Cẩn Ngôn

Chương 21




Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ nửa khép nửa mở rơi vào bên trong, quân trang xám đậm và trường sam xanh thẫm rải rác rơi trên mặt đất, áo lót màu trắng gập lên một góc, để lộ quân phục ẩn mình bên dưới. Đầu móc kim loại của dây lưng đập vào gạch xanh trên nền đất, phát ra một tiếng giòn vang.



Bức màn đỏ thẫm buông xuống, bầu không khí nóng rực trong một không gian khép kín tựa như muốn bốc hơi, ánh đỏ trước mắt không ngừng lay động, thời gian cơ hồ đang dừng lại ở nơi này.



Uyên ương âu yếm, từng đợt sóng tình đánh tới, mang theo một luồng tình ý nóng bỏng khó có thể diễn tả bằng lời.



Trên chăn gấm đỏ thẫm, một thân thể ngây ngô bị ép mở rộng, như chú chim non rơi vào trong lưới, gắng sức đập cánh, lại không cách nào thoát khỏi bàn tay to lớn tràn đầy sức mạnh của người thợ săn.



Lý Cẩn Ngôn đột nhiên ngửa đầu tạo thành một đường cong kiều diễm, hệt như thiên nga đang vươn cổ. Hai tay hắn vô lực túm chăn, lôi kéo tạo ra từng vệt nhăn nheo dúm dó, mồ hôi theo phần cằm chảy xuống, nhỏ giọt, rơi vào mặt chăn, tích tụ hình thành một mảnh tối màu.



“……Đau……”



Tiếng thì thầm từ giữa cánh môi sưng đỏ tràn ra, trong phút chốc liền vỡ vụn, Lý Cẩn Ngôn nói không thành tiếng. Tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, một vài giọt nước chảy vào khóe miệng, cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt, vị đạo chua chua mặn mặn lại làm dịu đi yết hầu đang nóng rát khô khan, khiến cho hắn càng muốn nhiều hơn nữa. Vươn đầu lưỡi ra, hắn liếm liếm khóe môi, lơ đãng mà mê hoặc cực kỳ.



Nam nhân nằm úp ở trên lưng hắn không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại. Đối phương dùng sức nắm chặt tay hắn, để mười ngón đan nhau, gắt gao giam giữ trước ngực, không cho phép hắn giãy ra. Người nọ còn hung hăng cắn một ngụm ở trên gáy hắn, lưu lại một vệt đỏ chói mắt vô cùng, tựa như con sư tử hùng dũng tuyên bố quyền sở hữu, một chút cũng không lưu tình.



Ý thức của Lý Cẩn Ngôn bắt đầu trở nên mơ hồ, mỗi khi chuẩn bị rơi vào hắc ám thì hắn lại bị những đợt tấn công mạnh mẽ mang theo cảm giác kích thích từ xương cụt lan đến tứ chi kéo trở về. Cứ thế, hắn bị lăn qua lộn lại giữa trầm mê và thanh tỉnh, thắt lưng và hai chân dường như đã mất đi cảm giác rồi.



Ngón tay mang theo vết chai do quanh năm cầm súng lướt nhẹ qua lưng hắn, nắm lấy bờ vai nhanh chóng lật người hắn lại. Trong khoảnh khắc tiếp theo, Lý Cẩn Ngôn bắt gặp một gương mặt đã rũ bỏ vẻ băng lãnh thường ngày, thay vào đó là sự cuồng nhiệt nóng bỏng đến mê người.



Vươn cánh tay ôm cổ nam nhân, hắn dùng hết chút khí lực cuối cùng, hung hăng cắn vào bả vai người nọ.



