“Phan tiên sinh thật sự không muốn nói gì sao?”
Kenji Doihara vốn nghĩ rằng có thể cạy được chút tin tức hữu dụng từ miệng của Phan Quảng Hưng, nhưng đáng tiếc, hắn phải thất vọng rồi.
Đe dọa, dụ dỗ, ngoại trừ tra tấn, đủ loại biện pháp đều được đem ra dùng, song từ đầu đến cuối, Phan Quảng Hưng vẫn không phun ra dù chỉ một chữ. Hắn chỉ lướt bả vai Doihara, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía cậu em vợ của hắn, nhìn tới nỗi tên kia suýt nữa muốn tông cửa chạy ra.
“Doihara-san, có tin tức.”
Một gã đàn ông Nhật Bản mặc trang phục Trung Quốc đi đến, khẽ thì thầm bên tai hắn mấy câu.
Lông mày Doihara lập tức nhíu lại, trên vẻ mặt lóe lên một tia kinh ngạc cùng tức giận. Hắn đi với Yamamoto ra khỏi phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, hắn hỏi ngay: “Yamamoto-san, chuyện này là thật?”
“Đúng vậy.” Yamamoto gật đầu nói: “Nên làm gì bây giờ? Ngay cả quốc nội cũng không biết được hành động của chúng ta, chỉ có Đô đốc Oshima và ngài Sakamoto… Chỗ ngài Yamaza cũng…”
Doihara đưa tay ra hiệu cho Yamamoto đừng nói nữa: “Tôi sẽ đi gặp ngài Sakamoto ngay, còn ông hãy tự mình dẫn người trông coi chỗ này.”
“Vâng!”
“Giam hai người họ ở cùng một chỗ, mỗi một câu nói của bọn chúng đều phải ghi chép lại.”
Yamamoto khó hiểu hỏi: “Doihara-san, vì sao phải hao tâm tốn sức nhiều như vậy? Trực tiếp tra tấn thì còn lo hắn không mở miệng sao.”
“Tra tấn?” Doihara lắc đầu: “Tôi còn muốn giữ người này lại.”
“Giữ hắn lại?”
“Đúng, giữ hắn lại.” Doihara đi tới cửa, nhìn Phan Quảng Hưng bên trong: “Người này rất có ích với chúng ta. Phía bên kia còn chưa biết hắn đã bị bắt, ông hiểu được điều này nghĩa là gì không?”
“Là gì?”
“Hắn có thể tiếp tục truyền tin tức cho phía bên kia.” Bất kể tin tức đó là thật hay giả.
Ánh mắt Doihara lạnh lẽo, tựa như một con rắn độc phun phun cái lưỡi: “Nhưng trước hết hãy để hắn phun ra chút gì đã.”
“Tôi đã hiểu.” Yamamoto nói: “Xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo những gì ngài nói!”
“Tốt lắm.” Doihara thu lại ánh mắt: “Tôi rất tán thưởng ông, đế quốc cần những người như Yamamoto-san.”
“Vâng!”
Trong căn phòng chật hẹp, Phan Quảng Hưng ngồi dựa vào tường, không ngừng suy đoán, rốt cuộc người Nhật Bản đang dự định làm gì. Vốn tưởng rằng sẽ bị tra tấn, nếu vậy thì tám chín phần mười hắn sẽ chống đỡ không được. Không muốn phản bội lại Tổng thống, cũng chỉ có thể… Nếu hắn chết, Tổng thống và Lâu Thiếu soái nhất định sẽ đối xử tử tế với vợ và hai đứa con trai của hắn, dù không thể thăng quan tiến chức nhưng cam đoan bọn họ sẽ sống một đời cơm áo không lo.
Nếu đã như vậy, hắn còn gì để lo lắng nữa? Phan Quảng Hưng cúi đầu, góc tối trong phòng che đi vẻ mặt của hắn.
Nhưng trước khi chết, hắn còn có thể vì Tổng thống và Thiếu soái làm thêm một chuyện.
