Cẩn Ngôn

Chương 1




Mùa đông năm Dân Quốc thứ ba.



Sau một đêm tuyết lớn lả tả rơi đầy trời, mờ sáng hôm sau, phủ lớn Lý gia liền vội vã hẳn lên.



Đại quản gia Lý Đông hai tay nắm chặt đút trong tay áo bông, giẫm lên nền tuyết đọng mà đi về khu nhà phía Đông phủ đệ. Tuyết bị giẫm nhiều đến mức răng rắc kêu vang. Người hầu dọn dẹp ở ven đường thỉnh thoảng lại khom lưng cúi đầu chào một tiếng “quản gia mạnh khỏe”. Lý Đông ngáp một cái, khoát khoát tay, cất tiếng gọi một nha hoàn mặc áo bông màu hồng đậm đang xách ấm nước bằng đồng đứng ở phía trước.



“Chi Nhi, chậm một chút!”



“Đại quản gia!” Nha đầu tên gọi Chi Nhi xoay người, khuôn mặt trắng trắng tròn tròn như trứng ngỗng, hai mắt mở to, gò má điểm chút tàn nhang. Môi cô hơi dày, thế nhưng khóe miệng lại khẽ vểnh lên, khiến cho gương mặt trời sinh đã mang theo nét cười.



“Ai~, tam thiếu gia thức dậy chưa?”



“Vẫn chưa, thế nhưng ngày hôm qua Lưu đại phu đã viết một đơn thuốc, giúp thiếu gia toát được một thân mồ hôi, cho dù đem người đi thiêu cũng không lợi hại như thế đâu.”



“Vậy là tốt rồi.” Lý Đông hắt xì một cái, cánh mũi loáng thoáng đỏ lên, càng làm nổi bật làn da vàng vàng xám xịt xủa ông, “Ngươi đi trước đi, hầu hạ cho cẩn thận, tam thiếu gia hiện tại quý giá lắm đấy.”



Lý Đông bật ra hai tiếng cười cổ quái, kế đó xoay người, lắc lư chao đảo rời đi.



Đợi cho Lý Đông đi xa, Chi Nhi mới cúi xuống đất ‘xì’ một tiếng, mắng, “Cái đuôi cẩu của ông vểnh đến tận trời, vậy mà không sợ lộ mông! Cái giống gì vậy chứ?”



Tiểu nha đầu ở bên cạnh thấy thế liền vội vàng kéo kéo cô một cái, “Chị, không được nói như vậy.”



Chi Nhi nhếch một bên lông mày, nhìn đám tôi tớ ở xung quanh, rốt cuộc đem lời chực nói ra khỏi miệng nuốt ngược trở về.



Tiểu nha đầu kia lại tiếp tục lôi kéo Chi Nhi thêm một cái, “Chị, đi nhanh lên đi!”



“Đi thì đi, nhưng tất cả hãy nhớ kĩ, đừng tùy tiện xuyên tạc chuyện này. Mặc dù tam thiếu gia tốt tính, nhưng nhị phu nhân thì không dễ đối phó như vậy đâu!”



Mọi người nghe vậy đều rụt cổ lại, không ai dám lên tiếng.



Chi Nhi khẽ hừ một tiếng, cùng tiểu nha đầu ở bên cạnh mang theo ấm nước trở về dãy nhà phía Đông.



Lý Cẩn Ngôn ngây người nằm trên giường lớn chạm trổ hoa văn, nhìn lên tấm màn màu xanh trên đỉnh đầu, ánh mắt đờ đẫn không thôi.



Hắn còn chưa hiểu rõ, rốt cuộc hiện tại đã xảy ra chuyện gì.



Chỉ nhớ rằng, một giây trước, hắn còn ngồi trước máy vi tính tăng ca làm báo cáo, vừa định đứng dậy đi lấy một tách cà phê, hai mắt lại đột nhiên tối sầm. Đến khi tỉnh lại, hắn liền phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.