Động tác của đối phương thoáng ngừng trong chốc lát, nhưng là, luật động bên trong cơ thể lập tức trở nên cuồng dã hơn, Lý Cẩn Ngôn không thể không nghi ngờ mình sẽ bị Lâu Tiêu giết chết ngay ở trên giường…



Rốt cuộc, sau một tiếng gầm nhẹ đầy kiềm nén, bóng tối cũng đúng hẹn mà ập tới, Lý Cẩn Ngôn bởi vì vận động liên tục, giờ đây ngay cả khí lực để động một ngón tay cũng không có, hôn mê, tất nhiên là rất đúng lý hợp tình.



Lâu Tiêu chậm rãi cúi đầu, trán chạm trán, tay đan tay với người bên dưới. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như Lý Cẩn Ngôn nghe được một câu thì thầm rất nhỏ: “… của tôi.”



Giữa trưa, trên bàn cơm của nhà họ Lâu, chẳng hề bất ngờ khi không thấy bóng dáng của Lâu thiếu soái và Lý Cẩn Ngôn.



Nhìn hai chỗ ngồi trống không, mọi người xung quanh bàn ăn mỗi người một loại biểu tình, nhưng cũng không một ai tùy tiện lên tiếng. Mãi cho đến khi nha đầu đi gọi người quay trở lại, nói cửa phòng bị khóa từ bên trong, gọi mà chẳng có ai đáp lời, trên mặt mấy người vợ lẽ mới lộ ra một vẻ “quả nhiên là như thế”.



Lâu phu nhân nhìn về phía Lâu đại soái, Lâu đại soái sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, mắng một tiếng: “Đệt mịa, thằng ranh con này còn vô lại hơn so với lão tử năm đó! Có cần cấp bách thế không?”



Lâu phu nhân treo nụ cười trên mặt: “Không đợi sao?”



“Không đợi.” Lâu đại soái vung bàn tay to, lên tiếng: “Ăn cơm. Thằng nhóc này, cũng không để ý đến thân thể nhỏ bé của vợ nó, liền gây sức ép như vậy……”



“Đại soái!” Lâu phu nhân trừng mắt liếc Lâu đại soái một cái, ông cũng không để ý hai đứa con gái còn đang ở đây, ăn nói chẳng biết giữ mồm giữ miệng thế à, còn nữa, nói con trai thì không sao, nhưng làm gì có ông cha chồng nào nói con dâu như vậy chứ!



Lâu đại soái cười giễu hai tiếng, không nói nữa, bưng bát cơm lên, và từng ngụm lớn.



Lâu phu nhân thở dài, may mà tổng thống có việc gấp, vừa sớm tinh mơ đã rời đi, nếu không, để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này thì còn ra cái thể thống gì! Tiêu nhi cũng bừa bãi quá rồi. Nghĩ thì nghĩ như vậy, thế nhưng rốt cuộc bà xót con trai cùng với con dâu, cho nên phân phó nha đầu nói phòng bếp giữ nóng đồ ăn, nói không chừng, lúc nào đó thiếu soái sẽ dùng tới.



Lâu đại soái ăn liền ba bát cơm, buông đũa, đứng lên rồi trở lại thư phòng. Tư Mã Quân đã rời đi, nhưng chuyện ở Mãn Châu Lý(*) vẫn còn đang treo lơ lửng. Công sứ nước Nga bị chèn ép nhiều như vậy, trái lại không có động tĩnh gì, tám chín phần mười là muốn âm thầm giở trò gì đó. Lâu đại soái nghĩ đến liền cau mày, phái người đi gọi thủ hạ phụ tá và thân tín vào phủ, dự định cùng nhau bàn bạc đối sách.



(*) Mãn Châu Lý: chỉ vùng Đông Bắc Trung quốc



Lâu đại soái vừa rời đi, Lâu phu nhân mở miệng nói thẳng: “Việc ngày hôm nay ai cũng đừng lắm miệng.”



Lâu phu nhân đã lên tiếng, không ai dám nói linh tinh gì nữa.