“Anh rể…”
“Đừng nói chuyện với tôi!” Phan Quảng Hưng hung dữ liếc cậu em vợ: “Đều do mày! Nếu không phải mày thì bây giờ sao tao có thể ở chỗ này?!”
“Anh rể, lúc ấy em uống say quá, em cũng không biết mình đã nói những gì nữa.”
“Không nói gì? Không nói gì vậy sao tao lại bị bắt tới đây?! Xem như tao nhìn thấu rồi, mày chính là một thằng vô ơn vô tích sự! Sớm biết thế, lúc trước tao nên bóp chết mày mới phải!”
Phan Quảng Hưng cố tình la hét ầm ĩ, sau đó bất thình lình bổ nhào tới, túm lấy cổ áo của đối phương: “Mày khỏi phải giả vờ giả vịt, nói, có phải tên đó bảo mày bán đứng tao không?!”
“Tên kia?”
Em vợ của Phan Quảng Hưng thoáng sửng sốt, đám người Yamamoto bên ngoài phòng lập tức dán tai lên cửa.
“Có phải hắn chê tao chi tiền ít quá không?”
“Anh rể, anh nói cái gì vậy?”
“Tao nói cái gì? Bớt giả bộ đi!” Phan Quảng Hưng dùng sức cho hắn một quyền: “Hắn cũng lấy từ chỗ tao không ít lợi ích! Tưởng tao không dám cắn lại hắn…”
Nói đến đây, hắn chợt ngậm miệng lại, tựa như nhận ra được bên ngoài có người, bèn không nói thêm chữ nào nữa.
Yamamoto ở ngoài cửa lại cảm thấy hoài nghi, người trong miệng hắn là kẻ nào?
Phan Quảng Hưng không xác định đám người Nhật Bản ngoài cửa liệu có bị mắc lừa hay không, nhưng người làm nghề tình báo đều là những kẻ trời sinh đa nghi, chỉ cần có thể khiến cho bọn họ có thể nghi kị lẫn nhau trong nội bộ, vậy thì màn diễn này của hắn liền đáng giá! Lưng hướng về cửa phòng, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, đủ khiến người ta khiếp vía, hắn dùng tiếng Quảng Đông khẽ nói: “Hai ta ai cũng đừng nghĩ có thể sống sót ra khỏi nơi này.”
Phan Quảng Hưng và nhà bố mẹ vợ của hắn có nguyên quán là Quảng Đông, mấy năm trước mới chuyển đến Bắc Kỳ. Đám người Yamamoto có thể nghe hiểu tiếng Bắc Kỳ, nhưng lại không hiểu tiếng Quảng Đông. Huống chi khi Phan Quảng Hưng nói những lời này lại cố tình hạ thấp thanh âm, trừ người đối diện hắn ra thì chẳng ai nghe được.
“Quả nhiên, chính là hắn!”
Sau khi lên giọng nói ra những lời này, Phan Quảng Hưng chợt thu lại nụ cười trên mặt, xoay người dựa lưng vào tường, tiếp tục giữ im lặng.
Đám người Yamamoto ở ngoài cửa lại cảm thấy khó chịu, là kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào?! Nếu không phải nhớ kỹ mệnh lệnh của Doihara, có lẽ bọn chúng đã vọt vào trong, dùng roi da và que hàn ép ra cho được câu trả lời.
Phan Quảng Hưng ở bên trong cúi đầu cười lạnh lùng, xoa xoa cổ áo trường xám, hẳn là huề vốn rồi. Cậu em vợ của hắn là một tên hèn nhát chính hiệu, chờ hắn chết đi, lũ người Nhật cũng chỉ có thể đi cạy miệng của tên kia, tra hỏi xem cái người phía bên bọn họ bị Phan Quảng Hưng thu mua là kẻ nào. Không cần nhiều, chỉ cần 2 phát roi, vì bảo toàn tính mạng, tên kia tuyệt đối sẽ cắn bậy cắn bạ.
