Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 78




Trước đây Sở Dụ đã từng thấy quá trình xăm.

Nhất định phải dùng đầu nhọn của kim đâm vào trong da thịt, mới có thể để thuốc màu ngấm vào bên trong, để lại dấu vết.

Sở Dụ sợ đau, chỉ đơn giản là tưởng tượng quá trình này thôi cũng đã sợ rồi.

Nhưng nhớ tới ban nãy nhìn thấy tên của mình được khắc lên làn da trắng của Lục Thời, đáy lòng Sở Dụ trào dâng lên cảm giác kích động và run rẩy không thể khống chế.

Vào giờ phút này dục vọng độc chiếm và chinh phục của giống đực đạt được cảm giác thoả mãn cực kỳ lớn.

Cậu thích thế này.

Thích trên người Lục Thời mang hơi thở của cậu, nhiễm nhiệt độ cơ thể của cậu, khắc lên tên của cậu.

Nhưng mà, vẫn chưa đủ.

“Em rất thích món quà này.”

Sở Dụ đối diện với con ngươi đen trầm của Lục Thời, giọng nói cứng lại, thậm chí còn phát run, cậu cố gắng áp chế đầu ngón tay đang run rẩy của mình, nói ra câu tiếp theo, “Em có một nguyện vọng sinh nhật, anh có thể giúp em thực hiện không?”

Tư thế đứng của Lục Thời thoải mái, anh cẩn thận quan sát những biểu tình rất nhỏ của Sở Dụ, đã đoán đại khái được Sở Dụ muốn anh làm gì.

Lục Thời cong khóe môi, trả lời không chút chần chừ, “Đương nhiên.”

Còn chưa tan tiết tự học buổi tối, trong trường học im ắng, Sở Dụ đi cùng với Lục Thời, lặng lẽ trèo ra khỏi trường, lại bắt một chiếc xe quay lại đường Thanh Xuyên.

Cuối tháng ba gần tháng tư, thời tiết đã bắt đầu chuyển ấm hơn. So với nhiệt độ không khí lạnh đông cứng người của mùa đông, bây giờ đã có vài phần hơn thở của đêm xuân, trên đường cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.

Sở Dụ đi theo sau Lục Thời, đi qua một hiện trường đánh nhau, cậu nhìn không chớp mắt, lại rẽ mấy vòng trong ngõ nhỏ, cuối cùng đứng trước một cánh cửa sắt.

Sơn cửa sắt màu xanh đậm đã bong ra không ít, để lộ ra lớp gỉ sắt bên trong. Bên ngoài cửa đặt hai bồn cây sơn trà, hoa màu đỏ đậm thường thấy, đóa hoa tươi tốt. Trên cửa treo một bảng hiệu nhỏ, buộc bằng dây gai, bị gió thổi lắc lư, bên trên viết mấy chữ cái, TATTOO.

Lục Thời vươn tay, kéo cửa ra, để Sở Dụ vào trong trước.

Trong sân dựng một chiếc xe đạp cũ kỹ, ngoài cửa treo một ngọn đèn lờ mờ.

Máy nhắc nhở âm thanh được kích hoạt, âm thanh máy móc điện tử đột ngột vang lên “Xin chào quý khách”, dọa Sở Dụ nhảy dựng.

Một người đàn ông trung niên râu ria lộn xộn mở cửa ra, nhìn rõ khuôn mặt của người tới, “Lục Thời? Chú sắp đóng cửa rồi, giờ này qua đây có việc gì thế?”

Tay Lục Thời vẫn đút trong túi quần theo thói quen, “Cháu muốn mượn phòng làm việc của chú dùng một chút.”

Người đàn ông trung niên không hỏi nhiều, trực tiếp quăng chìa khóa qua, “Tùy ý dùng, khi nào đi thì nhớ đóng cửa cho chú là được.”

Nói xong, ông quay người lấy một chiếc áo khoác, thật sự đi về.

