Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 138: Ngươi có phải là số 7 không?




Lâm Bảo Nhi thấy Trầm Mặc Nùng suýt nữa đâm vào xe công cộng, cô hoảng sợ không dám nói lung tung nữa, chỉ nhỏ tiếng oán trách với Đường Quả: " Chị Quả Quả, chị Mặc Nùng sao lại phản ứng như vậy? Chị ấy chắc không muốn tranh Diệp Thu với chị chứ? Lẽ nào chị ấy cũng bị Diệp Thu sờ rồi."



Đường Quả véo mặt Lâm Bảo Nhi nói: "Lâm Bảo Nhi, chị cảnh cáo em, em còn nói lung tung nữa, chị sẽ cắt lưỡi em đấy"



"Bỏ tay ra, đau, đau quá. Chị Quả Quả, em sai rồi, em cũng chỉ muốn tốt cho chị mà, nếu hai người đều muốn tranh Diệp Thu mà đánh nhau thì phải làm thế nào" Lâm Bảo Nhi đáng thương cầu xin tha thứ.



Diệp Thu sợ bị nha đầu ngu ngốc Lâm Bảo Nhi làm cho tai bay vạ gió, cũng không dám nói gì, cố gắng nhịn cười, giả bộ nghiêm trang nhìn người đi lại bên ngoài cửa xe, có không ít người đi đường bị chiếc xe BMV vừa rồi như rắn mất đầu chạy loạn lên làm cho giật mình, đang chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.



Trầm Mặc Nùng dao động trong lòng lắng xuống, trừng mắt nhìn Diệp Thu nói: "Không biết anh đã làm chuyện xấu gì với Quả Quả nữa?"



"Ách! Chúng tôi rất trong sạch" Diệp Thu không ngờ mình bị Trầm Mặc Nùng oán trách, nhỏ giọng giải thích:



"Bảo Nhi nói anh sờ soạng, những gì nó nói không phải là thật chứ?" Trầm Mặc Nùng vuốt tóc dài vừa nãy buông xuống trán, trong lòng đúng là vẫn có chút oán hận Diệp Thu, "Tôi đang suy nghĩ, để anh ở trong nhà có phải là dẫn sói vào nhà không?"



"Có thật là cô đã hỏi cô ấy kỹ chưa. Nhưng, nếu tôi đi thật, sợ rằng càng nhiều sói sẽ mò tới". Diệp Thu liếc mắt nhìn Đường Quả đang cười thích thú ở phía sau nói. Nguồn truyện: Truyện FULL



Đôi mắt của nha đầu này vừa dài vừa đẹp, lúc cười lại khẽ uốn lượn, trong sự thuần khiết lại xen lẫn chút quyến rũ, rất mê người.



"Trong miệng hai người bọn họ không nghe được một câu nói thật" Trầm Mặc Nùng thật ra không có ý truy cứu chuyện này tới cùng, kích động trong lòng do những câu nói của Lâm Bảo Nhi giờ mới lắng xuống. lúc này Trầm Mặc Nùng mới khởi động xe.



Tính ra, Diệp Thu đã mấy ngày không về chung cư Lam Sắc. Có lúc hắn giải quyết công việc mang đến cho người ta cảm giác tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút cảm tính, cho dù không viết ra được văn chương tài hoa hơn người, nói chuyện cũng không thể tiếng trung xen lẫn tiếng anh, hoặc là không phải là người miệng lưỡi hay là một người uyên bác, nhưng lại là một người của gia đình.



Lúc rời khỏi sơn thôn, hắn không nỡ rời xa núi non con người nơi đây, mà sống một thời gian ở chung cư Lam Sắc, lần nữa trở về, cũng cảm thấy nơi này rất thân thiết.



Diệp Thu xuống xe trước mở cửa biệt thự, Trầm Mặc Nùng chạy xe BMV vào trong. Lúc Diệp Thu đang định vào phòng mình, Đường Quả ở phía sau gọi tên hắn.



"Diệp Thu, chờ một chút" Đường Quả cầm một túi nhỏ đi tới, Diệp Thu biết túi này là túi lúc trước Trịnh Như dùng, không hiểu sao lại trong tay Đường Quả, lẽ nào muốn để lại làm kỷ niệm?



