Năm Dân Quốc thứ tư, ngày 16 tháng 7 năm 1912 Dương lịch, chính phủ hai miền Nam – Bắc Hoa Hạ chính thức đình chiến, đồng thời tuyên bố ngày 25 cùng tháng sẽ tiến hành đàm phán hoà bình ở thủ đô.
Tin tức vừa được tung ra, dân chúng cùng thanh niên học sinh trong các thành phố lớn đều sôi nổi đổ xô ra đường, cao giọng hoan hô hòa bình muôn năm, xây dựng chính phủ liên hiệp muôn năm. Ngay cả cảnh sát giữ gìn trật tự cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, thậm chí còn gia nhập đội ngũ diễu hành, trải nghiệm cảm giác được làm “tầng lớp tiến bộ” một phen.
Ảnh của Tổng thống phương Bắc Tư Mã Quân và Tổng thống phương Nam tạm thời Tống Chu được giơ cao ngay hàng đầu tiên của đội diễu hành. Khiến người ta kinh ngạc chính là, ảnh của Lâu Đại soái – Tư lệnh quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ cũng được đặt ngang hàng với hai người nọ. Từ đó có thể thấy, danh vọng của vị Đại soái đánh thắng quân đội Nga lúc trước, sau lại đánh điện ủng hộ đám phán hòa bình đầu tiên này không hề thua kém Tư Mã Quân và Tống Chu.
Trong đám người đang vui vẻ reo hò có một người đàn ông trung niên kéo vành mũ xuống rất thấp, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn ba tấm ảnh đang được giơ cao. Hắn cũng từng được quần chúng tung hô và yêu kính như vậy, cũng từng được hưởng thụ vinh quang chói lọi như thế này. Mà giờ đây, trong cảm nhận của nhân dân Hoa Hạ, hắn lại chỉ là một tên bán nước, vì lợi ích mà cấu kết với đám Nhật lùn.
“Ngài Trịnh.” Một người đàn ông trẻ tuổi cũng kéo sụp mũ xuống đang đứng bên cạnh Trịnh Hoài Ân đột nhiên lên tiếng, “Công sứ hy vọng có thể nói chuyện với ngài.”
“Nói chuyện gì?” Trịnh Hoài Ân không thèm nhìn người bên cạnh, cười lạnh: “Hiện giờ Trịnh Hoài Ân tôi không còn dính líu tới quan trường, chỉ muốn về quê nghỉ ngơi an dưỡng, mong ngài Công sứ đừng mãi “nhớ mong”, tôi không chịu nổi.”
“Ngài Trịnh, xin ngài cân nhắc lại.”
“Cân nhắc, có cái gì để mà cân nhắc?” Sau khi về vườn, Trịnh Hoài Ân thấy rõ được rất nhiều chuyện, cũng nhận ra bộ mặt thật của rất nhiều người. Đến giờ hắn mới phát hiện, mình đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn, ngu đến mức chẳng những bắt tay với đám Nhật Bản lòng lang dạ sói này mà còn đắc chí vì hành động ngu si của bản thân mình nữa.
“Trở về chuyển lời cho ngài Công sứ, Trịnh Hoài Ân tôi đã quyết tâm không dính vào chính trị nữa. Đừng tiếp tục hao tâm tổn trí vì một người đã về vườn như tôi.”
Dứt lời, Trịnh Hoài Ân xoay người rời khỏi đám người, nhanh chân biến mất sau một con hẻm nhỏ. Người trẻ tuổi vốn định đuổi theo, song lại bị đám đông ngăn trở. Mà hắn cũng không hề hay biết, lúc ấy có mấy người đàn ông ăn mặc không bắt mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, rồi từ từ xúm lại gần đây…
Mệnh lệnh đình chiến chính thức được ban ra, tiếng súng mùi đạn ở trong địa phận An Huy và Sơn Đông đã không còn nữa, thế nhưng quân đội các tỉnh cũng không rời khỏi địa bàn đang chiếm đóng hiện nay. Hai đội quân Quảng Đông và Quảng Tây của sáu tỉnh Nam Kỳ vẫn chiếm giữ Sơn Đông, quân đội Hồ Bắc tiến vào An Huy, quân Sơn Đông và quân Hà Nam không có dấu hiệu lui binh. An Huy là địa bàn của Tống Chu, hắn không nói gì thì Hàn Am Sơn ở Thanh Đảo có giãy nảy lên cũng không ai để ý.