Bốn cột giường chạm trổ hoa văn, trên tường có treo đồng hồ kiểu cách châu Âu, nhiều món đồ gốm sứ và chén đĩa mã não được bày trên kệ chỉ có thể nhìn thấy ở các chương trình giám định cổ vật xa xưa, góc phòng còn đặt một bình hoa rất lớn, cao đến ngang người.



Lý Cẩn Ngôn kinh ngạc một hồi lâu, trong đầu dấy lên từng cơn choáng váng, muốn chống người ngồi dậy nhưng lại bất cẩn khua tay làm vỡ một cái bát sứ ở bên cạnh giường. Nghe thấy tiếng rơi, một tiểu nha đầu mặc áo bông màu hồng đậm, tóc thắt bím lớn từ ngoài cửa bước vào. Thấy Lý Cẩn Ngôn nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, lại nhìn xuống cái bát sứ rơi vỡ tan tành trên mặt đất, cô bỗng chốc ngẩn người, tiếp đó tức thì mừng rỡ la lên, “Thiếu gia, người đã tỉnh?”



Thiếu gia?




Cặp mắt vốn dĩ đang đờ đẫn của Lý Cẩn Ngôn bắt đầu đảo quanh, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên mặt cô gái trẻ. Ngay sau đó, hắn đưa tay chỉ chỉ vào chính mình, “Thiếu gia?”



“Thiếu gia, người làm sao vậy?” Cô gái trẻ lo lắng nhìn Lý Cẩn Ngôn, lại nhìn cái bát sứ rơi vỡ trên mặt đất, không khỏi nhíu mày, xoay người đi tới bên cạnh cửa, vén rèm lên rồi nói vọng ra bên ngoài, “Thảo Nhi, sắc lại một chén thuốc khác mang tới đây, đồng thời cho người đi báo với nhị phu nhân một tiếng, rằng tam thiếu gia đã tỉnh rồi.”



“Dạ~~!”



Nha đầu ngoài cửa lập tức đáp lại một tiếng giòn tan, sau đó có một tiểu nha đầu khác tiến vào nhặt mảnh sứ vỡ rơi trên mặt đất. Toàn bộ quá trình, Lý Cẩn Ngôn đều ngây ngốc mà nhìn, chẳng nói được một câu nào, vẻ không thể tưởng tượng nổi in sâu trong đáy mắt.



Nếu như đây không phải là một giấc mộng hoang đường, vậy chắc chắn hắn đã xuyên không rồi.



Nhưng mà, hắn xuyên không như thế nào? Vì sao lại xuyên không? Hắn không hề cầu nguyện với bất cứ vị thần tiên nào, càng không gặp phải động đất, sóng thần, lở đất, hay là tai nạn máy bay gì gì đó, vì sao lại xuyên không được?



“Thiếu gia, trên người có còn chỗ nào khó chịu hay không?” Cô gái trẻ đi đến bên giường, đỡ Lý Cẩn Ngôn nằm xuống, “Người hãy nằm một lát đi, phương thuốc của Lưu đại phu thật tốt. Nhị phu nhân đã lo lắng không yên cả một đêm rồi.”



Mùi thơm ngan ngát của cô gái trước mặt cứ từng đợt từng đợt tràn vào sống mũi, khiến cho gương mặt của Lý Cẩn Ngôn có chút phiếm hồng. Hắn xin thề rằng, bản thân tuyệt đối không phải là một tên háo sắc, nhưng khi nhìn vào cần cổ trắng nõn cùng bộ ngực tuyệt mỹ tuổi dậy thì lộ ra bên dưới lớp áo của thiếu nữ nọ, hắn vẫn không khỏi dao động một hồi. Trong lúc nhất thời, hắn thực sự nhịn không được kích động muốn đánh cho mình một cái bạt tai, đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới những thứ này?



Cô gái trẻ kéo chăn đắp lên cho Lý Cẩn Ngôn, lại thấy trên mặt thiếu gia nhà mình thoáng hiển lộ một tia mất tự nhiên, liền kì quái hỏi, “Thiếu gia, làm sao vậy?”