"Sao vậy?" Diệp Thu hỏi. Cô gái này đã biên chuyện đi lừa gạt Lâm Bảo Nhi một nha đầu đối với tình dục vẫn chỉ là một trang giấy trắng, bây giờ chỉ sợ cô cũng khó mà thoát ra. Nhưng hai cô gái cũng vì chuyện này mà xấu hổ cả.



"Đây là chiếc túi dì Trịnh đã sử dụng, cha tôi bảo tôi chuyển cho anhi. Cha nói, có lẽ anh có thể tìm ra được đầu mối gì có ích" Đường Quả đưa túi tới.



Diệp Thu nghĩ thầm, vào lúc này mà Đường Bố Y vẫn nghĩ được tới chi tiết này, có thành tựu sự nghiệp như ngày hôm nay, cũng không chỉ dựa vào vận may.



Diệp Thu nhận chiếc túi, lúc định xoay người vào phòng, Đường Quả lại gọi.



Đường Quả len lén liếc mắt về phía phòng Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi, thấy bọn họ không chú ý tới mình, nhỏ giọng nói: "Diệp Thu, anh có thể về phòng ở đây".



"Cái gì?" Diệp Thu kinh ngạc trợn tròn mắt, "Chúng ta tiến triển như vậy có phải quá nhanh không? Tôi thừa nhận, tôi có nhìn thấy ngực cô, nhưng tôi không hề sờ? Còn đùi cô nữa, tôi có sờ, nhưng là vì muốn đả thông kinh mạch cho cô".



Đường Quả một chân đá tới, tức giận nói: "Tên con trai bỉ ổi, hèn mọn này, đang nghĩ gì thế, chẳng nhẽ bà cô đây phải yêu cầu ngươi sao? Tôi nói anh không cần ở trong phòng nhỏ này nữa, nếu anh đồng ý, có thể về phòng chính ở, ở đây có phòng trống cho anh. Sao? Lẽ nào muốn tới phòng tôi ngủ?"



"Không phải, tôi sợ cô yêu cầu tôi ngủ ở phòng cô, tôi không phải người tùy tiện có quan hệ với người khác". Diệp Thu phát hiện lúc nói chuyện với Đường Quả đều cẩn thận đề phòng chân cô, quả nhiên, lần này lại cơ trí trốn được.



"Bây giờ bà cô đây trịnh trọng nói với anh, lo lắng của anh là thừa. Ngu xuẩn!". Đường Quả nói xong tức giận bỏ đi.





Diệp Thu xách cái túi cười, thầm nghĩ, con gái thật đúng là đại diện điển hình của lời nói và ý nghĩ không đồng nhất.



Từ sau khi ở Tô Hàng trở về Diệp Thu vẫn bôn ba tứ phía, bây giờ cuối cùng có thời gian tắm một cái thay quần áo rồi, lúc cởi hết quần áo, phát hiện phía trên có ít tinh thể trong suốt màu trắng. Suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra là lúc mình và Tống Ngụ Thư làm chuyện quan hệ bất chính cô ta tiết ra chất dịch.



Diệp Thu sờ sờ mũi mình, than: "Hóa đã mình đã không còn là trai tân hai ngày rồi".



Tắm rửa một cái, thay quần áo sạch sẽ mát mẻ, vuốt ve sờ chiếc nhẫn bạch kim trên tay khiến hắn đau đầu vẫn không có thu hoạch gì, ngược lại vì thời gian gần đây không có cơ hội sử dụng nó mà sức lực lại càng tràn đầy, Diệp Thu lại lo lắng.



Chiếc nhẫn bạch kim có thể tự động tập hợp vật chất hóa của thế giới bên ngoài để dùng, hơn nữa theo nghiên cứu của Diệp Thu và lão nhân, nó có thể nuốt được linh hồn người chết mà làm mạnh mình. Đây cũng là Diệp Thu vô tình phát hiện ra, hắn từng cùng lão nhân tới bãi tha ma âm khí nặng nề thí nghiệm, ở nơi này, sức mạnh của nó tăng lên cực nhanh, Diệp Thu có thể cảm nhận được rõ ràng.



Vì sợ sức mạnh của chiếc nhẫn này quá lớn mà phản lại làm chủ, sau khi hai người thống nhất, cách mỗi đoạn thời gian, lúc Diệp Thu cảm thấy không khống chế được nó, phải nhanh chóng tiêu hủy nó. Đây cũng là nguyên nhân Diệp Thu vận dụng sức mạnh này trên tàu hỏa đối phó với tên đàn ông bỉ ổi đó.



