Cẩn Ngôn

Chương 10




Thời gian không đến nửa tháng, trong nhà kho xưởng nhuộm của Lý gia liền chất đầy thuốc nhuộm màu đỏ do Lý Cẩn Ngôn chỉ định. Chưởng quầy của xưởng nhuộm tự mình tới tận Lý gia báo cho Lý Cẩn Ngôn tin tức này: “Tam thiếu gia, phàm là hiệu buôn Tây thuộc sáu tỉnh phía Bắc, tôi đều cho người dưới chạy qua xem một lần.” Chưởng quầy tên Lý Bỉnh, tổ tiên ba đời đều làm việc tại Lý gia. Bản thân Lý Bỉnh cũng có chút tài cán. Thời kì Lý Khánh Long – phụ thân của Lý Cẩn Ngôn bôn ba vì việc làm ăn của xưởng nhuộm và tiệm vải, Lý Bỉnh đã lọt vào mắt của ông. Khi việc làm ăn của xưởng nhuộm và tiệm vải phát triển, Lý Bỉnh liền được đề bạt làm đại trưởng quầy của xưởng nhuộm. Lý Bỉnh cùng với đại quản gia Lý phủ đời trước chính là anh em con chú con bác. Người trong Lý gia trên dưới đều nói hai anh em này, một người quản việc bên trong, một người quản việc bên ngoài, đều là tâm phúc của nhị lão gia, quả thực là tiền đồ vô lượng.



Thế nhưng ai lường được chuyện gió mưa của trời (*)? Lý Khánh Long phải đi nhậm chức tại chính phủ phía Nam, không đến một năm sau thì chết. Lý Khánh Xương tiếp quản chuyện làm ăn của Lý gia, đại phu nhân quản lý nội vụ Lý gia, Lý Thành bị Lý Đông đạp xuống, vì thế trong cơn tức giận đã rời khỏi Lý phủ. Vị trí của Lý Bỉnh thì nhất thời không tìm được người thế chân, Lý Khánh Xương cũng chỉ có thể tiếp tục dùng ông ta. Mặc dù muốn chân chân chính chính khống chế việc làm ăn của Lý gia trong tay mình, thế nhưng Lý Khánh Xương cũng không dám tùy tiện khai đao với vị đại đại chưởng quầy này, bằng không, Lý lão thái gia sẽ là người đầu tiên không tha cho Lý Khánh Xương. Những người khác thì lại không có được vận khi tốt như Lý Bỉnh. Từ khi Lý Khánh Xương bắt đầu nhúng tay vào việc làm ăn của ý Lý gia, không đến một năm, phàm là người do Lý Khánh Long đề bạt hay người có quan hệ họ hàng bạn bè với bọn họ đều sẽ bị sa thải hoặc đuổi đi với đủ loại lí do. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho việc làm ăn tại xưởng nhuộm và tiệm vải của Lý gia đến nay vẫn không thể gượng dậy nổi.



(*) Gốc: thiên hữu bất trắc phong vân: cả câu “thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc” – Trời có mưa gió khó đoán, người có họa phúc sớm chiều. Họa phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ, khó đoán.



Lý lão thái gia cũng không phải không biết việc này, cũng đã âm thầm nhắc nhở vài lần. Lý khánh Xương bề ngoài ngoan ngoãn đáp ứng, thế nhưng sau lưng thì vẫn tự làm theo ý mình. Đại phu nhân đối với mọi chuyện bên trong Lý phủ lại càng làm việc không kiêng kị. Lý Cẩm Cầm và Lý Cẩm Hành thì chính vì có đại phu nhân làm chỗ dựa nên mới dám đối xử lạnh nhạt với Lý Cẩn Ngôn, còn ngăn cản người khác không cho bọn họ giúp đỡ hắn.



Sau, Lý Khánh Xương lại tự chủ trương kết thân với Lâu gia, mâu thuẫn của đại phòng và nhị phòng Lý gia lúc bấy giờ liền hoàn toàn lên đài.



