"Cầm thú, anh nấu ăn sao mà ngon thế?... phù phù, Bảo Nhi, từ từ ăn thôi, nóng…" Đường Quả một bên vừa ăn cháo, một bên nói với Bảo Nhi đang vùi đầu lo ăn.
"Em không sợ nóng… kỳ lạ, sao cháo tên cầm thú này nấu khác với chị Mặc Nùng nấu nhỉ… rất thơm…"
Trầm Mặc Nùng trợn mắt lên, "Hai đứa phản đồ này, xem sau này có còn ai nấu cho hai đưa ăn nữa không" Tuy là bụng của cô ta đang rất đói, vả lại món cháo này không nghĩ là thơm đến thế, nhưng cũng rất từ tốn dùng muỗng inox múc từng thìa cho vào miệng, ai mà giống Đường Quả và Bảo Nhi… cả hai ăn không kịp nuốt, mà cứ nhìn chằm chằm vào bát của đối phương, sợ đối phương ăn nhanh hơn mình…
Diệp Thu chỉ bỏ thêm vào cháo một ít rau thơm phấn bột đem từ trong núi ra, loại rau thơm của nông thôn rất thường dùng như cách thức để điều phối thức ăn, màu sắc, hương thơm. Phơi khô sau đó nghiền thành phấn bột, để vào trong thức ăn hoặc cháo, để tăng thêm chút hương vị. với lại tinh khiết thiên nhiên, không chất phụ gia, không chứa thành tố hóa học không tốt.
Bản thân mình cũng không nghĩ thứ thổ sản ở nông thôn đặc chế này lại khiến ba thiên kim nhà này thích thú đến thế. Anh ta nấu cháo xong cố ý đi khỏi, đợi đến khi họ nói không ăn mới vội vội vàng vàng tìm toilet… chẳng thà tin vào thế gian này có quỷ, chứ đừng tin vào miệng lưỡi của đàn bà, đáng thương cho Diệp Thu, về muộn hơn tí nữa chỉ đợi rửa chén đĩa.
Đợi đến khi nồi cháo bị ăn sạch, Lâm Bảo Nhi đưa lưỡi liếm cái muỗng mà cháo còn thừa lại trên đó, Đường Quả mãn nguyện xoa xoa cái bụng căng tròn, liếc mắt nhìn Diệp Thu, nghiêm mặt nói: "Nể nồi cháo của anh nấu ngon, tôi quyết định cho anh ở lại".
Sau đó Đường Quả im lặng, để cho Diệp Thu có thời gian nói lời cảm ơn. Xem chương trình CCMV, người dẫn chương trình thường vẫn làm như thế. Không ngờ Diệp Thu ngồi đấy cười tủm tỉm không có ý định mở miệng nói.
Trong thâm tâm Đường Quả đang tức giận, vẻ mặt không động khí sắc nói: "Lẽ nào anh không có gì để nói sao?"
Diệp Thu cười lắc đầu, lẽ nào hắn lại nói như thế, hắn đã sớm dự đoán trước được điều này.
"Đúng là tên bất lịch sự" Đường Quả nói thầm sau đó lại tiếp, "Anh muốn ở lại, được! nhưng có một số điều kiện phải tuân thủ".
Chưa kịp đợi Diệp Thu phản ứng, Đường Quả nói "Điều thứ 1, Nấu ăn cho chúng tôi tối thiểu ba lần trong tuần, với lại món ăn sẽ do chúng tôi quyết định".
Đường Quả trực tiếp nói rõ ý đồ của mình. Dù gì tên vệ sĩ này cũng không thể cho hắn "về hưu" được, thôi thì cho làm đầu bếp vậy.
"Ba lần ít quá, nhưng mà chị ơi, sáu lần đi, không thì mười hai lần nhỉ?" Lâm Bảo Nhi chu miệng nói.
"Lâm Bảo Nhi, chúng ta sắp phải khai giảng vào học rồi, làm gì có cơ hội cả ngày ở nhà chỉ biết ăn thôi? Với lại Chị nói là tối thiểu 3 lần… cũng đồng nghĩa, chỉ cần chị em mình muốn ăn, anh ta phải nấu bất cứ lúc nào".
Nghe lời lý giải của Đường Quả Lâm Bảo Nhi mãn nguyện không lên tiếng. chăm chú liếm phần cháo thừa còn sót lại trong bát cháo… Đường Quả đập mạnh vào Bảo Nhi, cô ta mới chịu ngừng, tiếp đó hướng về phía Trầm Mặc Nùng thè lưỡi, hành động chẳng có tí nào giống thục nữ khuê cát.
"Điều thứ 2, phòng khách và khuôn viên ở ngoài, ngày lẻ anh phụ trách dọn dẹp vệ sinh, ngày chẵn chị em chúng tôi phụ trách".
"Chị Quả Quả, tại sao ngày chẵn chúng ta lại phải dọn dẹp?" Lâm Bảo Nhi nghi hoặc hỏi.