Người trẻ tuổi, tinh thần đương nhiên hăng hái, huống hồ thời điểm vừa mới kết hôn chính là tò mò ham thích, thỉnh thoảng làm bừa một chút cũng không có gì là kì quái. Lâu gia sớm muộn cũng là của Lâu Tiêu, bất kể vợ lẽ con riêng của Lâu đại soái hay là người làm kiếm sống ở Lâu gia, cũng sẽ không vì nhất thời mau mồm mau miệng mà đi trêu chọc Lâu thiếu soái.



Về phần Lý Cẩn Ngôn, ba vị di thái bên trên đều ôm tâm tư có thể lôi kéo thì liền lôi kéo, chẳng qua thái độ tương đối biết điều, tự nhiên cũng sẽ không vì chuyện này mà nghĩ biện pháp đi gây chuyện. Chỉ có Lục di thái, nhớ tới oán giận của ông anh cả ở nhà mẹ đẻ, cho nên nhìn Lý Cẩn Ngôn có phần không vừa mắt. Bác cả Lý Khánh Xương của hắn chính là phó cục trưởng cục Tài chính, từ ngày nhậm chức đã bắt đầu lăm le nhòm vào cái ghế cục trưởng. Cho dù người ngoài đồn đại chi thứ hai và chi thứ nhất nhà họ Lý có bất hòa, thế nhưng chung quy một chữ Lý vẫn là không thể viết khác đi! Nếu có thể gây phiền toái cho Lý Cẩn Ngôn, Lục di thái trái lại rất là vui vẻ.



Đáng tiếc, Lâu phu nhân đã lên tiếng, tâm tư này của Lục di thái tạm thời phải gác lại, hành động lén lút thì không sao, chứ mà công khai chống đồi, bà cũng chưa ngốc đến mức độ này.



Chỉ có điều, gác lại không có nghĩa bà hoàn toàn bỏ qua, dù gì cũng đã có sẵn một quân cờ đặt ở chỗ đó rồi.



Thất tiểu thư của Lâu gia, tính cách quái gở dị thường, tuy không đến mức độ chẳng xem ai ra gì, nhưng cũng không kém là bao.



Lâu phu nhân dàn xếp chuyện đính hôn cho Lục tiểu thư phi thường gọn gàng dứt khoát, song đến lượt Thất tiểu thư lại có chút lằng nhằng. Ngoài mặt thì bà nói với Lâu đại soái rằng cô còn nhỏ, nhưng trên thực tế, chính là Lâu phu nhân không nắm bắt được tính tình của Thất tiểu thư, ngộ nhỡ tìm người không thích hợp, chọn trúng một nam nhân tính cách cũng chẳng tốt lành gì, gả Thất tiểu thư qua, còn không làm cho nhà người ta loạn lên hay sao. Đây không phải là kết thông gia mà là kết thù cho nhà họ Lâu thì đúng hơn đấy.



Lý Cẩn Ngôn lấy thân phận nam nhi gả cho Lâu Tiêu làm nam thê, bất kể là vì nguyên nhân gì, cũng khiến Lâu thất tiểu thư xem thường.



“Nam nhân như vậy thì có cái gì tốt đẹp? Tám phần cũng là nhắm vào quyền thế của Lâu gia thôi!”



Lần đầu tiên gặp mặt đã dám mày cau mặt có, Thất tiểu thư sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy cái cớ để mà khó chịu với Lý Cẩn Ngôn.



Ăn xong cơm trưa, Lâu Thất tiểu thư bị Lục tiểu thư trực tiếp lôi về khuê phòng, đuổi hết người hầu kẻ hạ ra ngoài, Lâu Lục tiểu thư mới nói: “Em bảy, chị khuyên em một câu, tính cách này của em vẫn là nên sửa lại đi.”



Lâu Thất tiểu thư nhìn Lâu Lục tiểu thư, vẻ mặt khó hiểu: “Lời này là có ý gì?”