Lục Thời cầm lấy chìa khóa, dẫn Sở Dụ mở cánh cửa bên cạnh ra. Bật đèn, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ bày biện trang trí trong phòng.

Sở Dụ tò mò xem xét các mẫu hình xăm treo trên tường, hỏi, “Ông chủ cứ yên tâm đưa chìa khóa cho anh như vậy sao?”

“Ừ, ông ấy lớn lên cùng với mẹ anh, yêu thầm mẹ anh, nhưng không dám tỏ tình, cho tới bây giờ còn chưa kết hôn. Khi anh mới tới đường Thanh Xuyên, ông ấy nghe nói anh là con trai của Giang Nguyệt Mạn, còn cố ý tới thăm anh mấy lần, lần nào cũng không nói chuyện. Lần thứ tư cuối cùng cũng mở miệng nói rằng anh lớn lên có chút giống mẹ anh.”

Ngữ khí của Lục Thời không hề có chút bất ổn, dường như chỉ thuận miệng kể mấy câu chuyện cũ của trưởng bối năm xưa.

Nói xong, anh chỉ chỉ thuốc màu cùng kim xăm trên bàn, hỏi Sở Dụ: “Sẽ đau, thực sự em sẽ không khóc chứ?”

Nguyện vọng sinh nhật của Sở Dụ, chính là xăm tên của Lục Thời lên người mình.

Lục Thời đồng ý giúp cậu thực hiện.

Bị từ “khóc” chọc tới, nhớ tới trước đây Lục Thời còn gọi cậu là nhóc mít ướt, Sở Dụ trừng mắt nhìn Lục Thời một cái. Nhìn thuốc màu đen, sợ hãi và đau đớn nhanh chóng bị hưng phấn giấu kín cùng với cảm giác kích thích hòa tan, Sở Dụ lắc đầu, “Ai khóc người đó ngu ngốc, em thật sự không sợ, tới đi!”

Lục Thời lấy từ trong ngăn kéo ra một đôi găng tay mỏng màu đen, cẩn thận đeo vào, làm nổi bật mười ngón tay thon dài. Tóc mái tự nhiên rủ xuống trán, bóng rơi vào trong con ngươi đen, làm người khác không thể phân biệt rõ cảm xúc của anh.

“Muốn xăm tên của anh vào đâu?”

Vấn đề này, Sở Dụ đã nghĩ xong trên đường tới đây rồi.

Cậu xoay người, nhấc vạt áo lên, để lộ ra phần sau thắt lưng mảnh mai trắng nõn.

“Xăm vào đây.”

Tầm mắt Lục Thời dừng lại trên phần hông kia, con ngươi sâu thẳm.

“Được.”

Sở Dụ nằm trên chiếc giường đơn màu đen.

Cồn lau trên da, rất lạnh, ngay sau đó, vang lên tiếng kêu rè rè của máy xăm điện.

Đầu ngón tay đeo đôi găng mỏng của Lục Thời đặt lên làn da trên hông Sở Dụ, nhẹ nhàng vuốt ve, “Nơi này?”

Trên thực tế, trừ cảm giác có hơi ngứa ra thì Sở Dụ căn bản không cảm giác được rốt cuộc Lục Thời chỉ vào đâu.

Nhưng chuyện này cũng không cản trở được cảm giác run rẩy dọc theo sống lưng lên trên, thân thể mẫn cảm của Sở Dụ run lên, cổ họng cứng lại, buồn bực nói, “Ừ, có thể.”

“Được.”

Sau khi hít thở mấy lần, kim xăm đâm vào da, mang tới một chút đau đớn.

Sở Dụ không nhìn thấy, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra, hai chữ “Lục Thời” đang khắc dần dần từng nét từng nét vào trong máu thịt của cậu, sẽ không thể tẩy sạch sẽ được nữa.

Sở Dụ nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng kêu rè rè của máy xăm, tim đập càng ngày càng mạnh.