Vẫn chưa có cơ hội sử dụng, vừa lúc tên tiểu tử xui xẻo đập vào nòng súng.




Diệp Thu vừa thích vừa sợ vật này, thích là chẳng khác gì cuộc sống nhiều hơn một công cụ lừa gạt. Trong thời khắc nguy cấp nó đã cứu mạng Diệp Thu mấy lần. Một đối thủ biến thái như vậy cũng bởi vì sợ sức mạnh của chiếc nhẫn này mà mất đi sát khí hoảng loạn bỏ chạy.



Mà đáng sợ là, chiếc nhẫn này từ khi Diệp Thu hiểu chuyện đã xuất hiện trên tay hắn, giống như lớn cùng cơ thể hắn mà không ngừng thay đổi như cơ thể mình, không vì ngón tay lớn ra mà có cảm giác chặt, cũng không vì ngón tay Diệp Thu hồi nhỏ khá bé mà rơi đi.



Nếu không cố ý đi xem, Diệp Thu thường xuyên quên mất sự tồn tại của nó, bề ngoài của nó thật ra cũng rất bình thường.



Một người một vật thanh mai trúc mã, gắn bó làm bạn, chưa bao giờ chia lìa.



Từng có một khoảng thời gian lão nhân cũng sinh lòng hiếu kỳ với chiếc nhẫn, muốn tìm phương pháp để phá giải, cũng thử muốn tháo ra khỏi tay Diệp Thu, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại. Cuối cùng nói một câu: Vô lực phản kháng, vậy hưởng thụ đi. Cũng may lão nhân không nói coi như bị nó cưỡng hiếp đi. Nếu không Diệp Thu lại phải liều mạng với ông rồi.



Nếu khổ sở mà không có kết quả, Diệp Thu cũng không muốn nghĩ nữa. lại lấy chiếc túi của Trịnh Như để lại trên bàn xem xét.



Nhãn hiệu túi là LV, rất hợp với địa vị của kiểu phụ nữ như nàng. Thân màu rám nắng có những điểm màu xanh biếc, màu sắc nhìn có vẻ rất nhã nhặn, chất liệu da cá sấu. Diệp Thu không có hứng thú với vẻ ngoài, trực tiếp kéo khóa ra, đổ hết đồ trong túi lên trên bàn.



Một túi hóa trang, bên trong có lược, gương, phấn..vv những đồ phụ nữ dùng để bổ trang, hai túi khăn ướt, một ví tiền và một chiếc điện thoại.



Sau khi Diệp Thu lật ví tiền, không tìm được gì khả nghi cả. lại mở chiếc điện thoại ra, xem phương thức liên lạc của từng người. Mặc dù hắn biết Trịnh Như sẽ không lưu trong danh bạ điện thoại phương thức liên lạc với tổ chức, nhưng hắn vẫn muốn thử vận may.



Trên điện thoại lưu không ít tên liên lạc, có nam có nữ, ngoài Đường Bố Y ra, những người khác hắn đều không quen.



Lúc nhìn thấy tên cô gái gọi là Nghiêm Hi, Diệp Thu dừng lại. Cái tên này quen quá, hình như đã nghe ai đó nói qua.



Diệp Thu ngồi bên cửa sổ trong phòng suy nghĩ, không biết bồ câu nhà ai nuôi bay qua, trước mặt Diệp Thu kêu vài tiếng, sau khi thấy hắn không phản ứng lại, liền đứng trên bàn ị phân ra, Diệp Thu cuối cùng nhớ ra cái tên Nghiêm Hi đã nghe ở đâu rồi.



Diệp Thu đập con chim bồ câu, mắng nó: "Con mẹ ngươi".



Nghĩ thầm, tứ thiếu gia Tô Hàng cũng không dám kiêu ngạo trước mặt mình như vậy, một con chim ngu ngốc lại dám ị bậy trước mặt mình.



Diệp Thu tìm được số điện thoại liên lạc được với Nhiễm Đông Dạ, bên đó tiếng nhạc vui tai vang lên, là của nữ thần Đường Giai Di "Người xấu".




"Khóe miệng khẽ hé mở



Khuôn mặt mang nụ cười



Tóc lâu rồi không cắt.



Quần áo có mùi hôi.



