Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 13




Trận mưa to này bắt đầu từ trưa, mưa liên tiếp mấy tiếng đồng hồ mới dần dần dừng lại.

Trong lùm cây còn đọng nước, một con ếch con màu nâu nhảy ra làm nước đọng trên mặt đất bắn lên, lại nhanh chóng biến mất trong bồn hoa.

Sở Dụ ngồi dưới đất, nhặt lên nhánh cây bị gió to thổi rụng xuống, cúi đầu, chọc chọc nước trong vũng nhỏ còn đọng lại dưới đất.

Cậu vừa hoang mang lại có chút sợ hãi không thể nói rõ.

Nhưng sau khi nghe Lục Thời nói xong, tâm tình kỳ quái của cậu tìm được một điểm tựa cân bằng, dù sao cũng có thời dan để điều chỉnh lại tâm lý hỗn loạn.

"Tôi," Sở Dụ nhấn mạnh, "Ban nãy tôi thực sự không khóc."

Lục Thời nhìn cậu một cái, không bác bỏ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, "Ừ."

Dùng cành cây trong tay chọc chọc bóng của hai người dưới đèn đường, Sở Dụ lại có chút xuất thần. Một trận gió đêm thổi qua, "Tôi.......tôi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng, đầu óc rất hỗn loạn, không biết rốt cuộc nên bắt đầu nói từ đâu."

Lục Thời đang cúi đầu, kiên nhẫn, chu đáo gấp ô lại gọn gàng, ngón tay gập lại thành đường cong xinh đẹp.

Quận ô lại, Lục Thời quay qua nhìn, thấy đôi mi dày dài của Sở Dụ đang rũ xuống, buồn bã ỉu xìu.

Anh nhận lấy quyền chủ động nói chuyện, "Đầu tiên, chúng ta có thể xác định, cậu không phải là một con người "phổ thông", "bình thường". Con người bình thường không có năng lực làm cho vết thương nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy."

Sở Dụ bất mãn gật đầu, "Đúng."

"Ở trong quán ăn ở đường Thanh Xuyên, cùng với trên hành lang phòng học, cậu hỏi tôi cùng một câu hỏi rằng trên người tôi có phải đã giấu thứ gì đó ăn ngon không. Bởi vì cậu ngửi được một mùi gì đó rất thơm trên người tôi."

Khuôn mặt Lục Thời trầm lặng, giống như đang giải một đề toán khó, phân tích cặn kẽ, "Lần đầu tiên cậu ngửi thấy mùi hương được coi như thơm kia là khi nào?"

Sở Dụ đi theo lối suy nghĩ của Lục Thời, "Cái này tôi nhớ! Trên đường Thanh Xuyên, cậu đánh nhau với một đám xăm trổ, tay trái cậu còn bị thương một vết mà, máu chảy ào ào. Chính là khi đó, lần đầu tiên tôi ngửi được mùi rất thơm kia, còn cảm thấy cổ họng vừa khô vừa ngứa."

"Trước đây chưa từng có sao?"

Sở Dụ rất khẳng định, "Tuyệt đối chưa từng có."

Lục Thời lại hỏi cậu, "Vậy sau đó, có gì bất thường xảy ra không?"

"Bất thường?" Nếu như nói bất thường thì có rất nhiều, "Mạch suy luận dần trở nên rõ ràng, Sở Dụ giơ tay bắt đầu đếm, "Tôi có chút giống như đã bước vào thời kỳ sinh trưởng nhanh chóng, móng tay và tóc dài lên rất nhanh, gần như mỗi ngày đều phải cắt móng tay. Luôn khát nước, nhưng không muốn uống nước, khẩu vị cũng không tốt, ăn vào sẽ nôn.

À đúng rồi, chính là đêm hôm tôi tới đường Thanh Xuyên ấy, tôi bắt đầu phát sốt. Rõ ràng tôi nóng tới mức mạch máu như sắp nổ, nhưng nhiệt kế đo được chỉ có 36.5 độ, tức chết được. Còn nữa," Sở Dụ ấp a ấp úng, "Còn, còn liên tục rất nhiều đêm liền lặp đi lặp lại một giấc mơ."

