Cẩn Nhiên Ký

Cẩn Nhiên Ký - Chương 11: Thôn trống trong tuyết (năm)




Người tới có dáng người cường tráng, thể trạng to lớn, so với Quách Phán chỉ có hơn chứ không kém, sắc mặt gã xanh mét, khuôn mặt vặn vẹo vô cảm, ánh mắt trống rỗng, tựa như một cái xác không hồn.

Hàng Minh Triết thấy đối phương không đáp lại, tưởng rằng bản thân nói quá nhỏ, bèn duy trì tư thế ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi lại: "Là Lục thúc sao?"

Có lẽ lúc này gã kia mới nghe được, bởi vì hắn chậm rãi cúi đầu, mặt đối mặt với Hàng Minh Triết. Rất lâu sau đó, tay hắn từ từ đưa đến phía sau lưng...

"Cẩn thận!"

Theo tiếng rống của Quách Phán, kẻ kia đã dùng Lưu Tinh Chuỳ* hung hăng nện vào chỗ Hàng Minh Triết đang ngồi! Mặt đất vỡ vụn, phát ra một tiếng vang nặng nề!.

Vào thời khắc cuối cùng lảo đảo lăn lê bò lết mà tránh được, Hàng Minh Triết ngơ ngác cách đó hơn một trượng, vẻ mặt khó tin.

"Lục thúc" không chút biểu tình, vung Lưu Tinh Chuỳ lên đuổi về hướng Hàng Minh Triết, lại muốn nện thêm cú thứ hai!.

Hàng Minh Triết có ngu đến mấy cũng sẽ không ngã hai lần trong cùng một hố, hắn đã sớm chuẩn bị mà vút một cái nhảy lên, trực tiếp trốn lên xà nhà, nhưng vẫn không chịu tin đối phương sẽ thật sự hạ đòn sát thủ: "Lục thúc, con là Hàng Minh Triết nè! Dù con có tuấn tú hơn xưa một chút nhưng cũng không đến mức người không nhận ra con chứ—— "

"Lục thúc" mắt điếc tai ngơ với "thứ" đang hô hoán trên đỉnh đầu, tuy không thấy Hàng Minh Triết, nhưng trên mặt đất còn có bốn người. Nhanh như sấm chớp, Lưu Tinh Chuỳ lập tức bay tới chỗ của Xuân Cẩn Nhiên!

Nội lực đã được giải huyệt đạo từ hôm qua, Xuân Cẩn Nhiên nhún chân một cái, thoải mái bay lên làm bạn với Hàng Minh Triết, tuy tránh được công kích nhưng lại không khỏi nghi hoặc: "Người này đến cùng là ai vậy?"

Kỳ Vạn Quán né tránh Lưu Tinh Chuỳ phía dưới không tán thành cách nói đó: "Ngươi xác định hắn là 'Người'?!"

Không trách Kỳ Vạn Quán lại nghi ngờ, vị "Lục thúc" trước mắt này từ khuôn mặt đến biểu cảm, từ thần thái đến động tác đều không có lấy một chút cảm giác "Sống", như là một con rối gỗ không có sinh mệnh đang bị những sợi tơ không thể nhìn thấy được khống chế.

Thế nhưng Bùi Tiêu Y lại có thể xác định: "Hắn là người." Bởi vì lồng ngực người này phập phồng, tiếng hít thở hiện ra khá rõ rệt.

Sau khi dây dưa một hồi, Quách Phán, Bùi Tiêu Y và Kỳ Vạn Quán cũng nhảy hết lên xà nhà, mất đi mục tiêu công kích, "Lục thúc" buông thỏng hai tay, khôi phục trạng thái ngẩn người lúc mới gặp, đứng thẳng tắp giữa phòng không nhúc nhích.

Không gian trên xà nhà có hạn, năm người chen lấn thật sự có chút chật chội, nhưng với tình trạng trước mắt thì chỉ có thể tạm thời như vậy...

"Xuân Cẩn Nhiên ngươi lại lấn ta nữa ta sẽ trực tiếp đạp ngươi xuống!". Là người cuối cùng nhảy lên, Kỳ lâu chủ khổ sở tranh đoạt tí không gian cho mình.

Xuân Cẩn Nhiên mặc kệ hắn, hiện tại có chuyện quan trọng hơn: "Tam công tử, ngươi còn chưa trả lời ta đâu, người này là ai vậy?"

"Lục Hữu Đạo" Hàng Minh Triết còn chưa kịp hoàn hồn, cố gắng nhớ lại: "Bốn năm trước ông ta có tới Đại hội Võ lâm nhà ta tổ chức, có chút giao tình với phụ thân ta, phụ thân bảo ta gọi ông ấy là Lục thúc, sau này cũng không có gặp lại."

