Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 134: Phiền phức khiến người ta phiền muộn




Nếu nói thế gian này không có duyên phận, chính Diệp Thu cũng không tin.



Vừa đi ra khỏi tòa nhà Đường Thị, lại nhìn thấy Lục Tiểu Mạn tóc xoăn ôm giấy tờ vội vàng từ trong tòa nhà văn phòng bên cạnh đi ra, vành mắt sưng đỏ, giống như vừa mới khóc xong.



Diệp Thu muốn giả bộ không nhìn thấy quay người đi, nhưng đi như thế thật sự có chút không tốt, hơn nữa đã bị Lục Tiểu Mạn phát hiện rồi, đang dùng đôi mắt to vừa khóc nước mắt lưng tròng nhìn mình.



Diệp Thu đành phải đi tới, nhìn khuôn mặt bị nước mắt làm trôi hết phấn trang điểm vẫn lộ vẻ xinh đẹp hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"



"Tôi bị đuổi việc rồi" Lục Tiểu Mạn đau đớn đáng thương nói, ngữ khí như uất ức lại có chút oán hận.



"Đuổi việc? Sao lại xui xẻo như vậy?" Diệp Thu trong lòng mừng thầm.



Nếu ta là sếp của cô, ta cũng sớm đuổi việc cô rồi. Mỗi ngày khi tới khu tiền tệ này, đều thấy cô và một cô gái khác chạy tới quán cafe đối diện uống café không đuổi cô thì đuổi ai?



Hiện giờ đang trong thời khắc mấu chốt của khủng hoảng tài chính tiền tệ, các ông chủ đều ôm lưng buộc bụng qua ngày, Các người còn không cẩn thận một chút, tất nhiên là trốn việc bị ông chủ phát hiện, sau đó đuổi việc một người thừa rồi.



"Hừ, xui xẻo gì, còn không phải là Hoàng Yêm Nhân… Bỏ đi, không nói nữa. Nói tiếp càng buồn. Diệp Thu, anh mời tôi uống cafe đi?" Lục Tiểu Mạn chăm chú nhìn Diệp Thu, ngữ khí có ý cầu khẩn.



"Tôi có chút việc phải làm" Diệp Thu suy nghĩ cự tuyệt như thế có phải có chút giả dối hay không? Dù sao cũng phải tìm cớ thuyết phục một chút mới được.



"Tôi mời cô uống cafe vậy. Diệp Thu, ngồi cùng tôi một lát được không?" Lục Tiểu Mạn đổi thành lời mời.



"Được rồi, để tôi mời cô vậy?" Diệp Thu thấy cô quả thực là dáng vẻ tâm trạng nặng nề, liền đồng ý.



Vẫn là quán café lần đầu gặp mặt đó, hai người còn cố ý chọn vị trí gần cửa sổ mà lần trước Diệp Thu ngồi.



"Người kia…bạn cô đâu?" Diệp Thu nhớ tới cô gái tóc thẳng rất dễ xấu hổ kia, chỉ là nhất thời không nhớ ra tên. Như vậy lại không lịch sự lắm, chỉ đành cúi đầu nhìn thực đơn phía trước hỏi.



Quả nhiên, Lục Tiểu Mạn tức giận mặt phùng lên, trừng đôi mắt to tròn nhìn Diệp Thu, nói: "Thật đáng trách, vậy mà lại quên tên chúng ta, chúng ta đều nói với anh mấy lần rồi"





"Các cô chỉ nói với tôi một lần"



"Một lần anh vẫn không nhớ được, anh cũng chỉ nói với chúng ta một lần, sao chúng ta đều có thể nhớ được tên anh chứ? Còn thường xuyên nhắc tới anh. Anh thật không có lương tâm, đều quên hết tên chúng ta rồi" Lục Tiểu Mạn như đang phê phán kẻ địch vậy, một mạch oán trách Diệp Thu.



Diệp Thu biết tính cô, cũng không để ý. Nghĩ thầm, chẳng trách cô gái này lại có lòng tốt như vậy mời mình uống café, hóa ra cô ta chỉ muốn tìm một nơi trút giận.



Ngày làm việc thiện, coi như lấy cách này để an ủi cô gái đáng thương bị đuổi việc này vậy.