“Tôi…”




Lý Cẩn Ngôn vừa muốn mở miệng, bức rèm ở cửa đã lại bị xốc lên. Tiếp đó, một người phụ nữ trung niên có nét mặt vô cùng xinh đẹp bước vào. Ban nãy nhìn thiếu nữ bên người, hắn còn không phát hiện được điều gì, hiện tại nhìn trang phục mang phong cách Thanh triều rất rõ rệt trên thân thể vị phu nhân kia, Lý Cẩn Ngôn liền vô thức sờ lên đầu mình, ngàn vạn lần đừng như những gì hắn đang nghĩ, hắn không muốn mang theo một cái đuôi heo đâu!



Vô cùng may mắn chính là, tình huống mà hắn lo lắng không hề xuất hiện, không phải cạo nửa đầu. Lý Cẩn Ngôn vì thế mà âm thầm cảm thấy yên tâm.



Phát hiện sau khi Lý Cẩn Ngôn nhìn thấy mình thì bỗng chốc trừng lớn con mắt, giơ tay sờ tới sờ lui trên đầu, tiếp đó lại cầm mấy sợi tóc lên, rồi bày ra vẻ mặt vui sướng không thôi, người phụ nữ liền bị dọa cho kinh hãi, vội vàng đi tới vài bước, ôm lấy hắn mà khóc, “Con à, con làm sao vậy hả?”



Lý Cẩn Ngôn chỉ thấy mặt mình bị vùi vào một thứ mềm mại, trong đầu nổ oành một tiếng, sắc mặt đột nhiên chuyển hồng, lỗ mũi nổi lên từng hồi ngứa ngáy, não bộ lại càng mê man.



Chính là, ý thức được cách xưng hô của vị phu nhân nọ, lí trí Lý Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng trở về. Con trai? Mình xuyên không, trở thành con trai của bà ấy?



“Phu nhân, thiếu gia vừa mới hồi tỉnh, Lưu đại phu nói, tỉnh lại thì không còn đáng ngại nữa.”



Thiếu nữ mặc áo bông màu hồng đậm bưng chén thuốc vừa được sắc xong đi tới bên giường, nói, “Thiếu gia uống thuốc là có thể hết bệnh.”



Nhị phu nhân buông Lý Cẩn Ngôn ra, lau nước mắt, “Chi Nhi, đứa trẻ ngoan, khổ cực cho ngươi rồi.”



“Hầu hạ thiếu gia, không khổ cực.” Chi Nhi cười cười, lại múc một thìa thuốc đưa đến bên miệng Lý Cẩn Ngôn, “Thiếu gia, uống thuốc đi.”



Nhìn thấy thứ nước thuốc đen sì ở trước mặt, Lý Cẩn Ngôn nhịn không được mà phát run cả người.



Một chén lớn như vậy, hắn phải uống hết sao? Chỉ ngửi thôi cũng biết có bao nhiêu khốn khổ!




Chi Nhi thấy Lý Cẩn Ngôn không chịu há miệng, còn rụt về phía sau một chút, liền hỏi, “Thiếu gia, sao vậy?”



“Có thể… thương lượng một chút hay không?” Lý Cẩn Ngôn trợn mắt, suýt chút nữa đã trợn trắng thành mắt gà chọi. Nhìn vào bát thuốc nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút, hắn mạo hiểm nói, “Tôi đã tỉnh lại rồi, thuốc này, miễn đi có được không?”



“Thiếu gia, thuốc đắng giã tật, không uống thuốc, bệnh không cách nào lành lại.”



Lý Cẩn Ngôn lắc lắc đầu, không hề ý thức được việc Chi Nhi đang dùng phương thức dỗ dành hài tử để khuyên mình uống thuốc.



Thấy Lý Cẩn Ngôn không chịu uống thuốc, Chi Nhi mặt mày ủ ê mà quay sang phía Nhị phu nhân, “Phu nhân, làm sao bây giờ?”