Lão thái thái Triệu thị thấy vậy nhưng cũng không nói lời nào. Đến khi Lâu gia đem hạ sính (*1) và ngày nghênh thú (*2) đã định tới, cầm trong tay tờ thiếp ghi ngày sinh tháng đẻ của Lâu Tiêu, lão thái thái mới cười lạnh một tiếng: “Châu chấu sau thu, nhảy nhót chả được mấy ngày đâu.” Đại nha đầu Tịch Mai ở một bên đấm chân cho lão thái thái nghe thấy vậy thì động tác liền dừng lại một chút, theo bản năng cắn môi một cái. Lão thái thái quay đầu nhìn cô không nói tiếng nào, ánh mắt bà như độc châm khiến khuôn mặt của Tịch Mai nhất thời trở nên trắng bệch.



(*1) Hạ sính -下聘: lễ vật ăn hỏi mà nhà trai đưa đến nhà gái thời xưa.



(*2) Ngày nghênh thú: ngày rước dâu.



““Tịch Mai, ngươi hầu hạ ta đã bao nhiêu năm rồi? Là năm năm hay sáu năm?”



“Nô tỳ… nô tỳ từ mười ba tuổi đã bắt đầu hầu hạ lão thái thái, đã… đã được sáu năm rồi.”



“Ừm.” Lão thái thái chậm rãi khép lại hai mắt, bàn tay khô héo khoát lên vạt áo rộng thùng thình: “Mười chín, cũng đã là một đại cô nương, khó trách.”



“Lão thái thái… con…” Tịch Mai nói không nên lời.



“Hôm kia ta có cho Cẩn Ngôn vài cuốn sổ, là ngươi nói cho lão đại đi? Lúc trước, tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ của Cẩn Ngôn cũng là ngươi lén lấy đi từ trong phòng của ta, đúng không?” Lão thái thái mở hai mắt ra, tựa người vào tấm đệm thêu hoa nở vô cùng phú quý, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi là muốn đi theo đại lão gia hay là coi trọng đại thiếu gia, cứ nói với ta, nha đầu bên cạnh ta mà bước chân vào đại phòng, nói như thế nào cũng phải là một di nương.”



“Lão thái thái!”



Tịch Mai sợ tới mức lập cập ngã từ mép giường xuống đất, hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu nói: “Lão thái thái, nô tỳ sai rồi, người tha cho nô tỳ một lần này đi!”



Lão thái thái nhìn Tịch Mai dập đầu trên mặt đất, nụ cười trên môi lại càng thêm hòa ái: “Hiện tại đã là thời dân quốc, không còn thích hợp để nói nô tì này nô tì nọ nữa, nếu ngươi và chi thứ nhất hòa hợp vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.”



Nghe mấy lời lão thái thái nói xong, Tịch Mai toàn thân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.



Đại a đầu Xuân Mai vẫn luôn chờ ở ngoài cửa đưa hai người hầu đã có tuổi đi vào. Hai người phụ nữ này nắm lấy cánh tay của Tịch Mai, xách cô ta từ trên mặt đất lên. Xuân Mai nhìn vẻ thất hồn lạc phách của Tịch Mai, trên mặt liền lộ vẻ tươi cười: “Chị Tịch Mai, em sẽ ở nơi này chúc mừng chị.”



Lão thái thái vẫy tay gọi Xuân Mai qua. Xuân Mai liền bước tới, ngồi vào bên mép giường, khéo léo đấm chân cho lão thái thái, đồng thời cũng không quên nói: “Lão thái thái, người xem, chị Tịch Mai vui mừng đến mức không nói nên lời rồi kìa.”



Lão thái thái khoát khoát tay, hai bà tỳ nữ liền lập tức kéo Tịch Mai ra ngoài. Không tới nửa ngày, sau khi thay đổi xiêm y, đeo lên trang sức, đổi mới hoàn toàn cách ăn diện, Tịch Mai đã bị đưa đến đại phòng, người đưa đi còn luôn mồm nói với đại phu nhân rằng Tịch Mai là do lão thái thái ban cho đại lão gia làm vợ bé.