Xuân Cẩn Nhiên: "Bốn năm trước gặp một lần ngươi lại có thể nhớ đến tận bây giờ?!"

Hàng Minh Triết: "Nếu có một đại hán râu ria xồm xoàm một hai muốn bế một kẻ đã hai mươi tuổi như ngươi chơi trò nâng cao cao như em bé, ngươi cũng sẽ nhớ hắn suốt đời."

Xuân Cẩn Nhiên: "Xin lỗi."

Hàng Minh Triết: "Không có gì."

Xuân Cẩn Nhiên: "Ta không nên khui lại vết thương lòng của ngươi."

Hàng Minh Triết: "Ta đã học được cách kiên cường."

Quách Phán: "..."

Kỳ Vạn Quán: "..."

Bùi Tiêu Y: "Chẳng phải bây giờ chúng ta nên thương lượng cách đối phó với vị phía dưới kia sao?"

Đêm lạnh, thôn vắng, căn nhà nhỏ.

Một bếp lò, một kẻ điên, một thanh xà nhà, năm chàng thanh niên.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hiện tại kẻ địch bất động, nhóm thanh niên đầu trộm đuôi cướp cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc, bắt đầu bàn tán về vị khách không mời mà đến——

"Cái tên Lục Hữu Đạo này sao nghe hơi quen quen..." Quách Phán lầm bầm lầu bầu một hồi, cuối cùng linh quang chợt loé: "Ta nhớ ra rồi! Lục Hữu Đạo, Sấm Chớp Lưu Tinh Chùy!"

Kỳ Vạn Quán nhíu mày: "Nghe ngươi nói ta hình như cũng có chút ấn tượng."

Xuân Cẩn Nhiên không cần cố nhớ lại, bởi vì hắn thực sự không biết. Hắn ngao du giang hồ bao năm đều chỉ xoay quanh chuyện "Dạ đàm", có thể không thẹn với lương tâm mà nói, hắn tuyệt đối không có quan hệ gì với vị đại thúc này: "Có ai rũ lòng tốt nói rõ hơn cho ta được không, vị ở dưới này...rất lợi hại sao?"

Quách Phán: "Tung hoành trên giang hồ hai mươi năm, tính ra cũng có chút danh tiếng, dùng một Lưu Tinh Chuỳ kêu mưa gọi gió khắp chốn giang hồ, nhưng từ ba năm trước bỗng nhiên mai danh ẩn tích, không ai biết ông ta đã đi nơi nào, tóm lại là không còn xuất hiện nữa."

Kỳ Vạn Quán: "Nhưng một người như thế sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này?"

"Có lẽ cũng không phải trùng hợp" Xuân Cẩn Nhiên không biết Lục Hữu Đạo, nhưng hắn có thể liên hệ với những chuyện mấy hôm nay mà đưa ra phán đoán: "Có lẽ ông ta đã sớm xuất hiện tại đây, hơn nữa rất thường xuyên, thậm chí còn gặp ai thì công kích người đó, cho nên toàn bộ thôn dân Vương gia thôn mới phải chạy nạn."

Kỳ Vạn Quán phản đối: "Nói cứ như thật vậy, ngươi nhìn thấy cảnh đó à?"

Xuân Cẩn Nhiên trợn trắng mắt: "Không cần ta phải tận mắt chứng kiến, với dung mạo của vị bên dưới, dù không cầm theo Lưu Tinh Chuỳ cũng có thể doạ sợ thôn dân rồi! Đừng nói là thôn dân, ngươi có giỏi thì đừng có quay mặt đi chỗ khác, cứ nhìn chằm chằm vào ông ta thử xem, nhìn suốt một canh giờ cho ta!".

Nhìn thì nhìn, ta sợ ngươi chắc!

Kỳ Vạn Quán còn chưa tin hẳn, hắn thu hồi ánh mắt nãy giờ vẫn dán chặt vào mái hiên của mình, cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt xanh mét kia...Lục Hữu Đạo ta hận ngươi! Hừ hừ hừ!.

Kỳ lâu chủ "Cứng rắn nhìn chăm chú" chấm dứt trong thất bại, Hàng Minh Triết nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: "Nếu thật sự như vậy thì có thể giải thích được mọi thứ rồi. Vì nguyên nhân nào đó mà ông ta xuất hiện ở đây, trong trạng thái này, khiến cho Vương gia thôn vườn không nhà trống chỉ trong vòng 3 tháng, nhưng thứ khiến ông ta xuất hiện vẫn còn tại đây, nên dù thôn đã trống ông ấy vẫn tiếp tục tìm đến, đụng phải chúng ta chỉ là do trùng hợp."