Khắc tên đối phương lên chỗ riêng tư trên cơ thể, là tỏ rõ chủ quyền tuyệt đối.

Nếu như có một ngày, cậu đột nhiên mất đi, như vậy, trước ngày mà cậu chết đi, cậu cũng đã từng hoàn toàn chiếm hữu Lục Thời, có được Lục Thời.

Nghĩ tới đây, dáy lòng Sở Dụ có một chút dục vọng của giống đực, giống như dây leo điên cuồng sinh trưởng, đột nhiên vươn lên từ dưới đất.

Tiếng rè rè của máy xăm dừng lại, Lục Thời tháo găng tay ra, tầm mắt dừng lại trên hai chữ mới xăm sau hông Sở Dụ, cực kỳ chuyên chú.

Trong con ngươi đen giống như chứa ánh sao vụn vỡ.

Sở Dụ nằm sấp có chút khó chịu, cử động, quay đầu hỏi Lục Thời, đã xăm xong chưa?”

“Ừ.”

Lục Thời lấy điện thoại qua, chụp một tấm cho Sở Dụ xem.

Trên ảnh chụp, đằng sau hông cậu không hề trơn bóng, bút đen khắc trên làn da thành hai chữ “Lục Thời”, đầu bút sắc bén, giống như được đóng dấu.

Sở Dụ hồi phục rất nhanh, còn chưa tới một tuần, đã gần như khỏe rồi, khi tắm phun nước vào cũng không có cảm giác gì.

Tắm rửa xong, Sở Dụ đứng trước gương trong nhà tắm, tùy ý lau sạch hơi nước trên mặt kính, xoay người, cố gắng nhìn hình xăm sau hông mình.

Vị trí của hình xăm hơi lệch xuống dưới, cậu rất gầy, có thể nhìn thấy xương hông nhô lên.

Cẩn thận chạm vào, Sở Dụ thỏa mãn thở một hơi.

Tắm rửa xong đi từ phòng tắm ra ngoài, Sở Dụ ngâm nga mấy giai điệu lộn xộn, đang cầm khăn lông lau tóc, tiếng khóa cửa vang lên, Lục Thời mở cửa đi vào, cầm một túi tài liệu bằng giấy dai hình chữ nhật.

Nhớ tới cuộc điện thoại mà Lục Thời đã nhận trước khi mình đi tắm, Sở Dụ đi lại gần, “Bên phía Lão Triệu lại tìm được manh mối gì hả?”

Tuy rằng Phương Vi Vân đã bị phán tử hình, nhưng vì nhà họ Lục nhúng tay, cộng thêm vân tay trong xi măng, đầy đủ chứng cứ, kết án rất nhanh. Tuy vậy động cơ cụ thể để Phương Vi Vân giết người, cùng với vai trò của Lục Thiệu Chử trong đó, toàn bộ đều được lượt bớt, không ai nghiên cứu sâu.

Lục Thời vẫn luôn điều tra.

Sở Dụ lấy trong ngăn kéo ra một con dao dọc giấy, hỗ trợ mở túi giấy dai, lấy một tập tư liệu bằng giấy bên trong ra.

Lục Thời mở ra khung đối thoại tin nhắn, nói với Lão Triệu, đã nhận được tài liệu rồi.

Lại nói với Sở Dụ, “Lão Triệu tìm được một người, tên là Lâm Thúy Phương. Bắt đầu từ hai mươi bảy năm trước, Lâm Thúy Phương đã làm bảo mẫu ở nhà họ Lục. Cho tới khi anh được ba tuổi, bà ấy mời rời khỏi nhà họ Lục, về quê cũ. Trong thời gian ấy, bà tái giá hai lần, hai lần chuyển sang thành phố khác sinh sống, cho nên khó tìm.”

Sở Dụ kéo ghế qua, ngồi xuống bên cạnh Lục Thời, “Những thứ in trên giấy là nội dung lời kể của bà ấy?”