Sau khi người hầu rời đi, trong phòng đại phu nhân liền truyền đến âm thanh đồ sứ bị đập vỡ. Vợ lẽ của đại lão gia là Tô Tú Hoa tựa vào cạnh cửa, chân giẫm lên bậc cửa, vừa tanh tách cắn hạt dưa vừa ngó xem cảnh tượng náo nhiệt trong phòng đại phu nhân. Cho đến khi nửa bên mặt của Tịch Mai sưng đỏ lên, người bị lôi ra từ trong phòng đại phu nhân, cơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng đại phu nhân mắng chửi: “Tiện nhân! Thứ lẳng lơ không biết xấu hổ!”



Tô Tú Hoa theo đại lão gia đã tám năm, dù là ngoài sáng hay trong tối cũng đều ăn của đại phu nhân không ít mệt. Tuy hiểu rõ đại phu nhân xuất thân là tiểu thư con quan, rồi bên trong con người ấy lại là bộ dáng gì nữa, nhìn thấy Tịch Mai cúi đầu đi qua, trong mắt Tô Tú Mai cũng chỉ xuất hiện một tia thương hại chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. Cười nhạo một tiếng, chính bản thân mình cũng chẳng khá gì, còn có lòng thanh thản mà đi thương hại người khác sao? Nha đầu kia có thể vô thanh vô tức thông đồng với đại lão gia, bị lão thái thái đích thân phái người đưa tới, có thể thấy đây cũng là kẻ có thủ đoạn. Sau này, khu nhà phía Tây có lẽ sẽ náo nhiệt lên không ít.



Tô Tú Hoa nhổ vỏ hạt dưa ra, cười lạnh hai tiếng. Đứng ngoài cửa một lát, nhớ tới đại phu nhân tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, Tô Tú Hoa nhào lên trên giường, ha ha cười lớn. Một lúc sau, nụ cười trên mặt bỗng dưng biến mất, Tô Tú Hoa nhìn dấu tay trên vùng bụng trắng nõn tinh xảo của mình, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.



Lão thái thái đấu với đại phòng, chuyện này chẳng hề ảnh hưởng chút nào đến Lý Cẩn Ngôn. Hắn hiện tại hận không thể mọc hai cánh mà lập tức bay đến phường nhuộm, nhưng hắn cũng biết



chuyện này không thể vội vàng. Gerhard Domagk – nhà khoa học ở tận nước Đức xa xôi, người phát minh ra Sulfonamide nổi tiếng trong sử sách, lúc này vẫn còn là một đứa trẻ. Bản thân Lý Cẩn Ngôn không có lượng kiến thức lý thuyết ngập đầu, mà lí thuyết cũng không hẳn đã giống như thực tế, bảo hắn đích thân bắt tay vào việc chế tạo Sulfonamide, căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ tới.



(*) Gerhard Domagk tên đầy đủ là Gerhard Johannes Paul Domagk (30.10.1895 – 24.4.1964) là một nhà bệnh lý học và vi sinh học người Đức, người đã phát hiện ra Sulfonamidochrysoidine (KI-730) – một thuốc kháng sinh đầu tiên có thể buôn bán (tiếp thị dưới tên Prontosil) – do đó ông được nhận giải Nobel Sinh lý và Y khoa năm 1939.



Ban đầu hắn muốn thông qua đám người Lý Bỉnh mà thu nạp người, mục tiêu là lưu học sinh chuyên nghiệp. Nhưng, lưu học sinh bây giờ cho dù là do nhà nước cử đi hay tự mình vượt trùng dương xa xôi, học thành tài rồi trở về tổ quốc thì cũng đều thuộc loại nhân tài trong nhân tài. Bọn họ đại bộ phận đều bị chính phủ Bắc Nam hoặc là quân đội chính phủ thu nạp đi làm sự vụ. Người đi học hóa học hay y dược thì thiếu lại càng thiếu. Vì thế cho nên, chẳng cần tính gì Lý Cẩn Ngôn, cho dù là Lý gia, người ta căn bản cũng thấy chướng mắt.



Học văn luyện võ cho thành tài, ra sức cống hiến cho bậc đế vương và gia đình dòng tộc, đây vẫn là suy nghĩ ăn sâu bám rễ đối với đại bộ phận người đương thời. Cho dù là thanh niên yêu nước đầy nhiệt huyết muốn phát huy một thân tài cán, điều đầu tiên nghĩ đến cũng là đến chính phủ hoặc quân đội để làm việc chứ không phải là hợp tác với một thương nhân chẳng có tiền tài, cũng chẳng có thực quyền gì. Cho dù Lý gia có yêu nước thương người, có danh tiếng đồn xa thì cũng chẳng có gì khác biệt.