“Em xem, buổi sáng hôm nay em đã làm ra chuyện gì đi.” Đầu ngón tay của Lâu Lục tiểu thư chọt trên cái trán Lâu Thất tiểu thư, nói. Ở Lâu gia cũng chỉ có cô mới đối xử với Lâu Thất tiểu thư như thế, còn lại, Lâu phu nhân là trực tiếp xem nhẹ, mà mấy di thái khác cũng rất không vừa lòng. Lúc trước, khi Tam di thái còn ăn to nói lớn, đã triệt để đắc tội với Lâu phu nhân và mấy vị di thái kia, Lâu Thất tiểu thư không bị giết chết đã là may mắn lắm rồi, ai lại còn tận tâm đi chỉ bảo cho cô? Cũng bởi nguyên nhân này cho nên Lâu Thất tiểu thư mới có tính khí ngang ngược như hiện tại.



“Em đã làm gì chứ?” Lâu Thất tiểu thư lấy khăn tay bụm trán, “Chị sáu, lời này, chị cũng không thể nói lung tung.”



“Em còn cãi lý?” Lâu Lục tiểu thư trừng mắt tức giận, “Sao sáng nay em lại đối xử với Lý gia thiếu gia như vậy? Làm cho cha và phu nhân mất mặt! Em có còn muốn được gả tới một gia đình tử tế hay không? Chọc giận phu nhân, cẩn thận từ nay về sau em không có lấy một ngày yên ổn đấy!”



Lâu Thất tiểu thư bĩu môi, “Phu nhân có thể làm gì được em? Chẳng lẽ cha có thể để yên à.”



“Em… Vậy để chị nói rõ cho em biết!” Lâu Lục tiểu thư thực sự nổi nóng, “Em cho rằng mình là ai? Nếu phu nhân thật sự muốn dạy cho em một bài học, ngay cả một tiếng oan uổng em cũng kêu không nổi đâu! Cho dù cha biết thì có thể làm gì nào?”




“Em……”



“Em đừng có cãi, trước hết nghe chị nói đã.” Lâu Lục tiểu thư hít vào một hơi, điều chỉnh ngữ khí chậm lại, “Mặc kệ trước đây em nghĩ gì về thiếu gia nhà họ Lý, nhưng hiện tại em cũng không mù, thấy thái độ của cha và phu nhân thì nên hiểu rõ, hắn có địa vị gì ở trong nhà chúng ta. Đừng nghe người khác kích động vài câu liền để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, hắn không phải người em nên chọc, cũng không phải là người có thể chọc vào được đâu!”



“Không phải chỉ là một gã nam nhân thôi sao! Chẳng qua là hợp mệnh. Sau này thế nào còn chưa nói trước được đâu!”



“Không cần biết sau này, chị chỉ nói với em về hiện tại!” Giọng điệu của Lâu Lục tiểu thư bỗng chốc trở nên nghiêm khắc: “Hắn là người mà Lâu gia đường đường chính chính cưới về, địa vị của hắn đã rành rành trước mắt. Người đời đều trọng hai chữ “tín – nghĩa”, nhất là gia đình của chúng ta. Tương lai Lâu gia này là của ai, mọi người đều hiểu được, chúng ta là nữ nhân nhất thiết phải gả ra ngoài, không muốn giữ quan hệ tốt trái lại còn định đắc tội với hắn, đầu óc em là bị lừa đá đến hỏng rồi sao?”



Lâu Thất tiểu thư không lên tiếng, tuy lời chị sáu nói cô đều hiểu được, nhưng trong lòng vẫn cứ cố chấp theo thói quen, nhất thời còn chưa nghĩ cho thông.



“Chị nói nhiều như vậy, em cẩn thận ngẫm lại đi.” Lâu Lục tiểu thư dừng một chút mới tiếp lời: “Nếu còn không nghĩ ra, coi như chị uổng phí một mảnh tâm tư này.”