Mặc kệ hắn cắn trúng kẻ nào đều đủ khiến lũ người kia đau đầu nhức óc.
Nghĩ tới đây, Phan Quảng Hưng không nhịn được muốn cười. Đáng giá, cho dù chết cũng rất đáng.
Đang cười, trên mặt lại rơi xuống hai hàng nước mắt đắng chát. Hắn không muốn chết, nhưng chuyện đã tới nước này rồi hắn không thể không chết. Hắn không thể phản bội Tổng thống, cũng không muốn làm Hán gian khiến vợ con không thể ngóc đầu nổi. Run rẩy lấy tay kéo cổ áo ra, bên trong lớp vải thứ hai dính một ít bột phấn màu đen.
Kẻ ngồi đối diện trông thấy Phan Quảng Hưng ngậm lấy mảnh áo kia vào miệng, nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh hoàng. Phan Quảng Hưng lại hung tợn trừng tên kia, tựa như muốn nói với đối phương rằng, hắn sẽ chờ, ở trong điện Diêm Vương, chờ tên kia tới…
Thời gian trôi qua rất lâu, trong phòng giam không còn truyền ra bất cứ âm thanh nào. Đợi đến khi Yamamoto cho người đưa thức ăn nước uống vào bên trong phòng giam thì phát hiện ra sắc mặt xanh đen của Phan Quảng Hưng, người kia đã chết từ lâu rồi.
“Baka!”
Yamamoto nổi điên, hung hăng đạp một cước lên thi thể Phan Quảng Hưng. Bọn chúng rõ ràng đã lục soát toàn thân hắn, ngay cả miệng cũng không bỏ qua, vậy hắn giấu thuốc độc ở chỗ nào?!
“Yamamoto-san, vậy nên làm gì bây giờ?”
“Người đã chết, không thể sống lại được nữa.” Yamamoto lạnh lùng nói: “Trước kia hắn chết từng đề cập đến người kia, rất có thể là nhân viên bên phía chúng ta. Ta nghĩ, nếu có thể từ miệng tên này hỏi ra được kẻ kia, ngài Doihara sẽ thứ lỗi cho sơ suất lần này của chúng ta.”
“Rõ!”
Tên em vợ của Phan Quảng Hưng co quắp ở một bên, thấy đám người Yamamoto dời ánh mắt sang phía hắn, mang bộ dạng hung thần ác sát, hắn nhất thời sợ đến mặt mày tái mét. Lại nhìn đến khuôn mặt xanh đen cùng với vết máu đen sẫm bên khóe miệng anh rể, hắn không khống chế được hét to một tiếng, trong phòng nhất thời tràn ra mùi khai của nước tiểu…
Thiên Tân
Trời còn chưa sáng, trong thành Thiên Tân đã vang lên từng đợt tiếng bước chân và tiếng còi. Có người tò mò đẩy cửa sổ ra nhìn về phía đường phố, song vừa liếc mắt nhìn một cái đã sợ đến mức rụt cổ về.
“Ông trời ơi, trên đường đều là binh lính vác súng, còn có cả súng máy và đại bác!”
“Thật sao?”
Phân nửa con trai trong nhà đều mang vẻ mặt hiếu kỳ muốn đẩy cửa sổ ra, kết quả lại bị một bàn tay vỗ trở về: “Thành thật chút coi, không muốn sống nữa sao, muốn ăn đạn lắm hả?!”
Đường Thu Sơn, sông Tường Tử, ngoài đường phố Nam Môn đều xuất hiện những binh sĩ mang quân trang sáu tỉnh Bắc Kỳ, các quan quân thắt lưng giắt kiếm chỉ huy, hoặc là ngồi trên ngựa hoặc là ngồi trên xe bốn bánh có hình dạng hơi kỳ quái, đội ngũ đi theo cùng tiến bước. Sĩ quan cấp trung đội miệng ngậm còi, thổi ra tiếng tuýt có trường độ không đều, tiểu đội trưởng dựa vào tiếng còi đưa đội ngũ tiến vào mục tiêu dự tính một cách thần tốc.