Nói chung tình thế hiện tại là, ngoài mặt thì hết sức ra vẻ hòa bình, nhưng dưới mặt băng thì sóng ngầm vẫn cứ vô cùng mãnh liệt.
Lữ đoàn Độc Lập đóng quân ở ngoại thành Duyện Châu, lúc này Lâu Thiếu soái đang mời hai Tham mưu trưởng của hai Sư đoàn trực thuộc quân đội Quảng Đông – Quảng Tây tới nói chuyện.
Từ khi Bắc – Nam đình chiến, quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ và quân Quảng Tây, Quảng Đông không coi nhau là kẻ thù nữa, thỉnh thoảng binh lính hai bên sẽ sang chỗ nhau chơi.
Binh lính quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ thường mang thịt hộp và mì xào dầu mới được chuyển tới qua, đi đi lại lại vài lượt, những lần sau đều xách về một đống bánh chưng.
Phần lớn binh lính quân đội Lưỡng Quảng đều ra ngoài với hai bàn tay trắng, một số người sẽ mang vài “thứ tốt” về phân phát cho anh em, một số thì lại giống như hạc vàng (*), đã đi rồi là liền không trở lại.
(*) Sự tích hạc vàng bay thẳng về trời: đọc ở đây
Cứ như vậy, một bên chạy theo, một bên tự chạy, dưới sức hấp dẫn vô địch của thịt hộp cùng mì xào dầu, không đến vài ngày, hai Sư đoàn đóng tại Duyện Châu của quân Quảng Đông và Quảng Tây đã đi mất một Trung đoàn.
Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật đứng ngồi không yên, bọn hắn tự biết tình hình quân đội của mình, một Sư đoàn vốn đủ vạn hai binh lính đã có ba bốn ngàn người ăn lương khống, lúc giao chiến với Lữ đoàn Độc Lập lại tổn thất mất mấy trăm người, giờ lại chạy thêm khoảng mấy trăm… Cứ tiếp tục như vậy, đến khi lệnh rút quân được ban ra, trong tay bọn hắn sẽ còn lại được mấy người?
Tuy có thể lấy danh nghĩa tổn thất sau chiến tranh để báo lên trên, nhưng lời này đâu có dễ nghe, Sư đoàn 56 của quân đội Quảng Đông và Sư đoàn 61 của quân đội Quảng Tây đều là lực lượng có khả năng chiến đấu, thanh danh vang vọng khắp trong ngoài. Lúc trước, khi đối đầu với quân đội dưới quyền Lâu Thịnh Phong và Tư Mã Quân, bọn hắn cũng không tổn thất lớn như vậy. Hiện giờ bị con trai Lâu Thịnh Phong dùng mấy quả đại bác đuổi cho chạy té khói còn chưa tính, nay cấp dưới lại đào ngũ quá nhiều, trở về thế nào cũng bị người ta cười chết.
Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật cùng lúc hạ lệnh gia tăng tuần tra doanh trại, kiểm kê quân số cả sáng lẫn đêm. Chỉ cần không cho binh lính của mình mon men sang doanh trại của quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ, đồng thời rà soát thật kỹ những binh lính Bắc Kỳ sang đây chơi, đảm bảo sẽ không thất thoát thêm người nữa!
Ban đầu, hiệu quả rất rõ ràng, trong vòng mấy ngày không có ai “đào ngũ” nữa. Song, các cụ có câu, trên có chính sách, dưới có đối sách, ban ngày trông chừng nghiêm ngặt thế còn buổi tối thì sao! Thừa dịp đêm đen vây bủa, binh lính trốn trại càng lúc càng nhiều, gia tăng tuần tra ban đêm cũng vô dụng, bởi vì trời tờ mờ sáng, lính tuần tra đã chẳng còn bóng dáng nữa rồi.
Lãnh đạo bên dưới không có biện pháp, chỉ đành báo cáo tình huống cụ thể lên Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật, hai Sư đoàn trưởng này cũng bó tay, nên mới gặp nhau thương lượng. Trước đó, bên kia đã cho mình thuốc men cùng lương thực, chung quy vẫn không tiện đánh tới cửa nhà người ta, hơn nữa, dù có đánh chỉ e cũng chẳng kiếm được lợi lộc gì. Biện pháp duy nhất hiện nay chính là khách sáo nói chuyện cùng Lữ đoàn trưởng Lâu. Tốt xấu gì đối phương cũng nên chừa cho bọn hắn chút mặt mũi, đừng để bọn hắn phải một mình một ngựa hồi hương.