Lâu Thất tiểu thư vừa mới rời khỏi, Ngũ di thái liền phái người đến gọi Lâu Lục tiểu thư. Cô đương nhiên hiểu rõ Ngũ di thái muốn nói cái gì, vì thế bèn đoạt lời, nói trước: “Mẹ, con biết mẹ không muốn con dây dưa cùng em bảy, nhưng năm đó, chị hai đã cứu mạng con, trước khi chị ấy lấy chồng đã căn dặn bất kể thế nào con cũng phải chiếu cố em bảy một chút. Con không thể bỏ mặc em ấy được. Hơn nữa, chúng con là chị em cùng chung máu mủ, ngộ nhỡ em ấy làm chuyện gì sai, con còn có thể ngẩng mặt mà đi lại ở nhà chồng sao?”



Ngũ di thái quan sát Lâu Lục tiểu thư, rất muốn bổ đầu con gái mình ra xem bên trong rốt cuộc có chứa cái gì. Lâu Thất tiểu thư với cái tình tình như thế, con gái bà chẳng những không né cho xa mà ngược lại còn dây dưa dính dáng vào! Thậm chí khi mình lên tiếng, con bé còn hùng hồn nói lý nữa chứ!



“Con à, con nói thế nào cũng được, chỉ cần con đáp ứng với mẹ, đây là lần cuối cùng. Tính tình của em bảy nhà con, không phải con nói mấy câu liền có khả năng thay đổi, coi chừng còn rước vạ vào thân, sang năm con sẽ lấy chồng, đừng để con bé ấy làm liên lụy.”



“Xem mẹ nói kìa.” Lâu Lục tiểu thư ngồi xuống bên cạnh Ngũ di thái, “Con là hạng người như vậy sao?”



“Con đừng giả vờ giả vịt hòng qua chuyện, phải cho mẹ một lời chắc chắn, nếu không, mẹ liền nói với phu nhân sai người trông chừng con bé kia. Có một người mẹ điên điên khùng khùng, ai mà biết nó sẽ làm ra chuyện gì cơ chứ.”



Trong mắt Ngũ di thái lóe lên một tia tàn nhẫn, bà chỉ có một đứa con gái này, ngàn vạn lần không thể để người ngoài làm liên lụy được.



Lục tiểu thư biết Ngũ di thái đã hạ quyết tâm, chỉ đành thở dài ở trong lòng, “Mẹ, con nghe lời mẹ, người đừng nói với phu nhân.”



Ngũ di thái thấy Lâu Lục tiểu thư không giống như qua loa có lệ, lúc này mới nở nụ cười.




Khi Lý Cẩn Ngôn tỉnh lại, trong phòng một mảnh tối tăm. Thân thể giống như bị xe tải nghiền qua, động một chút cũng thấy cực kỳ khó chịu.



Lâu Tiêu nằm ở sau lưng, dùng cánh tay mạnh mẽ vắt ngang qua eo hắn, Lý Cẩn Ngôn muốn đem cánh tay đặt trên hông mình dịch đi, lại bị người kia ôm càng thêm chặt.



“Thiếu soái?” Lý Cẩn Ngôn nghiêng đầu, “Anh tỉnh rồi sao?”



“Hửm?”



Thanh âm mang theo một chút giọng mũi truyền vào lỗ tai, Lâu Tiêu chậm rãi mở mắt. Lý Cẩn Ngôn vừa định nói gì đó, bụng lại ùng ục vang lên. Thôi, cái gì cũng không cần nói nữa, tiếng réo này đã đủ để biểu đạt hết thảy rồi.



“Đói bụng?”



“Ừm.”



Cánh tay còn đặt trên eo cuối cùng cũng dời đi, Lý Cẩn Ngôn nghiêng người xốc màn lên, “Không biết đã là giờ nào rồi.”