Lý Cẩn Ngôn cũng nhìn về phía nhị phu nhân lúc này đang ngồi ở bên giường, trong đầu âm thần suy tính: bộ dáng vị phu nhân này thoạt nhìn nhất định là kiểu người mềm lòng nhẹ dạ. Chẳng ngờ nhị phu nhân vừa rồi còn tỏ ra nuông chiều trìu mến, lại đột nhiên dựng thẳng chân mày, xắn tay áo, một tay nắm lấy gáy Lý Cẩn Ngôn, tay còn lại thuần thục cạy mở quai hàm của hắn, nói với Chi Nhi, “Đổ vào cho ta!”



Chi Nhi tủm tỉm cười mà nhìn Lý Cẩn Ngôn, múc một thìa thuốc đưa vào trong miệng thiếu gia nhà mình. Thoáng chốc, một vị đắng chát tràn đầy khoang miệng, khiến cho Lý Cẩn Ngôn suýt chút nữa mất mặt mà rớt xuống hai giọt lệ nam nhi. Ai nói đại trượng phu không sợ đắng cơ chứ?!



“Vẫn là phu nhân có cách hay. Khi còn nhỏ, những lúc tam thiếu gia không chịu uống thuốc, đều phải có phu nhân ở bên mới được.”



Nhị phu nhân gật đầu, ý bảo Chi Nhi bưng chén thuốc trực tiếp đổ vào, “Nhanh một chút, thuốc nguội, công hiệu sẽ không được như ý.”



Trước mắt Lý Cẩn Ngôn hiện lên từng hồi tăm tối, sau khi bị người dùng cả bát thuốc đổ vào trong bụng, hắn đã trợn trắng con mắt, thành công rơi vào hôn mê bất tỉnh.



Người khác xuyên không đều được mĩ nhân vây quanh, oanh thanh yến ngữ (*), riêng hắn xuyên không lại bị mĩ nhân đổ vào bụng một bát thuốc đắng ngòm!



*Oanh thanh yến ngữ, tiếng oanh lời yến. Trong văn học cổ, oanh – yến thường được dùng để ám chỉ người con gái đẹp.



Con mẹ nó, thế đạo gì đây…



Nhị phu nhân và Chi Nhi thấy Lý Cẩn Ngôn ngất đi, một phen hoảng sợ, vội vàng gọi người đi mời Lưu đại phu tới. Lưu đại phu xem mạch, chỉ nói không có gì đáng ngại, cứ uống thêm vài thang thuốc là có thể bình phục.



“Có thể nói là con ta chỉ ngất đi thôi, thực sự không có gì đáng ngại?”



Lưu đại phu lắc đầu, “Không đáng ngại.”



Nhị phu nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.



Sau khi Lưu đại phu rời đi, nhị phu nhân liền ngồi vào bên giường, nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của Lý Cẩn Ngôn mà vặn xoắn cái khăn trong tay. Nhị lão gia vừa tạ thế, bọn họ cô nhi quả phụ, lại không có chỗ dựa, ai cũng có thể giẫm lên một cước, bằng không cũng không gặp phải chuyện khiến người ta lo lắng sốt ruột như thế này. Bác cả vì con đường làm quan của mình mà lấy Lý Cẩn Ngôn ra làm vật hi sinh, đã thế hai đứa con nhà ông ta còn hại Cẩn Ngôn bệnh nặng một hồi. Nghĩ đến đây, đôi mắt phượng của nhị phu nhân lóe lên một tia sắc bén, thật đúng là quá khi dễ Triệu Phượng Vân ta rồi, không phải sao?



Chỉ vì một câu nói mà gả con trai bà tới Lâu gia làm nam thê, quả thực là chuyện khôi hài nhất trong thiên hạ!



Cùng lắm thì bà liều cái mạng này, khiến cho người trong toàn thành Quan Bắc đều thấy rõ, đại lão gia nhà họ Lý đối đãi với em dâu góa bụa và cháu trai ruột thịt của mình như thế nào!