Việc triều Thanh giao thiệp với người nước ngoài đã tồn tại được mấy mươi năm. Sau chiến tranh Giáp Ngọ, tầng lớp tư bản dân tộc và nhân sĩ yêu nước với Trương Khiên làm đại diện, đồng loạt phát ra lời kêu gọi mở cửa giao lưu về mặt thương mại và giáo dục tới các cường quốc năm châu. Nhưng nay, một quốc gia to lớn như vậy, Nam Bắc phân chia, quân phiệt hoành hành, đám thương nhân nắm trong tay khối tài sản lớn ngược lại trở thành dê béo trong mắt bọn quân phiệt.



Lý Cẩn Ngôn biết rõ mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào chính mình, đi hết con đường này cũng chẳng dễ dàng gì, cho nên ngay từ đầu, hắn đã nghĩ tới Lâu gia. Nhưng nếu chỉ dựa vào mấy câu nói, không nói Lâu đại soái, ngay cả Lâu thiếu soái cũng khó lòng tin hắn. Nếu muốn hợp tác với Lâu gia, hắn nhất định phải đưa ra thứ làm cho đối phương tin phục.



Lý Cẩn Ngôn trầm tư một lúc lâu, không cẩn thật làm đổ bình mực trên mặt bàn làm cho ống tay áo nhiễm một mảng xanh đen. Hắn cười khổ một tiếng. Lại sắp bị Chi Nhi lải nhải rồi. Ngày hôm qua, nha đầu kia còn nói mực nước này rất khó tẩy, cho dù đánh xà phòng hai lần cũng chẳng có tác dụng gì.



Xà phòng?!



Phút chốc, trong mắt Lý Cẩn Ngôn hiện lên một tia sáng.



Sulfonamide khó làm, nhưng nếu là mấy khối xà phòng thì không làm khó được hắn. Cẩn thận ngẫm lại thì, công nghiệp chế tạo xà phòng trong quốc nội cũng vừa mới khởi bước. Cho dù là ở Châu Âu, công nghiệp chế tạo cũng được công nghiệp hóa chưa lâu, hiện nay phần lớn mới chỉ sản xuất một loại xà phòng,căn bản không thể nào so sánh với đủ loại xà phòng ở thời kì sau. Lý Cẩn Ngôn vỗ mạnh lên mặt bàn một cái. Làm thủ công! Lúc trước hắn vì lấy lòng bạn gái mà đặc biệt lên mạng tra tìm tư liệu. Nguyên liệu làm xà phòng cũng không khó tìm, hơn nữa quá trình chế tạo cũng khá là đơn giản. Tuy nói thời gian tiêu phí hơi dài hơn một chút so với việc làm ra Sunlfonamide, nhưng ít nhất đây là thứ mà hắn thực sự có thể làm ra.



Không ai lại cự tuyệt cả đống tiền tự động dâng tới cửa như vậy đi?



Lâu gia nguyện ý kết thân với Lý gia, ngoại trừ việc bát tự mệnh cách của hắn và Lâu thiếu soái hợp nhau thì một nguyên nhân quan trọng chính là tiền bạc của Lý gia đi? Bản thân mình chủ động dâng bạc, đồng thời để cho đối phương thấy được lợi ích thật sự, hơn nữa dựa vào thân phận của mình, muốn nhận được sự trợ lực từ Lâu gia hẳn không phải là chuyện khó khăn. Sáu tỉnh phía Bắc chính là địa bàn của Lâu đại soái. Đến lúc đó, binh sĩ của đại soái vác súng tìm tới cửa, còn có ai dám tùy tiện nhăn mặt đây?



Lý Cẩn Ngôn hiểu ra, ngay từ đầu đã thách thức với thứ có yêu cầu kĩ thuật cao làm gì? Bắt đầu bằng thứ đơn giản mới là cội rễ.