Lâu Thiếu soái không hề lộ diện, Sư đoàn trưởng Sư đoàn 5 của quân đội Hà Bắc thủ vệ Thiên Tân Trần Quang Minh cũng không thấy bóng dáng, quân Hà Bắc cũng không nói một tiếng đứng trong quân doanh, chỉ có mấy binh sĩ của sáu tỉnh Bắc Kỳ “súng vác vai, đạn lên nòng” này thực hiện “Hành quân cấp tốc” trên mấy con đường cái ở thành Thiên Tân.
Rất nhanh, người trong thành Thiên Tân phát hiện ra, tất cả những binh lính này đều đi về phía tô giới Nhật. Đội ngũ phân làm mấy tốp, chưa tới giữa trưa đã vây quanh tô giới Nhật khiến con kiến muốn chui cũng không lọt. Toàn bộ nòng súng đều nhắm vào bên trong tô giới, người lại đứng bên ngoài tô giới, một bước cũng không vượt qua.
Tô giới Pháp tương liên với tô giới Nhật cũng trở nên khẩn trương, lúc phát hiện những tên lính Hoa này chỉ vây quanh tô giới Nhật, không phải là bọn họ thì đứng xem náo nhiệt ngoài ý muốn.
Trung đoàn trưởng Trung đoàn 28 của Lữ đoàn Độc Lập Triệu Quang Hữu thúc ngựa sang, huơ huơ roi ngựa, cao giọng nói: “Có tên cướp hung ác vừa lẻn vào Thiên Tân, theo thông tin đáng tin cậy, tên này đang ẩn náu ở tô giới Nhật. Vụ đấu súng ở trước đường Thu Sơn chính là do hắn gây nên! Vì bảo đảm an toàn cho dân chúng Thiên Tân cùng với an toàn của các nhân sĩ nước bạn tại Thiên Tân, từ giờ trở đi, tô giới Nhật áp dụng thiết quân luật! Cắt nước, cắt lương thực, cắt điện, chỉ được phép vào, không được phép ra! Thẳng đến khi bắt hết mấy kẻ độc ác kia về quy án mới thôi!”
Lời này nói đến đường hoàng, nhưng lại khiến lãnh sự quán Nhật Bản đến đây điều đình tức đến gần chết. Để đảm bảo an toàn cho dân chúng Thiên Tân, đảm bảo an toàn cho nhân sĩ nước bạn, cho nên áp dụng thiết quân luật ở tô giới Nhật? Thế người trong tô giới Nhật phải sinh sống thế quái nào đây?!
“Tôi muốn kháng nghị!” Lãnh sự Nhật Bản cao giọng nói: “Đây là trái với hiệp ước quốc tế!”
Triệu Quang Hữu ngoáy ngoáy lỗ tai, hai tay giao nhau cúi người tựa trên cổ ngựa, mang bộ dạng lính lưu manh nói: “Hiệp ước quốc tế? Vi phạm điều nào vậy? Tôi mang binh tiến vào tô giới hay xâm phạm đến an toàn của người thân mấy ngài hử?”
“Ông…”
“Tôi thế nào cơ?” Triệu Quang Hữu ngồi thẳng người dậy, không để ý tới đối phương: “Dỏng tai lên nghe cho kỹ, từ giờ trở đi, chỉ được phép vào, không được phép ra! Đưa ngài lãnh sự quay trở về!”
“Rõ!”
Lãnh sự Nhật Bản còn muốn kêu la, đáng tiếc nòng súng đen nhánh lại chỉa sang đấy, bao nhiêu kiêu ngạo lập tức bị đè bẹp.
Binh lính Nhật Bản đóng quân trong tô giới cùng với kiều bào vũ trang không vượt quá 1000 người. Binh lính Trung Quốc bao vây tô giới nhiều gấp 2-3 lần bọn họ. Nếu phát sinh xung đột, bọn họ xác định sẽ phải ăn quả đắng.