“Ừ, khi Lão Triệu tìm được Lâm Thúy Phương, bà ấy đã nằm viện rất lâu rồi, đưa cho bà ấy một món tiền, bà ấy đồng ý kể lại chuyện năm đó ra.”

Rất nhanh, điện thoại sáng lên, Lão Triệu gửi một tệp âm thanh tới.

Lục Thời ấn mở ra.

“………Ông Lục rất kiên trì, huyết mạch nhà họ Lục không thể nuôi ở bên ngoài được, không dễ khống chế, còn dễ xảy ra rắc rối, bảo Lục Thiệu Chử ôm đứa trẻ về, nuôi dưới danh nghĩa Phương Vi Vân. Lục Thiệu Chử suy nghĩ hai ngày, đồng ý cách làm này. Nhưng bọn họ đều không biết, Phương Vi Vân cũng biết chuyện này.”

“….Buổi tối ngày hôm đó, mưa rất lớn, không ít hoa trong vườn đều bị ngập. Phương Vi Vân ăn cơm trưa xong thì ra ngoài, cho tới khi trời tối đen rồi vẫn chưa về. Lục Thiệu Chử gọi điện thoại cho Phương Vi Vân, Phương Vi Vân nói rằng đang đánh bài, có lẽ là đánh thâu đêm, hôm nay không về.”

“Nhưng không được bao lâu, lời nói dối này bị vạch trần.”

Lục Thiệu Chử ép hỏi, rốt cuộc là Phương Vi Vân đã đi đâu, hai người bắt đầu cãi nhau qua điện thoại, Phương Vi Vân không nói. Cuối cùng, Lục Thiệu Chử hỏi lái xe, mới biết được Phương Vi Vân một mình lặng lẽ đi tìm Giang Nguyệt Mạn.”

Giọng nói của Lâm Thúy Phương yếu ớt, có lẽ là hơi thở không theo kịp lời nói, thở hồng hộc, không nói được mấy câu đã dừng lại để nghỉ ngơi. Trong đoạn ghi âm xuất hiện một khoảng trống còn kèm theo tiếng rè rè rất nhỏ.

Sở Dụ thầm nghĩ trong lòng, chuyện mà người này nói cơ bản có thể khớp với thông tin mà Lục Thời thu thập được.

Chẳng bao lâu, giọng nói già nua suy yếu lại vang lên.

“Lục Thiệu Chử rất căng thẳng, vội vàng chạy qua đó. Tối ngày hôm đó ông Lục ngồi ở trong phòng khách không ngủ, tôi cũng không dám ngủ. Cho tới khi trời sáng rồi, Lục Thiệu Chử mới dẫn Phương Vi Vân quay lại, còn ôm một đứa trẻ vừa mới đầy tháng trong lòng. Tôi nhìn thấy trên quần áo của đứa bé có máu.”

“…..Lục Thiệu Chử rất phẫn nộ, nói rằng Phương Vi Vân ngoan độc, lại có thể đi tìm Giang Nguyệt Mạn, giết chết người ta, khi cậu ta tới, dưới đất toàn là máu, Phương Vi Vân còn đang cầm dao, muốn giết cả đứa trẻ.”

“Phương Vi Vân khóc ngã ra đất, quỳ xuống cầu ông Lục giữ cô ta lại, đừng nói chuyện này ra ngoài. Cô ta chỉ vì nghe thấy ông Lục nói muốn mang đứa con của Giang Nguyệt Mạn về đây, sợ rằng Giang Nguyệt Mạn và đứa trẻ sẽ cướp đi vị trí của mình, nhất thời sợ hãi, mới làm ra chuyện giết người như vậy.”

“Sau đó, ông Lục bảo tôi bế đứa trẻ, lại gọi Lục Thiệu Chử vào trong phòng làm việc, nói chuyện rất lâu.”