Ngoài cửa sổ lại có bông tuyết lất phất rơi, một đóa hoa đào đỏ thắm ngạo nghễ nở rộ giữa gió đông lạnh lẽo.



Còn hai ngày nữa là Lâu gia sẽ tới đưa sính lễ, nhị phu nhân cũng vội vã hẳn lên. Từ khi Tịch Mai hầu hạ lão thái thái bị đưa vào đại phòng, khu nhà phía Tây của Lý gia liền bắt đầu trở nên vô cùng náo nhiệt, mỗi ngày đều xảy ra chuyện, có mấy lần còn động tay động chân. Lý đại lão gia bị đám thê thiếp làm cho đau đầu. Tiếp đó lại còn truyền ra tin tức Tú Hoa di có bầu, nhưng không đợi Lý đại lão gia vui mừng được hai ngày, Tú Hoa di đã bị Lý đại tiểu thư đẩy ngã mà sẩy thai, đứa nhỏ không giữ lại được. Tú Hoa di sau khi tỉnh lại liền ầm ĩ đòi thắt cổ, Lý đại lão gia vì muốn an ủi cô ta mà hung hăng răn rạy Lý đại tiểu thư. Lý Cẩm Cầm không phục, chống đối lại đại lão gia vài câu, lại la hét nói rằng mình không động đến cô vợ bé, chính bản thân cô ta cố ý, sao lại đổ mọi tội lỗi lên đầu mình?



Tú Hoa di trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Lý Cẩm Cầm mà than thở khóc lóc: “Đại tiểu thư, là lỗi của tôi, nhưng… nhưng đứa nhỏ vô tội mà, nó là em trai của cô mà…”



“Phi!” Lý Cẩm Cầm căn bản không ý thức được rằng, lời nói của Tô Tú Hoa đang đưa cô chui đầu vào một cái thòng lọng vô hình: “Ai biết cái mầm mống hạ lưu kia là thứ gì? Cái loại tạp chủng ti tiện ấy thì có quan hệ gì với ta? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình!” Lý Cẩm Cầm lời vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt của Lý đại lão gia cũng lập tức thay đổi. Nếu nói cái thai mà Tú Hoa di mang chính là loại ti tiện hèn hạ, vậy ông ta là cái gì?!



Đại phu nhân muốn bịt miệng Lý Cẩm Cầm lại, thế nhưng tính tình của đại tiểu thư vẫn ngang ngược kiêu ngạo như cũ, không chịu buông tha mà tiếp tục chửi bậy. Lý Cẩn Hành cũng vô giúp vui, một cước đá vào ngực Tú Hoa di. Trong mắt Tú Hoa di hiện lên một tia lạnh lẽo. Ả không tránh không né, vừa vặn nhận lấy cú đá, trực tiếp ngã vào ngực Lý đại lão gia, phun ra một búng máu.



Lý đại lão gia tức giận đến mức mặt mày xanh mét: “Phản, quả nhiên là phản! Ngươi là cái đồ nghiệt tử mà!”



Lý đại lão gia phất tay định đánh Lý Cẩn Hành, đại phu nhân liền vội lao đầu vào ngực Lý đại lão gia mà kêu góc: “Ông nếu muốn đánh Cẩn Hành, chi bằng đáng chết tôi đi, để ba mẹ con chúng tôi cùng nhau làm bạn! Đợi đến khi Cẩn Thừa quay về, để nó nhìn xem cha nó có nhiều bản lĩnh đến thế nào, vì một con vợ bé mà đánh chết mẹ và em trai em gái của nó!”



Đại phu nhân vừa la vừa khóc. Lúc này, Tú Hoa di đã được đưa vào trong phòng, bọn nha đầu thì vội vội vàng vàng đi mời thầy thuốc. Tịch Mai ở một bên nhân cơ hội châm ngòi, chen chân nói ba câu hai lời, khu nhà phía Tây liền nhờ mồi lửa này mà cháy càng thêm vượng, náo loạn suốt cả một ngày, đến tận nửa đêm vẫn chưa yên tĩnh. Ngày hôm sau, đại lão gia cũng không đi làm, nghe nói là bị đại phu nhân cào vào mặt, căn bản là không thể ra khỏi cửa.