Lâu Tiêu trực tiếp đứng dậy, để chân trần giẫm trên mặt đất, nhặt quần dài tùy tiện vứt xuống lúc trước lên, trong bóng tối, âm thanh của khóa kéo lướt qua cũng trở nên rất mực rõ ràng. Lý Cẩn Ngôn cũng xuống giường, chẳng qua cước bộ có hơi chao đảo, đi chưa được mấy bước, chóp mũi đã lấm tấm đầy mồ hôi lạnh.



Lâu Tiêu quay đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên nói: “Chưa đủ.”



“Hả?”



“Em còn có thể đi.”



Lời của Lâu Tiêu dường như không quá thích hợp, Lý Cẩn Ngôn cẩn thận cân nhắc một chút mới hiểu, tiếp đó mặt mày liền đen kịt lại. Lâu thiếu soái rõ ràng là đang nói, hắn “làm” còn chưa đủ, cho nên mình vẫn có thể xuống giường?



Lý gia tam thiếu đỡ thắt lưng, vì năng lực lý giải quá mức vĩ đại của mình mà cảm thấy bi ai sâu đậm.



Nha đầu hầu hạ vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, cánh cửa vừa được mở ra từ phía bên trong, liền thấy Lâu thiếu soái một thân sơ mi quần dài đứng ngay đó, tóc tai lộn xộn, mở miệng nói: “Bữa tối.”



Lâu Tiêu nhả ra hai chữ, nha đầu nhất thời không kịp phản ứng, may mắn Lý Cẩn Ngôn bám vào bả vai Lâu Tiêu, từ phía sau ló đầu ra, ôn tồn hỏi, “Có thức ăn không? Phiền cô đi xem rồi đem tới cho chúng tôi một ít. Không thì cứ cho hai bát mì cũng được.”



Lúc này nha đầu mới lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt có phần mệt mỏi lại mang theo một vẻ biếng nhác lạ kỳ của Lý Cẩn Ngôn, trái tim đập có chút nhanh.



“Thiếu, thiếu phu nhân……”



Lý Cẩn Ngôn nhướng mày, hiển nhiên còn chưa thích ứng với cách xưng hô này, “Đừng gọi tôi như thế, tôi không quen.” Nói xong ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâu Tiêu, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến của hắn, “Suy cho cùng tôi cũng là đàn ông, thật sự không quen.”



Lâu Tiêu gật đầu, “Ngôn thiếu gia.”



Nha đầu chớp mắt mấy cái, tâm tư cũng nhanh chóng xoay chuyển, lập tức sửa lại xưng hô: “Thiếu soái, Ngôn thiếu gia, phu nhân phân phó phòng bếp liên tục giữ nóng đồ ăn, để em bưng lên cho hai người.”



Chỉ trong chốc lát, bốn món ăn một món canh cùng với cơm nóng đã được đặt lên trên bàn. Trong phòng sáng ánh đèn, Lý Cẩn Ngôn ngồi ở bên bàn, bưng chén cơm, nhìn đám nha đầu dọn dẹp giường đệm, chung quy vẫn cảm thấy mặt mũi nóng rần, thế mà nhìn qua Lâu thiếu soái vẫn thấy vẻ mặt người nọ tỉnh bơ. Những kẻ ở trong quân ngũ, quả nhiên không phải tầm thường!



Lý gia tam thiếu quyết đoán vùi đầu vào ăn cơm.



Ăn liền hai chén Lý Cẩn Ngôn mới buông đũa xuống, bên kia Lâu thiếu soái đã ăn đến chén thứ tư. Lý Cẩn Ngôn sờ sờ cái bụng ăn no căng của mình, lại nhìn sang Lâu thiếu soái, biểu tình cực kỳ vi diệu.



Lâu thiếu soái: “Sao vậy?”



Lý Cẩn Ngôn: “Ăn thùng uống vại, cũng là một loại năng lực.”



Lâu thiếu soái: “……” Hắn quả nhiên không nên hạ thủ lưu tình.