“Lúc ấy, tôi bế đứa trẻ kia, đứng ở phòng khách. Phương Vi Vân ngồi dưới đất, đột nhiên giống như điên, nói với tôi, cô đoán xem, con tiện nhân kia chết như thế nào?”

“Sao tôi dám trả lời được?”

“Nhưng mà, Phương Vi Vân cũng không quan tâm tôi có trả lời hay không, cô ta cười hì hì nói, cô ta đã đâm rất nhiều dao, chảy rất nhiều máu, cũng không chắc chắn là rốt cuộc người đã chết hay chưa. Nhưng mà Lục Thiệu Chử còn sốt ruột hơn cô ta, còn chưa kịp xác định xem người đã chết hẳn hay chưa đã thúc giục xử lý Giang Nguyệt Mạn.”

“Lúc ấy, tôi theo bản năng che tai đứa trẻ kia đi. Sau đó, chính vào buổi chiều hôm ấy, đứa trẻ kia trở thành đứa con của Phương Vi Vân.”

Đoạn ghi âm tới đây là kết thúc.

Sở Dụ nghe từ đầu tới đuôi, trong đầu không ngừng nhảy ra một suy nghĩ, nếu như lúc đó Giang Nguyệt Mạn còn chưa chết, lại bị Lục Thiệu Chử thúc giục ấn vào xi măng, trầm xuống đáy nước.

Sở Dụ chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.

Trước khi chết, biết được người đã từng là người yêu, là chồng muốn kết thúc tính mạng mình, sẽ hối hận và tuyệt vọng thế nào?

Lục Thời rất lâu không nói gì cả.

Con mắt anh lạnh lùng, đầu ngón tay gõ lên trên mặt bàn từng chút một, vang lên âm thanh “cộc cộc”  nặng nề.

Cho tới khi áp tất cả các cảm xúc kịch kiệt và sắc bén xuống đáy lòng một lần nữa, anh mới mở miệng, “Phương Vi Vân giết Giang Nguyệt Mạn, chắc hẳn là vô cùng hợp ý Lục Triệu Hòa.”

Lục Triệu Hòa là tên ông nội Lục Thời.

Sở Dụ nghe hiểu ý Lục Thời.

Phương Vi Vân giết Giang Nguyệt Mạn rồi, một mặt, Giang Nguyệt Mạn chết rồi sẽ hoàn toàn ngăn chặn nguồn gốc Lục Thiệu Chử làm việc theo cảm tình.

Mặt khác, Lục Triệu Hòa che dấu chuyện này, đồng thời Phương Vi Vân và nhà họ Phương sẽ có một nhược điểm vô cùng lớn bị Lục Triệu Hòa  nắm trong tay.

Cộng thêm đứa trẻ được bế về, rất hợp với ý của Lục Triệu Hòa. Từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống Giang Nguyệt Mạn bế đứa bé, uy hiếp nhà họ Lục hoặc thanh danh nhà họ Lục.

Hoàn toàn xóa bỏ nỗi lo sau này.

Sở Dụ nhanh chóng nghĩ thông các tình huống mấu chốt, “Nhưng cũng vì chuyện này, Lục Triệu Hòa và Lục Thiệu Chử kiêng kị Phương Vi Vân, cho nên mới không cho Phương Vi Vân mang thai, đúng không?”

“Ừ.”

Lục Thời vô cùng hiểu biết Lục Triệu Hòa và Lục Thiệu Chử.

“Lục Triệu Hòa thích khống chế người và tất cả mọi việc trong lòng bàn tay mình. Bọn họ kiêng kị Phương Vi Vân, bởi vì Phương Vi Vân có thể nhẫn tâm ra tay giết người. Bọn họ sẽ lo lắng, Phương Vi Vân có thể giết mẹ anh, vậy liệu có thể giết bọn họ để đạt được mục đích của mình không? Cho nên, Phương Vi Vân không thể có con của riêng mình.”