“Chị dâu, chị không biết đâu, cảnh tượng lúc ấy thật là náo nhiệt nha, có thể so sánh với lễ ‘thỉnh niên tửu’ (*) ngày xưa hoặc là diễn hí khúc trên đài.”



(*) Lễ hội thỉnh niên tửu cùng với lễ hội sát niên trư là hai đại lễ ăn mừng của người nông thôn.



Tam phu nhân vừa giúp nhị phu nhân chỉnh lí thiệp mời dành cho tiệc chiêu đãi trong hôn lễ vừa ha hả cười. Nhị phu nhân ngẫm lại tình cảnh của lúc đó, cũng hiểu được mà cười theo.



“Nói ra thì, Tô Tú Hoa này quả nhiên là ngoan độc đến tận cùng, đối với bản thân mình cũng có thể xuống tay tàn nhẫn đến như vậy.”



“Nói như vậy là sao?”




Nhị phu nhân kì quái mà liếc mắt nhìn tam phu nhân một cái. Tam phu nhân thấy trong phòng không có người ngoài bèn tiến đến bên tai nhị phu nhân, đè thấp giọng nói: “Một nha đầu bên cạnh em nói chuyện với nha đầu tên Họa Mi hầu hạ trong phòng Tô Tú Hoa, nghe đâu Tô Tú Hoa từng mời đại phu. Đại phu nói cái thai này vốn không yên ổn, tám chín phần mười là không giữ được.”



“A?”



Nhị phu nhân quả nhiên giật mình: “Thật sự?”



“Thật sự.” Tam phu nhân gật gật đầu.



Nhị phu nhân nhìn thiệp mời đỏ thẫm trong tay, thở dài: “Ai~, cũng thật không dễ dàng.”



Tam phu nhân hừ một tiếng: “Cứ chờ xem. Trước có một Tô Tú Hoa, nay lại thêm một Tịch Mai, đủ cho chị dâu tốt kia của chúng ta uống no một hũ dấm. Chị nói xem, có phải trước đó lão thái thái đã biết chuyện rồi hay không? Nếu không, vì sao lại đột nhiên đưa Tịch Mai qua đó?”



“Này là chuyện gì với chuyện gì a.” Nhị phu nhân tức giận liếc mắt nhìn tam phu nhân một cái, “Vụ việc đó và lão thái thái thì có quan hệ gì cơ chứ? Không nên nói bậy.”



“Phải phải, là em nói bậy.” Tam phu nhân khẽ nhếch lên đôi lông mày được tỉa tinh tế: “Coi như em nói bậy.”



“Em ấy à…” Hai chị em dâu đang nói chuyện thì Lý Cẩn Ngôn vén rèm đi tới, cười nói: “Mẹ, thím ba, đang bận sao?”



“Ngôn nhi, đến đây, mau đến đây.”



Lý Cẩn Ngôn đi đến bên người nhị phu nhân. Nhìn liếc qua thiệp cưới đỏ chót có in chữ mạ vàng đặt ở trên bàn, khóe miệng hắn thoáng co rút một cái rồi biến mất không dấu vết. Tiếp đó, hắn lập tức đem chiếc hộp đang cầm trong tay để xuống trước mặt nhị phu nhân: “Mẹ, mẹ nhìn xem.”



“Cho mẹ?”



“Vâng. Mẹ xem xem có thích không?”



Nhị phu nhân đang muốn mở hộp gỗ, nhưng không đợi bà mở miệng tam phu nhân đã lên tiếng: “Đây là xà phòng?”



“Vẫn là thím ba hiểu biết rộng rãi.” Lý Cẩn Ngôn cầm lấy một khối, đưa nó cho tam phu nhân: “Xà phòng dùng nhiều hại tay. Xà phòng bán ở chợ không tốt bằng cái con làm đâu.”



“Thật sao?” Tam phu nhân dùng khăn bọc lại rồi cầm lấy, đưa đến bên mũi ngửi ngửi: “Không thể không nói rằng, mùi hương này thật sự là thơm hơn so với cái mà chú ba con mua về.”




