghĩ co cẩn thận rồi trả lời, rốt cuộc là ai đoạt thuyền của ngươi?”



“Là Cẩm y vệ thiên hộ của Thiên Tân Vương Thông ạ, chính hắn đoạt thuyền của tiểu nhân”.



Tên mũi lõ kia không biết vẫn hoàn không biết, hắn nói chắc như đinh đóng cột, cả công đường và đám dân chúng đổ dồn mắt về phía Vương Thông, Cao Đồng Tri khẽ gật đầu, thầm nghĩ việc này thực khiến người ta xấu hổ, thấy nét mặt Vương Thông khá hứng thú, Cao Đồng Tri lại hỏi:



“Hoang đường, người nước ngoài ngang nhiên đi cáo mệnh quan triều đình, ngươi có chứng cứ xác thực không?”



Tên mũi lõ quỳ gối ở đại đường dập đầu, rồi ngẩng đầu lên nói lớn:



“Nếu như không có căn cứ, thuyền của tiểu nhân sẽ cập ở bên Hải Hà, đám thủy thủ nhân viên mà tiểu nhân thuê đều ở trên thuyền, ngay cả mũi thuyền cũng chưa bị xóa, đó là chứng cứ”.



Hắn vừa nói xong, Cao Đồng Tri không hề nói gì, Vương Thông lại ho một tiếng, dứt ho xong, quay sang hỏi Vương Thông:



“Thuyền của ngươi tên gì?”



“Khởi bẩm lão gia, thuyền của tiểu nhân tên Phi Lộc”.



Trên công đường im bặt không một tiếng động, đám dân chúng đổ dồn ánh mắt về phía Vương Thông, Vương Thông cười khan mấy tiếng, quay người nói với Cao Đồng Tri:



“Thực đúng là bổn quan đoạt thuyền của hắn…”