Ngươi là một người xấu



Nói dối cũng không biết ngượng".



Giọng con gái rõ ràng trong trẻo, lúc Diệp Thu đang nghe vào thì trong tai nghe truyền tới giọng của Nhiễm Đông Dạ: "Diệp Thu, bạn khiến mình rất bất ngờ. bạn bận rộn như vậy, sao lại nhớ tới mà gọi điện cho mình? Đây là lần đầu tiên. Đáng khen ngợi".



Tiếng nói con gái thanh tú êm tai, hơn nữa trong lời nói không giấu được vẻ vui sướng.



Nếu không phải vì việc của Nghiêm Hi có quan hệ với Nhiễm Đông Dạ, Diệp Thu đúng là không nhớ tới nữ minh tinh nổi tiếng này.



Diệp Thu cười cười xấu hổ nói: "Lâu rồi không gặp, cho nên mới gọi điện thoại hỏi thăm thôi"



"Thật hay giả?"



"Mình chưa bao giờ lừa gạt phụ nữ" Diệp Thu nghiêm túc nói.



"Ha ha, chẳng nhẽ từ trước tới nay bạn chưa từng coi mình là con gái sao?" Diệp Thu vạch trần hắn: "Nói đi, tìm mình có việc gì thế? Mình biết bạn không có việc gì sẽ không đăng điện tam bảo đâu".



"Nhiễm Đông Dạ"




"Khôngđược mang cả họ ra gọi mình vậy" Nhiễm Đông Dạ hờn dỗi cắt ngang lời Diệp Thu.



"Không phải là bạn cũng mang cả họ mình ra gọi sao?" Diệp Thu có chút nghi hoặc, chẳng nhẽ xưng hô như vậy không được sao?



"Không giống nhau? Nếu mình không gọi bạn là Diệp Thu, chẳng nhẽ gọi bạn là Thu? Bạn có thể gọi mình là Đông Dạ hoặc Đông Nhi hoặc là lời bạn nói mình sẽ giả bộ không nghe thấy" Nhiễm Đông Dạ ở bên kia yêu cầu.



"Được rồi, vậy mình gọi Đông Nhi là được" Diệp Thu không muốn việc nhỏ nhặt vô vị thế này tranh cãi với con gái, nói: "Bạn biết Nghiêm Hi không?"



"Bạn hỏi cô ấy làm gì?" Nhiễm Đông Dạ nghi hoặc hỏi, giọng đột nhiên nhỏ đi rất nhiều.



"Ha ha, không có gì, chỉ là có một người bạn muốn làm quen với cô ấy, cho nên nhờ mình hỏi thăm một chút". Diệp Thu nhớ kỹ sở dĩ mình cảm thấy cái tên Nghiêm Hi quen là bởi vì lần trước cùng Nhiễm Đông Dạ tới câu lạc bộ Tinh Thần nghe cô nói tới. Lúc đó cô còn hỏi Diệp Thu có muốn làm quen không, Diệp Thu không hề hứng thú với những minh tinh nữ nổi tiếng này, liền cự tuyệt.



"Uh, bạn của bạn? hay là chính bạn?"



"Được rồi, mình thẳng thắn nhé, là mình" Diệp Thu gượng cười nói.




"Bây giờ bạn đang ở đâu?" Giọng Nhiễm Đông Dạ hơi trầm thấp.



"Mình đang ở nhà" Diệp Thu trả lời. Lần trước Nhiễm Đông Dạ đưa hắn về, chắc là biết hắn sống ở đâu, "Nếu bạn có thời gian, bắt xe tới câu lạc bộ Tinh Thần lần trước mình dẫn bạn đi. Mình ở đó đợi bạn." Nhiễm Đông Dạ nói xong liền cúp máy.



Diệp Thu không hiểu sao lúc này Nhiễm Đông Dạ còn bảo mình tới câu lạc bộ Tinh Thần, nhưng nghĩ tới cô gái kia có liên quan tới Trịnh Như, trong lòng hắn lại nổi lên nghi ngờ. hắn vốn hoài nghi số 7 thật sự có người khác, không ngờ sau khi xem điện thoại của Trịnh Như lại có phát hiện mới.



Trịnh Như chỉ là một con rối, người phụ nữ thế nào mới có thể khống chế được cô?