Lâu Thiếu soái không hề ngạc nhiên khi Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật tìm tới cửa. Hắn vốn định bảo Chính trị viên Khương tới làm phiên dịch, không ngờ Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật đều là người xuất ngoại trở về. Đường Ngọc Hoàng có thể nói tiếng Anh lưu loát, mà Bàng Thiên Dật cũng giỏi tiếng Đức cực kỳ, ba người ngồi cùng một chỗ, kết quả hội nghị trở thành một cái hội nghị liên hợp quốc hội tủ đủ tiếng phổ thông, tiếng địa phương, tiếng Đức và tiếng Anh.
“Lữ đoàn trưởng Lâu, dược phẩm và đồ hộp cậu đưa sang trước đó đã giúp cho chúng tôi rất nhiều, Đường Ngọc Hoàng tôi vô cùng cảm kích.” Dừng một chút, Đường Ngọc Hoàng lại nói: “Lần này sang đây, thứ nhất là muốn trực tiếp cảm ơn, thứ hai, là muốn nói với Lữ đoàn trưởng Lâu đôi chút về đám lính đào ngũ…”
“Đào ngũ?” Lâu Thiếu soái ngồi thẳng tắp trước mặt hai Sư đoàn trưởng, hai tay tự nhiên đặt lên trên đầu gối, “Bắt đầu nói từ đâu?”
Sư đoàn trưởng Đường và Sư đoàn trưởng Bàng: “…” Giả vờ giả vịt! Mày đang giả vờ giả vịt! Thằng nhãi này đúng là con trai của Lâu Thịnh Phong, nó giống cha nó như đúc vậy!
Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật thiếu chút nữa tức đến vỗ bàn, đúng lúc này, Lâu Thiếu soái lại đột ngột thay đổi đề tài, “Thật ra, nếu hôm nay hai vị không đến, Lâu Tiêu tôi cũng sẽ tới cửa hỏi thăm.”
“Sao?”
Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật đồng loạt liếc nhau một cái, tới tận cửa tìm bọn hắn?
“Hẳn hai vị đã nghe nói tới cái gọi là “chim khôn chọn cành mà đậu”…”
Khi Tống Vũ biết Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật rủ nhau chạy sang doanh trại của Lữ đoàn Độc Lập thì lặng lẽ ngồi bên cạnh bàn, dùng ngón tay gõ lên gõ xuống, thật lâu cũng chẳng nói một lời nào.
Sư Đoàn 56 của quân đội Quảng Đông cùng Sư đoàn 61 của quân đội Quảng Tây đều có thực lực, đáng tiếc hai Sư đoàn trưởng lại hơi bị khinh người, không được cấp trên coi trọng, nếu không cũng chẳng bị phái tới Sơn Đông xa lắc xa lơ. Quảng Tây là vùng nghèo đói, Quảng Đông cũng không có quá nhiều tiền, trang bị của Sư đoàn 56 kém hơn trang bị của quân đội chính quy Nam Kỳ một bậc, đã đủ để nói rất rõ vấn đề. Tống Vũ vẫn luôn muốn mượn sức hai người kia, nhưng không ngờ kẻ mà hắn mời mọc nhiều lần vẫn không chịu tới, nay lại chủ động đến tìm Lâu Tiêu…
“Báo cáo!”
Ngoài cửa truyền tới tiếng hô của Sĩ quan phụ tá, Tống Vũ nhanh chóng kéo suy nghĩ đang trôi lơ lửng trở về, “Nói đi!”
“Báo cáo Thiếu soái, có điện báo của Đại soái.”
Tuy Tống Chu đã là Tổng thống lâm thời của chính phủ miền Nam, nhưng quan tướng của sáu tỉnh Nam Kỳ vẫn quen gọi hắn là Đại soái.
Tống Vũ nhận điện báo, mở ra, một lát sau lại ngẩng đầu lên, “Chỉ có một cái điện báo này?”
“Vâng!”
“Tôi biết rồi, cậu đi gọi vài Tiểu đoàn trưởng lại đây.”
“Rõ!”
Sĩ quan phụ tá cúi chào rồi lui ra bên ngoài, Tống Vũ nhìn nội dung viết trên điện báo mà rơi vào trầm tư, dù đình chiến song cũng không hạ lệnh rút quân? Xem chừng, vụ đàm phán hoàn bình và việc thành lập chính phủ liên hiệp hai miền Nam – Bắc cũng không quá thuận lợi.