"Mơ thấy gì?"

"Chính là," Sở Dụ nhìn về nơi khác, "Chính là nằm mơ thấy cậu."

Nói ra lời này, tại sao lại không tự nhiên đến thế?

Lục Thời nhấc mí mắt lên, nhìn Sở Dụ, "Tôi?"

"Đúng thế, luôn nằm mơ thấy cậu," sau khi nói ra, Sở Dụ cũng phá bình phá cho nát luôn, miêu tả lại, "Đại khái là cậu đứng trong cái ngõ nhỏ ấy, mặt lạnh tanh nhìn tôi, vết thương trên cánh tay không ngừng chảy máu, màu máu đỏ tới chói mắt."

"Cậu không có ẩn tượng sâu với những cảnh vật khác trong mơ, ấn tượng sâu sắc nhất chính là vết thương đang chảy máu có đúng không?"

Sở Dụ ngẩn ra, đột nhiên ý thức được, thực sự là thế.

Cậu mơ hồ nhớ rõ, hình như có ánh mặt trời, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại không thể xác định được rốt cuộc có phải là ngày nắng hay không, nhưng cậu lại không thể nhớ rõ được khung cảnh xung quanh.

"Đúng, thực sự là như thế."

Ống tay áo sơ mi Lục Thời thả lòng, tư thế ngồi tùy ý, giọng nói pha lần với gió đêm ướt át, rất nhẹ.

"Tôi có hai loại suy đoán, điều kiện tiên quyết tổng hợp của chúng là, trước đó trong cơ thể cậu đã có đặc tính "hút máu" này, nhưng vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ say. Mà máu của tôi chính là nguồn gốc kích thích. Khi cậu ngửi được mùi máu của tôi, đặc tính "hút máu" ẩn sâu trong cơ thể cậu thức tỉnh, cậu bắt đầu khát máu, thân thể cũng sinh ra hàng loạt biến hóa."

Phỏng đoán thứ nhất là, cậu phải hút máu tươi mới có thể tiếp tục sống sót, không chỉ có của tôi, cũng có thể là người khác. Theo như phỏng đoán này, tôi và máu của tôi không đặc biệt gì đối với cậu. Nói cách khác, ngày hôm đó, đổi bằng máu một người khác, cũng có thể dẫn đến thức tỉnh đặc tính hút máu của cậu."

Sở Dụ chống cằm, chăm chú nghe, "Vậy phỏng đoán thứ hai thì sao?"

Đôi mắt đen của Lục Thời tĩnh mịch, chú ý tới từng biểu tình rất nhỏ của Sở Dụ, "Loại thứ hai chính là, cậu cần phải thông qua hút máu tươi của tôi mới có thể tiếp tục sống sót. Phỏng đoán này cho thấy, máu của tôi có tính chất đặc thù với cậu."

Tính đặc thù.

Sở Dụ theo bản năng lại nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào Lục Thời nữa.

Cậu rất chắc chắn, máu của Lục Thời đối với cậu tuyệt đối đặc thù.

Bởi vì cho dù là ngửi máu của Hạ Trí Hạo hay là vô số bệnh nhân trong bệnh viện, cậu không chỉ không sinh ra bất kỳ sự ham muốn nào, nếu như thử hút còn có thể xuất hiện cảm giác sinh lý ghê tởm buồn nôn.

Chỉ có máu của Lục Thời.

Máu của Lục Thời rất thơm, giống như bùng nổ mạnh ở đầu vị giác, sau khi nuốt xuống, cảm giác không khỏe của cơ thể lập tức được xua tan, đồng thời sinh ra cảm giác vô cùng sung sướng và thỏa mãn, chỉ trải qua một lần liền khắc vào trong xương.

Hơn nữa cậu còn âm ỷ một ý thức không rõ ràng, đó chính là nếu như cậu không hút máu của Lục Thời, có lẽ cậu sẽ.....không sống nổi nữa.

Sẽ chết.

Năm ngón tay nắm chặt lấy cành cây, Sở Dụ không định nói những lời này ra.

Suy cho cùng, cậu quen Lục Thời chưa được một tháng.