Đương nhiên, võ sĩ của Thiên Hoàng bệ hạ không sợ chết, nhưng có chết cũng phải chết có giá trị chút chứ.
Binh lính Nhật Bản đóng giữ ở tô giới đều là anh hùng, thế nhưng người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, đại đội trưởng Hashimoto, có ông ngoại xuất thân từ Osaka, cho nên sau khi cân nhắc qua “lợi ích được mất” bên trong, Hashimoto truyền lệnh xuống cấp dưới cố gắng không được phát sinh mâu thuẫn với quân đội Trung Hoa.
Đại đội trưởng Hashimoto phát hiện, những binh sĩ Trung Quốc vây quanh tô giới Nhật không giống với quân đội Trung Quốc thủ vệ Thiên Tân. Bọn họ có vũ khí tinh xảo cả người tỏa ra khí tức dũng mãnh, hơn nữa, ánh mắt của người nào cũng đều đáng sợ, giống như ngửi được mùi máu tươi, giống như lũ sói hoang hận không thể nhào lên cắn xé con mồi. Điều này khiến hắn không nhịn được lạnh hết cả gáy.
Trực giác của Hashimoto rất nhạy cảm, so với vây khốn bọn họ, những tên binh lính này quả thật càng muốn làm thịt bọn họ.
Này cũng chả có gì kỳ quái.
Lữ đoàn Độc Lập có 2 tiểu đội có binh lính là người Phượng Thành. Khi bọn hắn và người ngoài bàn về tội lỗi mà người Nhật gây ra ở Phượng Thành, những binh sĩ này đều cực kỳ phẫn nộ.
Huống hồ những người Nhật Bản trong tô giới cũng chẳng phải thứ gì tốt! Bọn họ chiếm đất đai của Trung Quốc, giết hại dân chúng Trung Quốc, tùy tiện làm xằng làm bậy ở ranh giới của người Trung Quốc!
Nếu có người xông vào nhà mình, dâm nhục vợ con, cướp bóc tài sản, giết hại thân nhân, thân là một người đàn ông, lựa chọn duy nhất chính là cầm vũ khí lên và giết chết đám súc sinh này đi!
Đáng tiếc là quân lệnh như núi, Thiếu soái chỉ hạ lệnh vây công bốn mặt, không hạ lệnh nổ súng, mấy binh sĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn vận mệnh của đám người Nhật Bản trong tô giới.
Cho nên, Đại đội trưởng Hashimoto mới có thể cảm thấy lạnh cả gáy. Đối mặt với hai ba nghìn người muốn làm thịt hắn, không sợ mới là lạ.
Sư đoàn 5 của quân đội Hà Bắc thủ vệ Thiên Tân, dưới mệnh mệnh của Sư trưởng Trần liền đứng tại chỗ bất động, nhóm binh lính của Lữ đoàn Độc Lập bao vây tô giới Nhật.
Lương thực và nước uống không được tiếp tế, đường dây điện báo bị chặn lại, dây điện cũng bị cắt đứt, ở mỗi giao lộ đều phái binh lính tuần tra nghiêm ngặt. Muốn đi vào trong? Có thể. Muốn đi ra ngoài? Không có cửa đâu!
Vây cũng có thể vây chết mi!
Nói bọn hắn vi phạm hiệp ước? Không có nha, bọn họ đâu có giẫm vào trong tô giới bước nào đâu, chỉ là ở trên mấy con đường thông tới tô giới Nhật xây dựng trạm kiểm soát mà thôi. Mà xây dựng trạm kiểm soát trên đất nhà mình thì trái với điều khoản nào của hiệp ước dzị?
“Trộm cướp hung hãn, bọn tôi cũng bất đắc dĩ mới làm đó.”
10 nén vàng thỏi, 15 rương đồ hộp, 200 ống sulfonamide được chuyển giao, cửa chính ở tô giới Pháp cứ vậy mà đóng lại trước mắt người Nhật Bản.