Lý Cẩn Ngôn cười nói: “Đây chính là cháu tự mình làm ra đó.”



“Con làm?” Nhị phu nhân vô cùng kinh ngạc: “Con tự mình làm?”



“Đương nhiên.” Lý Cẩn Ngôn lấy ra một cái hòm nhỏ, mở ra, bên trong là ba đóa hoa làm từ xà phòng, tuy rằng hình dáng có hơi thô ráp nhưng cũng đủ để nhị phu nhân và tam phu nhân hai mắt tỏa sáng.



“Sao con có thể nghĩ ra thứ này?”



Tam phu nhân cầm chiếc hòm, yêu thích không buông tay: “Chị dâu, chị cho em, cái này chị cho em đi, chút nữa bảo cháu trai làm lại cái khác cho chị nha.”



Nhị phu nhân cười nói: “Đã lớn chừng này rồi, vì sao vẫn còn giống như một đứa trẻ vậy? Đó, cho em đó.”



Tam phu nhân vội vàng gọi nha đầu tiến vào, đưa chiếc hòm qua: “Mau mang về cho ta, kẻo chị dâu ta lại đổi ý.”



“Ai~”



Nha đầu kia không biết thứ trong hòm là xà phòng, còn tưởng là châu báu trang sức gì, thật cẩn thận cầm lấy. Lý Cẩn Ngôn nhếch một bên khóe miệng, xem ra chuyện làm ăn này đích xác là có cửa.



Đợi cho tam phu nhân rời khỏi, nhị phu nhân mới hỏi Lý Cẩn Ngôn: “Con là muốn buôn bán cái này?”



Lý Cẩn Ngôn sờ sờ lên cánh mũi: “Mẹ chuyện nào cũng nhìn rõ, quả thực là nữ hào kiệt!”



“Đừng tưởng mẹ của con cái gì cũng không biết!” Nhị phu nhân đánh Lý Cẩn Ngôn một cái không nặng không nhẹ, “Mẹ không hỏi con lấy được cách điều chế thứ này từ đâu? Mà con đã suy nghĩ kĩ càng chưa, việc làm ăn một khi bắt tay vào còn không phải sẽ tính vào Lý gia sao.”



Nhị phu nhân lo lắng như vậy không phải không có đạo lý. Lý gia còn chưa chia tách, Tuy nói Lý Cẩn Ngôn có thể lấy một phần trong của hồi môn của hắn làm vốn kinh doanh, nhưng nếu Lý đại lão gia nổi tư tâm, lại thêm Lý lão thái gia lên tiếng, cũng thực là khó xử. Bọn họ đóng cửa không tiếp, đối chọi gay gắt với Lý Khánh Xương thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu dính dáng đến Lý lão thái gia, vậy sự tình liền trở nên phiền toái.



Nhị phu nhân Triệu Phượng Vân cũng coi có hiểu biết về cha chồng của mình. Vì Lý gia, ông ta thật sự có thể làm bất cứ chuyện gì.



Lý Cẩn Ngôn biết nhị phu nhân lo lắng bèn đem kế hoạch của mình nói ra trước. Bất quá, hắn tạm thời gạt qua chuyện về Sulfonamide. Ở thời đại này, so với mấy thứ xà phòng linh tinh thì các loại dược vật kháng khuẩn tiêu viêm có thể so sánh với hoàng kim.



“Chuyện làm ăn này, con định giao cho Lâu gia.”



“Cho Lâu gia?”



“Vâng.” Lý Cẩn Ngôn nói: “Mẹ, đây chỉ là việc làm ăn nhỏ mà thôi. Mẹ cứ yên tâm, con trai chắc chắn sẽ không bị thiệt đâu.”



Thấy thái độ vô cùng kiên quyết của Lý Cẩn Ngôn, nhị phu nhân cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa. Nếu con trai vui lòng, bà có gì phải phản đối đây? Huống chi, con bà sau này còn phải sinh sống tại Lâu gia, nó làm như vậy sẽ có thể có được vị thế ngày càng ổn định ở Lâu gia. Chẳng lẽ con trai bà ngay từ đầu đã nghĩ tới việc này?