Trước đó bọn họ thậm chí còn rất ít giao lưu, hiểu biết về đối phương ít đến đáng thương.

Cậu và Lục Thời, còn chưa tới mức "tin tưởng".

"Phỏng đoán thứ hai là đúng, máu của cậu đối với tôi rất đặc biệt. Máu của người khác vừa đắng vừa hôi, của cậu.....không giống như vậy."

Sở Dụ không trả lời tỉ mỉ vấn đề này, "Đúng rồi, về cảnh trong mơ kia."

Lục Thời thuận theo nguyện vọng của cậu, thay đổi trung tâm đề tài, "Ừ?"

Sở Dụ đắn đo tìm từ, "Buổi chiều ở trong vườn thực vật, sau khi tôi hút rất nhiều máu của cậu, ý thức mơ mơ hồ hồ không quá rõ ràng. Nhưng mà tôi có thể khẳng định, cảnh trong mơ xuất hiện trước mắt tôi khi đó, chính là cảnh mà cậu chảy máu ấy. Nhưng rất nhanh, những hình ảnh giống như được lắp ghép lại, lập tức vỡ vụn. Tôi luôn cảm thấy, giống như.......sau này tôi sẽ không mơ giấc mơ giống như vậy nữa."

Lục Thời: "Ý của cậu là?"

"Tôi đang nghĩ giấc mơ này liệu có thể là tượng trưng, hay chỉ thị gì không? Lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ cũng quá không bình thường." Nói xong, Sở Dụ lại giật giật khóe miệng, "Nhưng mà, hiện tại bản thân tôi chỗ nào cũng không bình thường."

Lục Thời xem nhẹ nửa câu sau của cậu, còn khách quan phân tích nói, "Cậu bắt đầu nằm mơ giấc mơ này, là sau khi bị máu của tôi kích thích. Hơn nữa hình ảnh giác mờ này vỡ nát, kết thúc, là khi cậu hút máu tươi của tôi. Nếu như hiểu được giấc mơ này là một chỉ thị đặc thù như vậy càng ăn khớp."

Sở Dụ hiểu được ý của Lục Thời.

Ý nghĩa tồn tại của giấc mơ kia chính là sau khi thức tỉnh đặc tính "hút máu" này, lặp đi lặp lại nhắc nhở cậu, cậu phải hút máu tươi, máu tươi của Lục Thời.

Sau khi cậu hút no rồi, chỉ thị này cũng không còn ý nghĩa tồn tại nữa.

"Cho nên."

Sở Dụ ngẩng đầu, "Cái gì?"

"Cho nên, rất có khả năng, đặc tính hút máu này của cậu đã hoàn toàn bị kích phát. Hoặc là, cậu đã hoàn thành một tiến trình giai đoạn sinh trưởng nào đó."

Sở Dụ gật gật cằm, "Rất có lý!"

"Không nhất định chính xác, chẳng qua căn cứ vào những điều kiện đã biết tiến hành phỏng đoán tổng thể."

Lục Thời nhìn Sở Dụ, anh gần như xác định, máu của anh có tính đặc thù với Sở Dụ.

Không chỉ là hương vị, thậm chí có khả năng Sở Dụ chỉ có thể hút máu của anh.

Phỏng đoán này, khiến cho đôi mắt Lục Thời thâm trầm như bóng đêm, dường như còn mơ hồ chút ánh sáng.

"Đi thôi, đi về, ngày mai còn phải đi học."

Lục Thời đứng dậy không để ý tới quần đồng phục màu đen đã ướt, tay phải cầm ô, đi ra khỏi công viên trung tâm.

Buổi tối, lại mưa, xung quanh yên tĩnh dọa người.

Sở Dụ gan nhỏ, sợ ma vội vàng đứng dậy, quăng cành cây trong tay đi, đuổi theo, "Đợi tôi với, tôi đi với cậu!"

Hai người quay lại trường học, ở ngã rẽ, thấy Lục Thời đi về phía nhà ăn, Sở Dụ đi theo mấy bước mới phản ứng lại – đúng rồi, mình đã ăn no, nhưng có lẽ tới giờ Lục Thời còn chưa ăn gì.