Lý Cẩn Ngôn không rõ tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng như dân chúng bình thường, không thích chính trị lắm, nhất là tình hình Hoa Hạ hiện nay, biến động bất ngờ, nhân vật lớn nhỏ anh hát tôi vỗ tay, nói chung là chẳng kém gì một mớ hỗn độn. Hao tổn tâm trí nghĩ về vấn đề này, thà chăm chỉ kiếm tiền còn hơn. Chỉ cần Lâu gia không sụp đổ, Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái vẫn nắm trong tay quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ thì hắn cũng chẳng cần lo lắng.
Thời đại này kiếm tiền không dễ, trong nhà lại có một tên ăn tàn phá hại, hắn không nghĩ cách kiếm tiền làm sao được?
Nhưng mà, nhớ tới lá thư viết cho Lâu Thiếu soái lần trước, Lý Cẩn Ngôn lại hơi hối hận. Có khi nào đối phương tức giận vì bị mình gọi là “tên ăn tàn phá hại” mà hùng hổ trở về không? Lúc ấy… Lý tam thiếu gia vuốt vuốt thắt lưng theo bản năng, trên trán không khỏi vã đầy mồ hôi lạnh.
“Ngôn thiếu gia?” Lý Bỉnh đang bàn bạc với Lý Cẩn Ngôn về vài đơn hàng xưởng may mới nhận được, không ngờ Lý Cẩn Ngôn lại chẳng nói năng gì.
“À, tôi đang nghe đây, ông cứ nói tiếp đi.”
“Đơn hàng này là do Bộ trưởng Khương giới thiệu, đồng phục trường quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ. Cả đồng phục mùa hè và mùa đông, tổng cộng là một ngàn năm trăm bộ, bao gồm áo sơmi dài tay, ngắn tay, đồ lót, dây lưng, tất, giày, mũ.”
“Sáu tỉnh Bắc Kỳ có trường quân đội?”
Lý Bỉnh nhìn Lý Cẩn Ngôn một cách đầy khó hiểu, “Ngôn thiếu gia, cậu không biết à?”
“Biết cái gì?” Lý Cẩn Ngôn cảm thấy hơi mơ hồ.
“Tiền thân của nó chính là võ đường Đông Bắc Giảng, thành lập cuối thời nhà Thanh, đầu năm nay mới vừa đổi tên. Từ khi Thiếu soái đánh thắng trận Mãn Châu Lý, người báo danh mới ngày một nhiều lên. Bây giờ trường học mở rộng, đồng phục học viên và đồ dùng sinh hoạt đều thiếu thốn, nên xưởng may mới nhận được đơn hàng này.”
“Vậy à.” Lý Cẩn Ngôn sờ cằm.
“Năm nay con trai lớn nhà tôi cũng báo danh.” Lý Bỉnh cười cười, nói: “Thằng nhỏ kia sống chết không chịu theo tôi học buôn học bán, cứ nhất quyết đòi tham gia vào quân ngũ. Nó đã tới vài chỗ chiêu binh nhưng người ta thấy nó thấp bé nên không chịu nhận, nghe tin năm nay trường quân đội sẽ tuyển sinh, nên mới quyết định đi thử vận may.”
Lý Cẩn Ngôn đã gặp con trai lớn của Lý Bỉnh một lần, người kia còn thấp hơn hắn đến một cái đầu, binh lính phương Bắc, đến cả quân y cũng đều vạm vỡ, chẳng trách người ta lại không muốn nhận.
Lý Bỉnh cố ý nói với hắn chuyện này, có phải muốn hắn giúp đỡ hay không? Lý Cẩn Ngôn cân nhắc một chút, nếu thằng nhóc kia thật sự muốn gia nhập quân ngũ, hắn có thể giúp, cũng chỉ là một chuyện cỏn con tiện thể mà thôi. Năm ấy, chẳng phải Tư lệnh Hồ cũng vì thấp bé nhẹ cân mà suýt nữa không được vào trường quân đội hay sao? Tục ngữ có câu, chí khí không ở thân cao, tham gia quân ngũ góp sức cho nước nhà nào cần phải so đo chuyện đó, đúng không?