Kỳ Vạn Quán bĩu môi, cũng không quản người ta có phải khách hàng hay không nữa: "Ngươi nói cũng không sai. Nhưng theo lý luận của ngươi, chuyện tuyết rơi mùa xuân thì giải thích thế nào đây?"

Vấn đề này không cần Hàng Minh Triết giải thích, Xuân Cẩn Nhiên đã có thể đáp lời: "Đương nhiên có thể giải thích. Trời đất dị thường, tất có oan uổng, đó chính là ông trời muốn nói cho ngươi biết, ngươi bắt sai người, chúng ta bị oan!"

Kỳ Vạn Quán: "... Coi như ngươi lợi hại."

Bùi Tiêu Y nghe từ đầu tới cuối, tia kiên nhẫn hiếm hoi sót lại cũng theo tiếng nghiến răng mà biến mất: "Nếu các ngươi không định thương lượng sách lược đối phó với Lục Hữu Đạo, ta cũng không thèm chen ở đây nữa."

Xuân Cẩn Nhiên nghe vậy thì lườm hắn một cái, nghiêm túc phê bình: "Ngươi thật không hoà đồng."

Bùi Tiêu Y im lặng hỏi trời xanh. Sao hắn phải hoà đồng? Hắn còn không muốn nói chuyện với đám người này nữa là! Hơn nữa gần mực thì đen gần đèn thì sáng, dây dưa cùng đám người này nhất định không phải là chuyện tốt. Từ khoảnh khắc Xuân Cẩn Nhiên nhảy vào cửa sổ phòng hắn, đã xác định đây chính là một hồi tai bay vạ gió rồi!.

Sắc bén nhận ra tia lửa trong mắt tên kia có xu hướng bùng cháy, Xuân Cẩn Nhiên ho nhẹ một tiếng, quyết đoán nói: "Năm đánh một, thân thủ của ông ta có tốt thế nào chúng ta cũng không đến mức chịu thiệt. Chỉ là các ngươi có muốn gây thương tích hay không? Nếu muốn thì vết thương đến trình độ nào là được? Nếu không muốn thì phải làm sao mới có thể bắt người?"

"..." Kỳ Vạn Quán, Quách Phán và Hàng Minh Triết nhất thời không nói nên lời, tốc độ chuyển đề tài quá nhanh, quỷ mới có thể theo kịp ngươi!.

Bùi Tiêu Y lại rất vừa lòng, hơn nữa còn phát hiện Xuân Cẩn Nhiên cũng không phải hoàn toàn không có ưu điểm, ít nhất vẫn biết cách xem xét thời thế, đầu óc linh hoạt, vì thế hắn thẳng thắn đưa ra lời đề nghị của mình: "Muốn bắt mà lại bó tay bó chân thì sẽ rất phiền toái, ta đề nghị gây thương tích, còn thương tích đến tình trạng gì thì phải tuỳ theo mức độ hung tàn của ông ta, trong thời khắc cấp bách cũng có thể giết chết. Dù sao thì rõ ràng ông ta đã bị khống chế, không còn thần trí, không khác gì so với hoạt tử nhân."

Nói xong Bùi Tiêu Y lại phát hiện Xuân Cẩn Nhiên nhìn hắn rất kì lạ, chuyện duy nhất có thể xác định đó chính là ánh mắt ấy không hề có thiện ý.

Bùi Tiêu Y không để ý chuyện này, thậm chí hắn còn tự nguyện giúp đối phương nhận rõ thực tế: "Ta chỉ là nói lên lời trong lòng các ngươi mà thôi, hiện tại là thời điểm không phải ngươi chết thì là ta chết, lòng từ bi sẽ khiến các ngươi trả giá đại giới. Không tin thì ngươi hỏi thử bọn họ xem, nếu Lục Hữu Đạo thật sự phát cuồng thì giết hay không giết?"

Không cần chờ Xuân Cẩn Nhiên hỏi tới, ba vị "Đạo hữu" đã tỏ rõ thái độ của mình——

Quách Phán: "Dù sao cũng là tiền bối trong giang hồ, dù bây giờ đã trở thành như vầy nhưng vẫn nên tận lực đừng tổn thương ông ta, hạ sát chiêu chỉ là hạ hạ sách khi không khống chế được tình hình."

Kỳ Vạn Quán: "Đồng ý, năm đánh một đâu đến nỗi phải giết người, rất dễ để bắt sống mà!"

Hàng Minh Triết: "Ta, ta nghe theo các ngươi!"