Trọng điểm là, còn bị mình hút đi rất nhiều máu.

Đột nhiên, trong lòng dâng lên áy náy, Sở Dụ vội vàng lấy thẻ của mình ra, "Có cần...."

"Không cần, tôi có của tôi."

Lục Thời nhìn Sở Dụ ướt sũng từ dưới lên trên, quần áo đã gần khô tự nhiên, "Cậu về tắm trước đi."

"Hả? À, được."

Không theo sau nữa, Sở Dụ đứng tại chỗ, nhìn dưới ánh sáng ấm áp không quá sáng của đèn đường, Lục Thời đi xa dần, cậu mới tỉnh táo lại đi về ký túc xá.

Xông vào tắm nước nóng, lại mặc áo ngủ vào, Sở Dụ cuối cùng cũng cảm thấy toàn thân ấm áp lại.

Cậu cầm điện thoại, mở khóa, lướt tới lướt lui vài lần mới nín thở, gọi một dãy số.

"Mẹ........"

"Chào cậu chủ, tôi là trợ lý của Thi tổng, Thi tổng hiện tại đang họp, cuộc họp dự kiến sẽ kết túc sau bốn mươi tám phút nữa. Nếu cậu có việc gấp, tôi có thể giúp cậu chuyển lời."

Biểu tình trên mặt cậu không kịp điều chỉnh, thoáng cứng lại.

Nhưng từ khi cậu bắt đầu có ký ức, gọi điện thoại cho mẹ mười lần thì chín lần đều thế này, đều giống nhau, cậu không chỉ thuộc lòng mà còn có thể bắt chước ngữ khí giống tới mười phần.

Chẳng qua, Sở Dụ vẫn không thể quen được.

Dựa lưng vào bàn học, Sở Dụ cầm một chiếc thước ba góc trong tay, rũ mi, che giấu cảm xúc.

"Vậy bốn tám phút sau cháu sẽ gọi lại."

"Được."

Điện thoại bị cúp, hệ thống điện thoại tự động chuyển về giao diện chính.

Sở Dụ đứng một lát, nghĩ tới nghĩ lui, vừa muốn hỏi Lục Thời đã ăn cơm tối xong chưa, nhưng lập tức phát hiện bản thân không có phương thức liên hệ với Lục Thời.

Nằm trên giường, Sở Dụ vô thức gạt tới lui trên màn hình điện thoại, đột nhiên thấy QQ biểu thị có 99+ tin nhắn, cậu mở ra, là nhóm của lớp.

[Lớp phó học tập – Phương Tử Kỳ]: Hẹn học tập, cược bố con, ai buông bút xuống trước là con, có ai tới không?

[Lớp trưởng – Chương Nguyệt Sơn]: Con trai, tới.

[Dân thường – Lý Hoa]: Đã ai làm bài Anh chưa? Mọi người lại muốn viết thư cho tôi sao?

Phía dưới là một chuỗi ha ha ha, xen lẫn mấy chữ "tới", hưởng ứng lớp phó học tập.

Sở Dụ ấn vào màn hình đánh chữ.

[Giáo hoa – Sở Dụ]: Tôi tới rồi

[Giáo hoa – Sở Dụ]: Không đúng, chức danh của tôi sao lại là giáo hoa?

[Lớp phó học tập – Phương Tử Kỳ]: Bởi vì giáo hoa là cậu, cậu chính là giáo hoa. Chúng tôi phụ trách cố gắng học tập, cậu phụ trách xinh đẹp như hoa!

[Giáo hoa – Sở Dụ]: Cút, cút, cút, tôi yêu học tập, học tập làm tôi vô cùng vui vẻ!

Gửi hai cái meme, Sở Dụ thiết lập nhóm lớp làm trang chủ, cậu tìm theo danh sách thành viên thấy được tên của Lục Thời.

Mở ra khung đối thoại, ngón tay Sở Dụ đặt trên bàn phím, không biết nên viết gì.

Cậu thực sự không thân với Lục Thời, tuy rằng bây giờ có một mối ràng buộc kỳ dị làm liên hệ, nhưng không thân vẫn là không thân.

