Tiên sinh kể chuyện đang kể lại giai thoại An Lộc Sơn tạo phản, Đường Huyền Tông Tây thú, nói đến Dương Quốc Trung chuyên quyền hại nước, Tần Lâm chợt vỗ bàn một cái, khiến cho chén trà nhảy tưng lên:
- Ta đây nghe người ta nói Dương gia tướng, cái gì Dương lão lệnh công, Dương Lục Lang, Dương Bát Muội, Dương Tông Bảo, Dương Bài Phong ai nấy một tấm lòng son, trong họ Dương toàn là người tốt, tại sao hậu bối con cháu lại xuất hiện loại người lòng lang dạ sói như Dương Quốc Trung này? Trời ơi, thì ra họ Dương cũng có gian thần!
Trà khách nghe vậy ai nấy ôm bụng cười to. Một vị thư sinh trung niên bên cạnh đầu đội khăn, bộ dáng giống như tiên sinh dạy học đang uống trà, phụt một cái lập tức phun ngụm nước trà ra xa, ôm bụng cười nửa ngày, cuối cùng mới hảo tâm nói với Tần Lâm:
- Vị khách nhân bên ngoài này, chắc là lẫn lộn Dương gia tướng với loạn An Lộc Sơn rồi phải không? Dương Ngọc Hoàn, Dương Quốc Trung là chuyện xảy ra ở Đường triều, bọn Dương Lục Lang là người của Tống triều, hai bên cách nhau tới mấy trăm năm.
Tần Lâm há miệng cứng lưỡi, gãi gãi đầu xấu hổ nói:
- Thì ra là như vậy, xin thọ giáo, hôm nay coi như mở rộng kiến thức. Hắc hắc, không tới Mật Vân huyện các ngươi, ta còn không biết đại gian thần họ Dương này!
Đám trà khách lại cười rộ, chỉ cho là vị khách từ bên ngoài tới này kiến thức nông cạn.
Lục Viễn Chí chọc hông của Ngưu Đại Lực, hai huynh đệ dở khóc dở cười, Tần trưởng quan một lời hai nghĩa, bản lãnh chỉ chó mắng mèo quả thật hết sức cao thâm.
Đám nội gián giả trang làm trà khách vào sau, giả trang thành người đi đường và bán hàng rong nghe thấy lời của Tần Lâm đều dở khóc dở cười. Đâu phải hắn mắng Dương Quốc Trung, câu "không tới Mật Vân huyện các ngươi, ta còn không biết đại gian thần họ Dương này" rõ ràng là mắng thẳng vào mặt Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu.
Hơn nữa, chính là mắng cho bọn họ nghe!
Ánh mắt Tần Lâm thỉnh thoảng quét qua, sắc bén rét lạnh giống như điện. Đám nội gián này cũng toàn là cao thủ có kinh nghiệm dồi dào, nhưng bị hắn quét nhìn qua đều có cảm giác không có chỗ nào lẩn trốn.
Tên kia mắng xong, dương dương đắc ý liếc liếc về phía bọn nội gián, nụ cười mang theo vẻ chế giễu nồng đậm, càng khiến cho bọn họ cảm thấy thất bại.
Rốt cục có người không nhịn được bị làm nhục trắng trợn như vậy, hai tên nội gián giả làm khất cái ngoài đường dưới quán trà đang chảy nước mũi ròng ròng trong gió rét, một người trong đó thấp giọng:
- Ngô lão Đại, chúng ta còn phải canh chừng bao lâu, vì sao huynh đệ cảm thấy tên này đang đùa giỡn chúng ta?
Ngô lão Đại ở trong gió rét hai tay ôm ngực, giậm chân cho ấm, oán hận liếc mắt nhìn Tần Lâm thoải mái uống trà nóng trên lầu hai, không thể làm gì khác hơn là thở dài:
- Cho dù là hắn đùa giỡn chúng ta, cũng phải canh chừng cẩn mật. Nếu có chút sơ xuất gì, để mất dấu người này, chắc chắn Triệu Sư Gia sẽ lột da hai ta.
Lão tử chính là đùa giỡn các ngươi, sao hả? Tần Lâm ngồi trên lầu hai quán trà khóe môi nhếch lên nhàn nhạt mỉm cười, làm bộ như đang chuyên tâm nghe tiên sinh kể chuyện.
Chờ tiên sinh kể chuyện nói đến chỗ đặc sắc, đám trà khách thảy đều vỗ tay khen hay, Tần Lâm cũng kêu lên theo:
- Hay, kể thật hay!
Hắn vừa kêu lên vừa hoa tay múa chân, trong lúc vô tình va phải trà bác sĩ vừa bưng bình trà đi qua bên cạnh. Chỉ nghe một tiếng choang rất lớn, một cái ấm trà bằng đồng bị hất bay ra, vẽ một đường vòng cung giữa không trung, nước sôi trút xuống dưới như thác đổ.