Lý Bỉnh quan sát sắc mặt Lý Cẩn Ngôn, biết Ngôn thiếu gia đã ghi nhận lời nói của mình, tâm tình cũng dần buông lỏng. Vì thằng nhãi kia mà hắn phải đeo cái mo lên trên gương mặt già nua, quanh co lòng vòng nhờ Ngôn thiếu gia giúp đỡ, nếu nó mà dám gây thất vọng, thi không nổi vào trường, đừng trách hắn lôi gia pháp ra!
Nói xong chuyện con trai Lý Bỉnh muốn thi vào trường quân đội, đề tài của hai người lại quay về với đơn đặt hàng.
“Ngôn thiếu gia, đây là bản thiết kế đồng phục trường quân đội.”
Lý Cẩn Ngôn đón nhận tờ giấy Lý Bỉnh đưa tới, nhìn một hồi lâu thì không khỏi nhíu mày. Kiểu dáng như vậy thật sự không vừa mắt hắn, mặc vào có khác gì cái bao tải đâu. Thực ra, ngay cả quân trang của quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ, Lý tam thiếu gia cũng có rất nhiều ý kiến, chẳng qua hiện tại hắn vẫn chưa đủ năng lực cải cách mà thôi. Nhưng đồng phục trường quân đội thì vẫn có thể cố gắng làm cho đẹp mắt hơn một chút.
Dự án mang tính thể diện, cũng là quan trọng mà!
“Quản đốc Lý, mời vài thợ cả trong xưởng may đến, tôi cảm thấy bản thiết kế đồng phục trường quân đội này vẫn còn nhiều cái nên sửa.”
“Ngôn thiếu gia, đây là kiểu dáng đồng phục chính quy do trường quân đội chỉ định. Sửa lại e rằng không hay cho lắm?”
“Cứ làm theo lời tôi.” Lý Cẩn Ngôn giải quyết vô cùng dứt khoát, “Có gì cứ bảo bọn họ tìm tôi.”
“Chuyện này… Thôi được rồi.”
Lý Cẩn Ngôn bàn bạc cùng vài người thợ cả của xưởng may, sửa đổi vài chỗ ở cổ áo, tay áo, vạt áo, nhìn qua thì không thấy có biến hóa gì quá lớn, chỉ khi mặc lên mọi người mới phát hiện điều kỳ diệu bên trong. Vật liệu tốt nhất để làm đai đeo vũ khí là da bò, xưởng đồ hộp sản xuất rất nhiều bò hộp, cơ bản không thiếu thứ này.
Đợi khi bộ đồng phục đầu tiên bao gồm áo sơmi, đai đeo vũ khí, giày ống và mũ lính được may xong và đưa đến trước mặt Sĩ quan hậu cần của trường quân đội thì hắn lập tức trợn tròn con mắt. Bộ quần áo này còn xịn hơn cả quân trang hắn đang mặc trên người nha!
Khó trách Cục trưởng Triệu của Cục Cảnh sát suốt ngày khoe cảnh phục trên người với hắn, quần áo xưởng may này làm ra đúng là không giống bình thường, mặc lên còn có thể kích thích tinh thần trở nên phấn chấn! Mà cái đai đeo vũ khí này, là da bò xịn đấy, có lẽ trên khắp sáu tỉnh Bắc Kỳ cũng chỉ có thợ may trong xưởng của Ngôn thiếu gia mới có được tay nghề như vậy.
Toàn thể cán bộ của trường quân đội đều hết sức hài lòng về bộ đồng phục này, vì thế lập tức ký thêm một đơn hàng chăn, ga, gối dành cho học viên với xưởng may.
Lý Cẩn Ngôn lại bàn bạc với vài thợ cả giàu kinh nghiệm, nghĩ xem có thể sản xuất trang phục huấn luyện hay không. Loại vải vừa bền vừa không bám bẩn rất dễ tìm, nhưng vấn đề về màu rằn ri thì đám thợ cả lại hoàn toàn bó bay. Lý Cẩn Ngôn biết việc này không thể gấp gáp, hiện nay trường quân đội còn chưa có khái niệm về trang phục huấn luyện, quần áo mặc trên sân tập cũng chính là quân trang dùng lúc ra trận đánh nhau, muốn bộ phận Hậu cần của trường quân đội chi ra một khoản tiền lớn để may thêm cho mỗi học viên một bộ quần áo, có lẽ quá thiếu thực tế rồi.
Nhưng hắn nhất định phải sản xuất trang phục huấn luyện, về phần làm sao giải quyết màu rằn ri, Lý Cẩn Ngôn sẽ phải nghĩ thêm.