Vốn có thể thông qua tô giới Pháp ngay sát cạnh để thu được đồ ăn thức uống, giờ ngay cả một hột gạo cũng không chiếm được.
Cùng lúc đó, Lâu Tổng thống ở kinh thành gửi công hàm cho công sứ 8 nước khác, nói rõ hành động lần này chỉ nhằm vào người Nhật Bản, Trung Hoa vẫn rất “hữu hảo” đối với “nước bạn”. Mà nguyên nhân của sự kiện này, chủ yếu là bởi vị vụ ám sát xảy ra ở đường Thu Sơn.
Công sứ các quốc gia đều giật mình.
Lý Cẩn Ngôn bị ám sát là người Lâu gia, sau khi sự kiện đó xảy ra, mấy tờ báo do người Nhật Bản khống chế lại mưu toan điều khiển dư luận, khiến cho nội bộ chính phủ Trung Quốc nghi kỵ lẫn nhau. Thủ đoạn có vẻ cao siêu, nhưng nếu cẩn thận truy xét thì vẫn có thể phát hiện ra manh mối.
Thật hiển nhiên, người Trung Quốc nắm chắc cái đuôi này của người Nhật, đã đến lúc bọn họ trả thù. Mà nếu là trả thù người Nhật, vậy thì không liên quan gì đến những người khác.
Sau đó, bởi vì sự kiện ám sát mà Pháp sinh ra bất mãn với người Nhật, Đại Anh Quốc sinh ra hứng thú nồng hậu đối với thuốc sulfonamide, Đức vốn không đem Nhật để vào mắt, Nga mấy năm trước còn đánh nhau mấy hồi với Nhật Bản, Mỹ vì tiền tài cái gì cũng có thể bán, Italy ăn mì làm người qua đường… Tóm lại, dưới sự cám dỗ của tiền tài và đủ loại đạn bọc đường khác, sự ngoan cố của những người nước ngoài này lần lượt bị công phá. Người Nhật Bản trong tô giới Thiên Tân, trong tình huống không mảy may biết chuyện gì liền bị cô lập hoàn toàn. Ngay cả người Anh đồng minh của bọn họ cũng chỉ làm bộ phát biểu vài câu không đau không ngứa, sau đó liền ngậm tăm.
Công sứ Nhật Bản Yamaza sau vài lần đề xuất kháng nghị với chính phủ Trung Quốc nhưng không thu được kết quả thì đã triệt để phẫn nộ rồi.
“Nếu chính phủ Trung Quốc không chịu rút quân, giải trừ vòng vây ở tô giới Nhật với Thiên Tân, vậy thì Đại đế quốc Nhật Bản không thể không áp dụng biện pháp đặc biệt!”
“Ngài đây là đang tuyên chiến?” Triển Trường Thanh đã thăng chức thành Bộ trưởng Bộ Ngoại giao của Chính phủ Liên hiệp chậm rãi thu hồi nét cười trên gương mặt: “Đây là quyết định của quý quốc, hay là những lời nói bừa mà ngài tự tiện thốt ra?”
“Đương nhiên là…”
“Tôi khuyên ngài nghĩ kỹ rồi hẵng nói.” Lấy nắp ly trà sát sát với miệng ly tạo ra một âm thanh giòn tan: “Đây là 2 nước tuyên chiến, cũng không phải chỉ là lời nói đầu môi chót lưỡi thôi đâu, hậu quả thế nào ngài có thể gánh vác nổi không?”
Yamaza rùng mình. Bình thường đều là Thứ trưởng Bộ Ngoại giao của Chính phủ Liên hiệp phụ trách tiếp đãi hắn, hôm nay là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Triển Trường Thanh. Cái tên lúc nào cũng treo nụ cười trên miệng này khiến hắn có cảm giác bị uy hiếp.
Cuối cùng, Yamaza Enjiro đành phải lần nữa tay trắng trở về. Khi trở lại nơi ở, hắn tình cờ gặp được Tùy viên Sakamoto và Kenji Doihara đứng bên cạnh tới nhà thăm hỏi.