Sở Dụ hiểu được, “Cho nên kết quả thương lượng của Lục Triệu Hòa cùng Lục Thiệu Chử chính là đưa anh cho Phương Vi Vân nuôi. Cứ như vậy, đối ngoại, một nhà Lục Thiệu Chử hòa thuận, vợ chồng ân ái, mẹ hiền con thảo, thanh danh vô cùng tốt. Đối nội, Lục Triệu Hòa nắm trong tay nhược điểm của Phương Vi Vân, Phương Vi Vân lại không có đứa trẻ do mình tự sinh ra, cho dù bà ta mang danh bà Lục, cũng chỉ có thể bị khống chế, không dám làm điều gì. Thậm chí cả nhà họ Phương đương nhiên cũng bị nhà họ Lục khống chế.”

Giống như bao nhiêu năm nay Lục Thiệu Chử không ngừng có tình nhân bên ngoài, nhưng tới giờ Phương Vi Vân vẫn đều duy trì thể diện bên ngoài của nhà họ Lục, giả câm giả điếc, không dám can thiệp chút nào.

Nói tới đây, ngón tay Sở Dụ chậm rãi nắm chặt.

Con người trở nên xấu ra, rốt cuộc là đáng sợ tới mức nào?

Giang Nguyệt Mạn bị giết rồi, Lục Thiệu Chử người đã từng là người yêu là chồng của bà nhanh chóng che lấp dấu vết, không có bi thương, ngược lại trước tiên bàn bạc với bố mình làm thế nào để lợi dụng chuyện này khiến cho bản thân được lợi ích tốt nhất.

Mà cho dù trên tay Phương Vi Vân dính máu tươi, bà ta cũng chẳng sợ hãi, vì trong lòng bà ta biết rõ, bà ta sẽ không bị trừng phạt.

Sở Dụ lại nhớ tới câu mà Lục Thời đã từng nói.

So với quái vật thì con người càng đáng sợ hơn.

“Không chỉ dừng lại ở đó.”

Lục Thời nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của Sở Dụ, ngữ khí bình tĩnh.

“Đưa anh làm con ruột của Phương Vi Vân, là một kế sách tùy thời cơ đều có thể mang ra lợi dụng. Ví dụ nếu như anh có quan hệ thân cận với Phương Vi Vân và nhà họ Phương, uy hiếp tới Lục Triệu Hòa, Lục Thiệu Chử và nhà họ Lục, bọn họ sẽ làm thế nào?”

Sở Dụ gần như lập tức phản ứng lại, “Bọn họ sẽ nói ra chuyện anh không phải là con ruột của Phương Vi Vân, lúc ấy, anh sẽ biết Phương Vi Vân và nhà họ Phương không đáng tin, anh chỉ có thể dựa vào nhà họ Lục, chỉ có thể dựa vào Lục Triệu Hòa và Lục Thiệu Chử! Anh sẽ cam tâm tình nguyện bị bọn họ khống chế!”

Lục Thời nắm lấy đầu ngón tay Sở Dụ, đặt bên môi hôn một chút, khen ngợi, “Thông minh lắm, chính là như vậy.

Anh nắm xoa ấn khớp xương ngón tay Sở Dụ, rũ mi, “Anh dần trưởng thành, nhưng vẫn rất ỷ lại Phương Vi Vân, Lục Triệu Hòa sẽ không cho phép xuất hiện tình huống ấy.” Vì thế trong một lần khắc khẩu, Lục Thiệu Chử nói với Phương Vi Vân, Lục Thời cũng không phải là do bà ta sinh ra.

“Lúc ấy anh đứng bên ngoài cửa, anh đoán, Lục Thiệu Chử đã phát hiện ra anh rồi, cố ý nói cho anh nghe. Sau đó, Lục Thiệu Chử lại nói với anh, mẹ anh qua đời vì khó sinh, một lý do sạch sẽ biết bao.”

Khi anh nói chuyện, trong mặt chứa đầy sự chán ghét.