Diệp Thu bắt xe đi tới câu lạc bộ Tinh Thần, đứng ở cửa gọi điện thoại cho Nhiễm Đông Dạ, một lát sau, Nhiễm Đông Dạ ra ngoài đón hắn.



Mấy ngày không gặp, Nhiễm Đông Dạ vẫn thật xinh đẹp, một chiếc quần jean màu xanh, một chiếc áo lông dệt kim màu trắng tay áo chỉ có bảy phân làm toát lên vẻ xinh đẹp kiều diễm như đóa hoa hồng vậy.



Diệp Thu tham lam nhìn mấy lần, thầm nghĩ, cô gái này thật sự rất có khí chất làm minh tinh. Nếu tuổi tác lớn hơn một chút, giống như chị cô khuôn mặt có thể mê hoặc mọi người, sẽ làm cho người ta chờ mong tới cỡ nào



Nhưng từ đáy lòng Diệp Thu lại không hi vọng cô trở thành người như chị gái cô, đã có một Nhiễm Tinh Thần rồi, thế giới này vẫn thiếu đi một Nhiễm Đông Dạ, bọn họ đều là độc nhất vô nhị.



Thấy Tang Thiên nhìn mình, sắc mặt xinh đẹp Nhiễm Dạ Đông không tốt lắm bỗng nở nụ cười, nói: "Xinh không?"



"Xinh" Diệp Thu gật gật đầu.



"Hừ, mình vẫn không xinh bằng Nghiêm Hi" Nhiễm Đông Dạ quả thật hơi tức giận, muốn nổi giận, lại cảm thấy mình đúng là có chút khó hiểu.



Không thể xả ra hờn dỗi trong lòng, cũng không có sắc mặt tốt với Diệp Thu, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Theo mình vào trong".



Diệp Thu sờ mũi gượng cười. Cô chắc sẽ không cho rằng mình muốn theo đuổi Nghiêm Hi đấy chứ?



Lần trước vội vàng liếc một cái, cảm thấy cô ta cũng rất được. Đương nhiên, nếu quá kém cũng không thể trở thành ngôi sao thần tượng mới. Chỉ là nhìn một cái đã thích cô ta, trừ Nhị Nha ra, Diệp Thu vẫn không nghĩ tới mình có thể vừa gặp người con gái khác đã thích rồi



Mà lần đầu tiên gặp đã yêu Nhị Nha lại là lúc Nhị Nha mới sinh ra, mình chạy tới muốn ôm, sau đó nàng há miệng khóc lên với mình. Diệp Thu thấy dáng vẻ toàn thân nàng đỏ bừng thật là đáng yêu. Nàng khiến Diệp Thu nhớ tới món thịt thỏ nướng chín của lão nhân.



Đương nhiên, sau khi Nhị Nha lớn lên cũng xinh đẹp tới động lòng người, nói tới hình ảnh nàng hồi nhỏ, nàng đều một mực phủ nhận, khiến nàng bắt đầu đấm đá tay chân với Diệp Thu.



Tâm trạng Nhiễm Đông Dạ buồn bực đi ở phía trước, dẫn Diệp Thu tới phòng ăn lần trước bọn họ ngồi. Đi thẳng tới vị trí một cô gái ngồi trong góc.



Diệp Thu lập tức nhận ra, cô gái có khuôn mặt như tranh này, có vài phần giống với Nhiễm Đông Dạ chính là Nghiêm Hi. Lần trước Nhiễm Đông Dạ chỉ cho hắn, Diệp Thu bây giờ vẫn còn chút ấn tượng. Cô gái cũng nhìn thấy Diệp Thu theo phía sau Nhiễm Đông Dạ, mặc dù trên mặt có chút nghi hoặc, vẫn lịch sự mỉm cười với Diệp Thu.



Nhiễm Đông Dạ lôi Diệp Thu ngồi xuống đối diện Nghiêm Hi, chỉ cô nói: "Đây chính là đại mỹ nhân Nghiêm Hi bạn muốn gặp"



Lúc ánh mắt Diệp Thu đang chăm chú quan sát Nghiêm Hi, cô cũng vẻ mặt mờ mịt nhìn Diệp Thu, khẽ liếm liếm môi, hỏi: "Anh muốn gặp tôi?"



Diệp Thu gật đầu, hai mắt nhìn vào đôi mắt cô, hỏi thẳng: "Cô có phải là số 7 không?"