Nếu Lý Cẩn Ngôn biết những gì mà Nhị phu nhân đang suy nghĩ thì nhất định trên đầu hắn sẽ trượt xuống ba đường hắc tuyến và nói một câu: mẹ, suy diễn không phải là một thói quen tốt, người quả nhiên là suy nghĩ quá nhiều.



Công lịch ngày 16 tháng 12 năm 1911, nông lịch ngày 26 tháng 10 năm Tân Hợi chính là ngày Lâu gia hạ sính.



Sáng sớm, Lý gia trên dưới đều rơi vào cảnh việc lớn việc nhỏ lu bù cả lên, ngay cả đại phòng gà bay chó sủa suốt mấy ngày, chẳng có giây phút nào ngơi nghỉ cũng khó có được mà yên tĩnh lại.



Thời điểm mười giờ sáng, khi cửa chính Lý gia rộng mở, đại lão gia Lý Khánh Xương đã sớm chờ ở đó, đồng thời Lý Cẩn Ngôn cũng bị gọi tới. Theo lý mà nói, hắn chờ ở chỗ này là không thích hợp, thế nhưng nhị phu nhân không tiện ra mặt, là nam đinh duy nhất của chi thứ hai, hắn chỉ có thể đứng ở phía sau đại lão gia. Khó được chính là, một người cả ngày không thấy bóng dáng như tam lão gia Lý Khánh Vân cũng ra mặt. Ấn tượng của Lý Cẩn ngôn về người chú ba này cũng không tệ lắm, khi giáp mặt liền tươi cười chào hỏi. Về phần Lý Khánh Xương,



nếu như không ở trước mặt người ngoài thì Lý Cẩn Ngôn và Lý Khánh Vân đều lười để ý đến ông ta.



Trên bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi, xa xa rốt cục truyền tới tiếng vó ngựa đều nhịp giống như tiếng trống trận, vang động vào tận trong lòng mọi người.



Lý Cẩn Ngôn giương mắt nhìn lên, liền thấy ở giữa một mảnh màu trắng bạc, mười mấy quân nhân khí thế dũng mãnh, mặc trên thân một bộ quân phục màu xám đậm đang giục ngựa mà đến. Người đi đầu quả đúng là Lâu Tiêu.



Lâu thiếu soái cưỡi một con chiến mã màu đen, toàn thân không có lấy một tia tạp sắc, áo choàng khoác trên người tung bay trong gió làm lộ ra tấm áo màu đỏ thẫm bên trong, giống như máu tươi mạnh mẽ phun trào giữa một thế giới ngập màu trắng bạc.



Lý Cẩn Ngôn nheo mắt lại, chỉ cảm thấy dường như hai mắt đều bị người nam nhân đang giục ngựa đạp tuyết mà đến này làm cho đau đớn như kim châm.



Khi đội ngũ đã đến gần, Lâu Tiêu liền kéo mạnh dây cương khiến cho hai chân trước của chiến mã tung lên, chiến mã lập tức phát ra tiếng hí dài. Tiếp đó, hắn nhanh nhẹn từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đôi giày ủng màu đen giẫm nát mặt tuyết phát ra âm thanh kẽo kẹt, găng tay màu trắng bao lấy đôi bàn tay to, vành mũ màu đen to rộng không che được dung mạo sắc sảo của hắn. Cả người hắn giống như là một thanh đại đao vừa tuốt vỏ, lộ ra lưỡi đao sắc bén ở bên trong.



Đây là một nam nhân đẹp trai đến mức khiến người ta ngay cả lòng ghen tỵ cũng dâng lên không được.



Theo từng bước chân tiêu sái đi tới gần của nam nhân kia, dường như hết thảy mọi thứ trong trời đất này đều trở lên yên tĩnh không một tiếng động. Đi đến phụ cận, Lâu Tiêu dùng roi ngựa trong tay đẩy đẩy chiếc mũ lính, ánh mắt chuyên chú nhìn Lý Cẩn Ngôn, đôi con ngươi màu đen giống như hàn đàm ngàn năm sâu không thấy đáy.



Vào giờ khắc này, Lý Cẩn Ngôn bỗng nhiên hiểu được tim đập thình thịnh rốt cuộc là loại cảm giác gì.