Sở Dụ đắn đo nửa ngày, cảm thấy thôi bỏ đi, nói không chừng gửi tin nhắn tới còn bị người ta cảm thấy phiền.

Nhìn chằm chằm thời gian, đúng giờ, Sở Dụ lại gọi vào dãy số kia.

Người nhận điện thoại vẫn là trợ lý, sau khi nói mấy câu, di động được chuyển tới tay Thi Nhã Lăng.

Sở Dụ theo bản năng căng thẳng.

"Mẹ."

Thi Nhã Lăng có thói quen nói vào vấn đề chính, "Có chuyện gì?"

Phương thức này ngược lại làm cho Sở Dụ khẽ thở một hơi.

"Gần đây con......."

Tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn, Sở Dụ ngừng nói.

Không thể nói, ít nhất, tàm thời không thể nói ra toàn bộ, làm bại lộ sự tồn tại của Lục Thời.

Sở Dụ rất hiểu cách suy nghĩ và phong cách làm việc của mẹ mình.

Nếu, nếu như cậu nói ra chuyện cậu khát máu, không hút máu thì sẽ chết hơn nữa chỉ có thể hút máu của Lục Thời, vậy sau đó hoàn toàn không phải là chuyện cậu có thể nhúng tay vào nữa.

Cho dù là vì họ Sở hay là vì cậu, mẹ cậu tuyệt đối sẽ không cho phép điểm yếu trí mạng của cậu bị Lục Thời nắm trong tay.

Vì ngăn chặn phần nguy hiểm này, mẹ của cậu nhất định sẽ khống chế Lục Thời trước.

Có thể, từ ngày mai trở đi, Lục Thời sẽ bị bắt "buộc đinh" với cậu, bị hạn chế tự do, trở thành kho máu di động của cậu, cho tới khi cậu không cần máu nữa hoặc cho tới khi Lục Thời chết mới dừng.

Cậu lại nhớ tới trên bậc thang của công viên trung tâm, mưa to rả rích, Lục Thời cầm ô, khẽ xoa mái tóc ướt đẫm của cậu, vẻ mặt an tĩnh, nói với cậu đừng sợ.

"Gần đây thế nào? Mẹ rất bận, đừng lãng phí thời gian của mẹ."

Sở Dụ khẽ hít vào một hơi, cho tới khi nhịp tim trở lại bình thường, cậu mới mở miệng, giọng nói có chút nghẹn, "Gần đây cơ thể của con không thoải mái, hình như là bị bệnh rồi, luôn cảm thấy khát, còn rất đói nhưng khẩu vị không tốt, không ăn được đồ ăn, ăn vào lại nôn. Còn nữa là, thời gian dài toàn thân liên tục phát sốt, tim đập cũng nhanh."

Nói xong những thứ này, cậu lại căng thẳng.

Cậu rất mâu thuẫn.

Nhưng, nếu như mẹ của cậu biết một ít chuyện liên quan tới việc hút máu, có thể phát hiện ra manh mối gì từ trong tình trạng bệnh của cậu không?

"Sở Dụ, thân thể không thoải mái thì con nên tìm bác sĩ gia đình chứ không phải tìm mẹ." Bên Thi Nhã Lăng truyền tới tiếng vang, còn có tiếng trợ lý nhỏ giọng báo cáo, tiếp theo là tiếng Thi Nhã Lăng sắp xếp công việc.

Sở Dụ yên lặng đợi.

Ngón tay khẽ động, cậu mới phát hiện ra mình quá căng thẳng ngón tay đều cứng cả.

Qua hơn nửa phút, giọng nói của Thi Nhã Lăng lại vang lên lần nữa, "Còn có chuyện gì nữa không?"

"Không còn nữa rồi," Sở Dụ nghiêng người, cuộn mình lại, nói vào trong điện thoại, "Mẹ phải chú ý thân thể, công tác bận rộn cũng phải có thời gian nghỉ ngơi."

"Mẹ biết rồi."

"Vậy..........

Điện thoại bị cúp.

Sở Dụ nói ra nửa câu còn lại với không khí, "Mẹ ngủ ngon."