"Bảo Nhi, em ngốc lắm, tuần ngày lẻ có đến 4 ngày, ngày chẵn chỉ có 3 ngày thôi, vừa đúng chị em ta 3 người, mỗi người phụ trách 1 ngày dọn dẹp vệ sinh, nếu chọn ngày lẻ thì sẽ khó phân công hơn".
"A, đúng là như thế nhỉ" Bảo Nhi gật đầu tán đồng.
"Điều thứ 3, không được uống rượu hoặc mang phụ nữ về biệt thự. Chị Mặ Nùng dị ứng với mùi cồn rượu, tôi chúa ghét hạng con gái lẳng lơ, nhưng tôi đoán cũng chẳng có cô nào chịu theo Anh về đây đâu… ha ha ha…"
"…"
"Điều thứ 4, lầu 2 thuộc về 3 mỹ nhân xinh đẹp không gian riêng tư của chị em chúng tôi, anh không được phép vào".
"Điều thứ 5, toilet trong biệt thự anh không được phép sử dụng, toilet bên ngoài anh sử dụng tùy ý, chúng tôi cũng không tranh giành với anh… Xong rồi thì nhớ dội nước và rửa tay đấy nhá…"
"Điều thứ 6, trong lúc tôi đến lớp, anh không được phép đi theo tôi…"
"Điều Thứ 7, Tôi họp mặt gặp gỡ bạn bè, anh phải cách xa tôi phạm vi 100m… không được, không được. Tối thiểu cự ly 300m".
"Điều Thứ 8, quần áo trong của chúng tôi phơi trên lầu hoặc ngoài sân, anh không được phép nhìn, càng không được phép lén lút lấy trộm".
"Quả Quả, em đang nói cái gì vậy hả" Trầm Mặc Nùng mặt ngượng ngùng nhìn Đường Quả nói.
"Điều Thứ 9, anh không được nghĩ đến những chuyện dâm dục hạ lưu liên quan đến chị Mặc Nùng" Lâm Bảo Nhi cười nói bổ sung thêm vào.
"Hai cái đứa nha đầu chết tiệt này, có phải muốn bị đập hay không?" Trầm Mặc Nùng giơ tay ra muốn bịt miệng của Đường Quả và Bảo Nhi lại.
"Chị Mặc Nùng, chúng em sai rồi… chị xinh đẹp như thế này, Bộ ngực lại nở nang thế kia, chúng em lo hắn sẽ có mưu đồ bất chính với chị, nên mới nhắc nhở cảnh báo hắn trước thôi mà. Chúng em cũng muốn tốt cho chị thôi" Cả hai đều cầu khẩn xin tha.
Cả ba làm náo động một hồi lâu, Gương mặt nhỏ tinh tú của Đường Quả nghiêm lại nhìn Diệp Thu nói "Điều Thứ 11…"
"Chị Quả Quả, là điều thứ 10 mới phải…" Lâm Bảo Nhi nhắc nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"… chị nói Điều Thứ 11 trước không được sao? Điều Thứ 11, 10 điều trên anh phải tuân thủ vô điều kiện, không được có bất cứ ý kiến ý cò gì hết, chúng tôi sẽ bảo lưu và có quyền bổ sung điều chỉnh lại, căn cứ vào hoàn cảnh tình huống cụ thể cập nhật lại. Chị Mặc Nùng, Bảo Nhi, hai người có ý kiến gì bổ sung nữa không?"
Cả hai cùng lắc đầu. Bọn họ cho dù muốn thêm cũng chẳng có gì bổ sung nữa.
"Thôi được, tạm thời cứ như thế trước đi" Đường Quả gật đầu nói, "Đúng rồi, hôm nay nồi và chén là anh sử dụng, đáng ra anh phải rửa. Yên tâm, chị em chúng tôi cũng không có bắt nạt anh đâu, nếu là chúng tôi nấu ăn, thì chúng tôi cũng phải rửa chén thôi…"
… Diệp Thu sắp muốn khóc ra nước mắt rồi, còn nói là không bắt nạt người ta?
Sau khi rửa chén xong, Diệp Thu thấy ba chị em vẫn còn ngồi ở phòng khách, Trầm Mặc Nùng đang đọc sách, Đường Quả và Bảo Nhi đang ngồi chơi điện tử. Khuôn mặt ánh lên nét vui vẻ và phấn khích.
Diệp Thu đứng ngoài cửa nhìn ngơ ngác hồi lâu, lại thấy Trầm Mặc Nùng nhìn mình có vẻ như đang cảnh giác, nhìn cô ta gật gật đầu, sau đó xoay lưng đi ra ngoài. Trầm Mặc Nùng đáp lại bằng cái gật đầu, đẩy cái kính mã não tím lên phía trên sóng mũi, suy nghĩ khi bóng dáng anh ta khuất dần.
Cái gã đàn ông này, đúng là khó hiểu.