Sở Dụ nghe tới đây, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thời, đầu mũi lại chua xót.

Rốt cuộc  là phải mất bao nhiêu đêm trằn trọc không ngủ, suy nghĩ tìm tòi bao nhiêu lần, chuẩn bị tâm lý bao lâu Lục Thời mới có thể giống như bây giờ, đối diện với chân tướng năm ấy, không hề sợ hãi, dường như đang nói về chuyện của một người qua đường.

Sở Dụ thà rằng Lục Thời tức giận, thà rằng anh khóc lớn lên, thậm chí là ra ngoài đánh nhau xả giận.

Nhưng cậu lại biết, Lục Thời sẽ không làm thế.

Lục Thời trấn tĩnh, kiềm chế, chôn vết thương đã thối rữa vào nơi sâu nhất, bản thân một mình đau đớn khàn họng.

Lục Thời thấy vành mắt Sở Dụ hơi đỏ, sát lại gần hôn cậu một cái, “Điều duy nhất mà Lục Triệu Hòa và Lục Thiệu Chử tính sót, đó chính là chuyện giết người sẽ bị lộ. Bọn họ không ngờ rằng, anh sẽ dùng thủ đoạn trong tối, tặng vòng cổ có chứa thiết bị nghe lén cho Phương Vi Vân, do đó anh biết được năm đó mẹ anh không phải mất vì khó sinh. Bọn họ cũng không ngờ rằng, anh sẽ nghe trộm điện thoại của Phương Vi Vân.”

Cuối cùng từng chút từng chút tách ra sự thật năm ấy.

Tìm được mảnh ghép cuối cùng, rốt cuộc đã có thể nhìn thấy toàn cảnh sự việc năm ấy.

Tối hôm đó, Sở Dụ mơ rất nhiều.

Cậu mơ thấy Lục Thời khi còn nhỏ ngồi xổm ở góc tường cứ khóc mãi. Cậu muốn qua dó dỗ dành, nhưng lại không thể tới gần được.

Lại mơ thấy trong ngõ nhỏ chật hẹp, cậu và Lục Thời đang hôn nhau. Khi cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Lục Thời đều là nước mắt.

Khắp thân thể Lục Thời đều là những vết thương bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, đang chảy máu. Máu không thể cầm được, thậm chí còn nhuộm áo sơ mi thành màu đỏ tươi.

Cậu kích động hỏi, Lục Thời, cậu có đau hay không?

Lục Thời lại lắc đầu, nói rằng không đau.

Vào giờ khắc này, trái tim Sở Dụ thắt chặt, đau tới mức hô hấp khó khăn.

Bị đè nén một hồi, Sở Dụ tỉnh lại từ trong giấc mơ, theo phản xạ hít một hơi thật mạnh.

Cậu nằm trên gối đầu, âm nhạc giao hưởng sục sôi từ trạm phát thanh của trường bay vào qua khe cửa sổ nhỏ.

Chậm chạp mấy giây, Sở Dụ mới phát hiện, Lục Thời không ở bên cạnh.

Sở Dụ vô thức muốn xuống giường tìm người, vừa mới cử động, đã bị người khác ấn lại.

“Ngoan chút, đừng cử động.”

Giọng nói khàn trầm, rất quen thuộc.

Nghe rõ lời của Lục Thời nói, Sở Dụ phản xạ dừng động tác, lại nằm cẩn thận lên gối đầu.

Rất nhanh, Sở Dụ cảm giác được, áo ngủ của mình bị vén lên, quần bị kéo xuống, vùng eo lộ ra tiếp xúc với không khí hơi lạnh trở nên mẫn cảm.

Trong ký túc xá không bật đèn, chỉ có ánh mặt trời hơi sáng chiếu từ bên ngoài qua khe cửa sổ, tất cả đều có vẻ lờ mờ mông lung.

Lục Thời ngồi trên giường, cúi người xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên hình xăm sau hông Sở Dụ.