Kiểu con gái như Lục Tiểu Mạn là gặp mạnh càng mạnh mẽ, thấy mình nói nhiều như vậy mà Diệp Thu vẫn cười cười không có ý phản bác lại, cũng cảm thấy có chút ngại, giọng yếu ớt nói: "Xin lỗi. Tôi hơi xúc động. Trước đây đều là San San vào vai chịu khốn cùng. Lần này cô ấy đi công tác bên Anh rồi, vừa lúc đụng phải anh".



"Tôi hiểu, không sao, cũng chỉ là mất việc thôi mà? Dựa vào khả năng của cô sẽ sớm tìm được việc tốt hơn thôi" Diệp Thu cười an ủi. Lục Tiểu Mạn đột nhiên lại thẳng thắn như vậy, Diệp Thu lại cảm thấy cô có chút đáng yêu.



"Không phải mất việc mà tôi buồn phiền, mà là bởi vì tên Hoàng Yêm Nhân đó coi thường tôi" Lục Tiểu Mạn tức giận nói.



"Hoàng Yêm Nhân? Có người có tên này sao?"Diệp Thu kinh ngạc hỏi.



"Không phải, hắn là con trai của ông chủ ta, nhưng lại thích con trai, nói chuyện thì ẻo lả, giống như Trần Gia Minh trong "Sửu nữ vô địch" ấy". Lời của Lục Tiểu mạn có chút căm ghét .



"Suy nghĩ của cô chắc hơi lạc hậu? Tình yêu và tuổi tác quốc tịch giới tính không liên quan gì cả, người ta thích con trai thì liên quan gì tới cô?" Diệp Thu cười trêu ghẹo, "Lẽ nào cô thích tên Hoàng Yêm Nhân đó?"



"Thôi đi, anh trêu ác ta à?" Chân Lục Tiểu Mạn đi tất ống dài ở dưới bàn khẽ đá Diệp Thu một cái, nói: "Hắn thích gấu mèo gì cũng không liên quan đến việc của tôi. Vấn đề là người đàn ông của hắn, trời ơi, nói ra thật xấu hổ chết, hix, anh nói tôi làm sao có thể gặp phải chuyện tồi tệ như vậy chứ?"



"Rốt cuộc sao vậy?" Diệp Thu thật sự bị câu nói của Lục Tiểu Mạn khơi dậy tò mò.



"Lần trước công ty tổ chức tiệc rượu, hắn mang theo đám bạn bè của hắn tới chơi, trong đó có người đàn ông của hắn. Không ngờ người đàn ông đó lại yêu ta, còn nói bỏ hắn theo tôi" Lục Tiểu Mạn lúc nói chuyện chớp chớp mắt, cảm giác giống như muốn nôn mửa. Vừa lúc bồi bàn mang café tới, còn chưa kịp cho đường, đã uống một ngụm nhỏ, để tránh nôn ra trước mặt mọi người.



Diệp Thu lạnh toát, là gay không có gì sai, nhưng cái kiểu quan hệ với cả nam cả nữ như thế rất không đúng.




Lục Tiểu Mạn dùng café để ngăn cảm giác khó chịu trong dạ dày, thấy vẻ mặt không lời của Diệp Thu, có chút hả hê, nói: "Sợ rồi à? Lúc tôi và Hoàng Yêm Nhân nói tới chuyện này, tôi suýt nữa đã muốn dùng bàn phím máy tính đập chết hắn rồi".



"Nên đập chết" Diệp Thu rất tán đồng gật đầu.



"Đáng tiếc tôi chỉ cho hắn hai cái bạt tai" Lục Tiểu Mạn nói có chút tiếc nói.



Lúc Diệp Thu muốn an ủi cô vài câu, lại thấy tình cảnh kỳ dị tương tự xuất hiện



Một người đàn ông thân hình cao lớn toàn thân tràn đầy cơ bắp ôm một người con trai vóc người nhỏ gầy trang điểm xinh đẹp đi vào quán café, người đàn ông gầy nhỏ nép vào lòng người con trai có thân hình cao lớn. Giống như đang kể lể oan ức, ánh mắt khá kích động.