"Thấy không?" Xuân Cẩn Nhiên trào phúng giật nhẹ khóe miệng: "Đây mới phản ứng của người bình thường". Nếu bị buộc vào tình huống bất đắc dĩ cũng sẽ giết, nhưng đó là do không còn lựa chọn nào khác mới gian nan đưa ra quyết định, chứ không phải nhàn nhạt nói muốn giết người, như thể lấy mạng một người là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Bùi Tiêu Y không hề gì nhún nhún vai, ra vẻ ngươi muốn nói thế nào thì nói.

Xuân Cẩn Nhiên đột nhiên phát hiện, thì ra không chỉ có điên cuồng cố chấp làm cho người ta khiếp sợ, đạm mạc cũng thế.

Lục Hữu Đạo đứng ở bên dưới ngẩn người thật lâu, không hề nhúc nhích, như một tượng đá. Đã xác định chiến thuật "Trước tiên vây bắt nếu không thể khống chế thì gây một ít thương tích rồi lại bắt", năm người vận khí điều tức tiến vào trạng thái chiến đấu, Kỳ Vạn Quán lấy Phi Hoàng Thạch ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà ném viu viu viu ra bên ngoài!

Ba khối Phi Hoàng Thạch không nghiêng không lệch đánh thẳng vào huyệt đạo của Lục Hữu Đạo!

Giống hệt mấy huyệt đạo lúc bắt bọn Xuân Cẩn Nhiên, tuy không gây tổn thương nhưng lại phong bế hoàn toàn nội lực của người trúng chiêu!.

Mấy viên đá thình lình xuất hiện khiến cho Lục Hữu Đạo chú ý, đầu tiên ông ta cúi đầu nhìn mấy viên đá rớt trên đất, sau đó đột ngột ngẩng đầu đối diện với năm gương mặt trên xà nhà!.

Ánh mắt của Lục Hữu Đạo vốn đã trống rỗng nên cũng không có gì đáng nói, nhưng đầu sỏ gây tội Kỳ Vạn Quán có tật giật mình, cảm thấy da đầu run lên: "Làm sao bây giờ? Ông ta có nhảy lên đây trả thù ta không..."

Quách Phán chướng mắt bộ dạng nhát cáy của hắn: "Có thể nhảy lên thì đã sớm nhảy rồi, còn đứng đó làm..."

Vù!

Bộp!

"Á —— "

Bịch!

Răng rắc!

Bịch bịch bịch bịch bịch!

Ào ào ào——

Mọi thứ phát sinh quá nhanh, chỉ trong chớp mắt, khắp nơi hỗn loạn.

Nếu như muốn truy ra nguồn gốc, đầu phạm nhất định là câu nói kia của Quách Phán. Hắn nói Lục Hữu Đạo có thể nhảy thì đã sớm nhảy lên, vì thế Lục thúc vô cùng phối hợp mà nhảy lên, vù một cái bay lên, bộp một tiếng đáp xuống, hành động nhanh nhẹn, tư thái nhẹ nhàng. Có điều xà nhà đã hết chỗ, kết cục của việc cứng rắn nhét thêm một người chính là Hàng Minh Triết ở sát phía ngoài Á một tiếng rơi xuống. Xà nhà có thể đỡ nổi Hàng Minh Triết nhưng không đỡ nổi Lục Hữu Đạo, vì thế gãy răng rắc thành từng đoạn, năm người còn lại đồng loạt phi xuống, sau đó căn nhà sụp đổ hơn một nửa, mái ngói rơi xuống ào ào....

Xuân Cẩn Nhiên: "Kỳ Vạn Quán không phải ngươi đã phong bế nội lực của ông ta rồi sao?"

Kỳ Vạn Quán: "Mặt ổng còn biến dạng như vậy ai biết huyệt đạo có bị di dời hay không chứ!"

Kỳ Vạn Quán: "Quách Phán không phải ngươi nói ông ta sẽ không nhảy lên được sao?"

Quách Phán: "Ta làm sao biết một kẻ có thể nhảy lên xà nhà lại đứng ở dưới hết nửa nén hương chứ!"

Quách Phán: "Tam công tử ngươi có ổn không?"

Hàng Minh Triết: "Bây giờ mới nhớ tới ta có phải là đã quá muộn rồi không!"

Hàng Minh Triết: "Ông ta đâu mất tiêu rồi?"

Bùi Tiêu Y: "Các ngươi giấu roi của ta đi đâu rồi?"

Quách Phán: "Dưới giường."

Kỳ Vạn Quán: "Ta đổi nó đến chồng đồ trước cửa viện rồi."

Hàng Minh Triết: "Ta lại đem nó ra chuồng ngựa ở hậu viện rồi."

Bùi Tiêu Y: "... Sớm muộn gì ta cũng sẽ chết trong tay các ngươi!"