Hai tên nội gián đang canh chừng dưới lầu có nằm mơ cũng không ngờ rằng từ trên trời đột nhiên bay xuống một bình trà chứa đầy nước sôi như vậy. Cảnh tượng này có thể nói là bình trà chợt bốc khói sinh tử, nước sôi trút xuống như thác đổ, cho dù là thân thủ hai người không kém cũng chỉ miễn cưỡng tránh thoát bình trà đập trúng đầu, không tránh thoát tai ương nước sôi tưới ướt thân.
Trong tiếng nước chảy rào rào, nước sôi tưới lên khắp người hai tên nội gián, nhất thời nóng khiến cho bọn họ phải nhảy dựng lên, kêu cha gọi mẹ liên hồi.
May là mùa Đông mặc nhiều y phục, Ngô lão Đại đáng thương và đồng bạn của y cũng bị bỏng nổi lên vết phồng rộp khắp người, đau rát giậm chân la hoảng.
Lần này hai người bọn họ cũng không cần oán trách giá lạnh nữa, chỉ tiếc dường như hơi nóng, đầu mặt hai người lúc này đỏ bừng như hai con tôm luộc. truyện được lấy tại Truyện Full
Đám nội gián bên trong bên ngoài trà lâu đều kinh hãi ngây người, muốn tiến tới cứu chữa cho Ngô lão Đại lại không tiện công khai bại lộ thân phận, trong lòng thầm mắng Khâm Sai họ Tần này vô cùng đáng ghét, thủ đoạn sắc bén.
Ngô lão Đại cũng lưu manh, vội vàng hốt một nắm tuyết ven đường áp lên mặt mình, sau đó nhanh chóng cỡi y phục ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng đưa mắt nhìn lên lầu.
Lúc này Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực vẫn còn ở chỗ cũ, duy chỉ có chỗ ngồi Tần Lâm trống trơn, không biết hắn đã đi đâu.
Ngô lão Đại sợ tới mức tim như ngừng đập, vội vàng ra dấu tay, hỏi đám nội gián giả trang thành trà khách, kẻ bán hàng rong xung quanh xem có ai nhìn thấy Tần Lâm đi về phía nào không.
Đám nội gián ngơ ngác nhìn nhau, mới vừa rồi bọn họ bị cảnh tượng bất ngờ làm cho chấn động, lực chú ý đều tập trung vào Ngô lão Đại nhảy choi choi, không ai để ý tới Tần Lâm, vào lúc này cũng không ai biết hắn chạy đi đâu.
Con bà nó! Ngô lão Đại có cảm giác kích động muốn trào máu, ngay cả trà bác sĩ không ngừng bồi lễ nói xin lỗi cũng không thèm để ý tới, nhìn quanh quất không ngừng tìm kiếm tung tích Tần Lâm trong vô vọng.
Y đang chuẩn bị chỉ huy thủ hạ tản ra tìm tòi, lại thấy Tần Lâm từ hậu viện quán trà kéo quần lên, nghêu ngao ca hát, lộ vẻ thỏa mãn đi ra, rõ ràng là vừa đi nhà xí.
Mặt Ngô lão Đại bị nóng đến đỏ bừng không tự chủ được giật giật vài cái, trong lòng cơ hồ phát điên.
- Chúng ta... Làm sao bây giờ?
Tên thủ hạ cũng bị bỏng như tôm luộc bụm mặt nhịn đau hỏi.
- Điều thêm các huynh đệ ở hành dinh Khâm Sai tới đây, chỗ Tằng Tỉnh Ngô để lại ba người canh chừng là đủ rồi…
Ngô lão Đại nghiến răng nghiến lợi, rít từ trong kẽ răng ra:
- Ta cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy, lại không thể canh giữ được con rùa nhỏ này.
Tần Lâm ở trà lâu nghe chuyện, Kế Liêu Tổng Đốc phủ biết hắn là nhân vật khó đối phó nhất, an bài tuyệt đại đa số nội gián tới đây canh giữ hắn chăm chăm, quả thật không dám chớp mắt cái nào, lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn.
- Hừ, ta cũng không tin ngươi sẽ bay trên trời chui xuống đất.
Ngô lão Đại oán hận nói, đồng thời không ngừng thoa một loại dầu lên mặt để trị phỏng.
A… thật sự vô cùng đau rát…
Theo Tần Lâm hấp dẫn phần lớn lực chú ý, số lượng nội gián phe Dương Triệu bố trí ở hành dinh Khâm Sai lập tức giảm bớt đến thấp nhất, nhưng chuyện này có gì là quan trọng? Tằng Thị Lang, Từ Văn Trường tuổi tác đã cao, không ai có thủ đoạn tàn nhẫn không tha cho người khác như Tần Lâm vậy.