"Anh đang nhìn gì thế?" Lục Tiểu Mạn thấy vẻ mặt sững sờ của Diệp Thu, cũng quay đầu theo, đột nhiên, sắc mặt thay đổi vô cùng hay.



"Darling, anh phải tin em, tình yêu của em với anh là chân thật, đã yêu tới mức mất đi bản thân và tự trọng rồi. Em thật sự rất ngoan ngoãn nghe lời anh đi tìm Lục Tiểu Mạn, không ngờ con kỹ nữ đó không hề đồng ý, không những không đồng ý yêu cầu của em, còn đánh em, em ghét cô ta chết được"



Hai người đang làm nũng nhau, dĩ nhiên không phát hiện ra Diệp Thu và Lục Tiểu Mạn ngồi bên cửa sổ. Người đàn ông gầy nhỏ kia nép vào người đàn ông đang trách móc người yêu hắn những đau khổ mà mình gặp phải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



"Em yêu, anh hiểu. Anh biết em chịu oan ức, đều trách anh không tốt, là anh đã quá tham lam, có em anh đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, sao lại muốn đi tìm tiện nữ đó chứ? Anh chỉ muốn tìm cô ta chơi đùa mà thôi, không có ý gì khác, anh hoàn toàn không thích cô ta một chút nào" Người đàn ông cao lớn ngồi đối lưng với Diệp Thu, hiện dịu nói.




"Không được, em rất tức giận, cô ta đã đánh em".



"Ngoan, đừng giận nữa, nào, cười cái nào"



"Uh?"



"Thật xinh"



Trò của hai người như không coi ai bên cạnh cuối cùng cũng gây sự chú ý của vài người trong quán café, một cô gái đeo kính mặc áo liền quần xinh đẹp dạ dày không chịu nổi sự đả kích quá lớn này, cũng không để ý tới việc giữ gìn hình tượng thục nữ của mình, ngồi xổm xuống nắm lấy thùng rác bên dưới bắt đầu nôn.




Người phục vụ quán café chạy tới vỗ nhẹ giúp, quản lý quán do dự xem có nên đi tới khuyên giải không, dù sao, chúng ta không kỳ thị gay, nhưng các người cũng không nên ở chỗ đông người làm phiền mọi người như vậy.



"Đây là Hoàng Yêm Nhân mà cô nói và người đàn ông của hắn?" Diệp Thu híp mắt hỏi.



"Đúng vậy, thấy tiết mục đặc sắc của bọn họ chưa?" Lục Tiểu Mạn nghiến răng nghiến lợi nói.



"Uh, đúng là có chút đả kích" Diệp Thu thẳng thắn gật đầu, "Trời, cô muốn làm gì thế? Phải giữ bình tình chứ?"



"Tôi rất bình tình" Lục Tiểu Mạn hít sâu, lại vỗ vỗ ngực đẫy đà , nói: "Vừa nãy bọn họ mắng tôi là kỹ nữ với tiện nhân anh nghe thấy rồi chứ?"



"Nghe thấy rồi"



"Tôi chỉ báo thù một chút, anh không phản đối chứ?"



"Không phản đối, chờ tôi chuyển chỗ trước đã" Diệp Thu bưng ly cà phê muốn tránh đi.



Lục Tiểu Mạn liếc xéo Diệp Thu một cái, khinh bỉ nói: "Đồ nhát gan"



Lục Tiểu Mạn cũng không để ý tới phản ứng của Diệp Thu, bưng ly café còn nóng hổi người phục vụ mới bưng tới hắt về phía sau mình.



"Hả, trời ơi, bỏng chết ta mất, oh, darling, anh sao vậy? Không sao chứ? Ai mà hắt đồ lung tung thế này? Đáng ghét, trời ơi đau lòng quá."



Lục Tiểu Mạn đứng dậy, cười lạnh nói : "Là tôi hắt đấy, tôi đang vì dân trừ hại"



"Hả" Người đàn ông gầy nhỏ nhìn thấy Lục Tiểu Mạn như nhìn thấy quỷ hét ầm lên: "Darling, là con kỹ nữ Lục Tiểu Mạn. Hôm nay cô ta đánh em, anh phải giúp em báo thù, em mặc kệ, em mặc kệ, anh nhất định phải báo thù cho em."