Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 15: Ngươi sao lại không tránh?




"Quả Quả, không được làm càn…"



"Chị Đường Đường, đá hắn mấy cái là được rồi, cần gì dùng dao chứ…"



Diệp Thu không biết mình đâm trúng tử huyệt của Đường Quả, thấy nàng cầm con dao hăm hăm chạy tới, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này cũng quá cường hãn đi? Một lời cãi cọ liền động dao súng.



Bất quá, lực sát thương cỡ trẻ con như Đường Quả, Diệp Thu căn bản không để vào mắt. Đầu gối lên hai tay ung dung đợi nàng tấn công trên mặt còn mang nụ cười thản nhiên.



Cô không phải khinh thường vệ sĩ như ta sao? Ta trước tiên thu thập cô.



Đường Quả trong lúc tức giận, mới thuận tay tìm vũ khí mà nàng cho rằng có lực sát thương nhất. Nghe Lâm Bảo Nhi hét to, lúc này mới biết trong tay mình cầm là con dao gọt hoa quả sáng loáng.



Cái này khiến nàng tiến thoái lưỡng nan, chẳng lẽ thực sự bảo nàng lấy dao đâm Diệp Thu? Nhưng nếu cứ vậy mà buông tha cho hắn, lại không còn mặt mũi nào.



Lại nghĩ, Diệp Thu là vệ sĩ cha mình mời tới, thân thủ khẳng định không quá kém. Nếu hắn ngay cả mình cũng không đối phó được, vậy mình có thể lấy cớ này đuổi hắn.



Nàng lại phát hiện Diệp Thu hai tay ôm đầu mỉm cười chờ nàng, ngọn núi lửa trong đầu hoàn toàn bạo phát.



Khinh bỉ! Khinh bỉ trắng trợn!



Vốn Đường Quả chỉ muốn đâm tới quần áo dọa hắn thôi, lần này hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải đâm cánh tay hắn.



Ngươi xem thường nữ nhân, coi khinh cô ngươi, ngươi chết chắc.



Đường Quả a a kêu lớn vọt tới trước mặt Diệp Thu chuẩn bị đâm xuống, thế nhưng tên cầm thú kia vẫn cười cợt nhìn nàng, không chút sợ hãi, càng không có ý định né tránh.



Đường Đại tiểu thư giơ dao cả nửa ngày, không đâm xuống được. Nếu Diệp Thu chạy trốn, nàng cũng có thể thuận thế đâm hai đao. Đương nhiên, nếu đâm trúng thì may mắn, còn không thì chỉ trách vận khí mình không tốt.



Nhưng tên khốn kia đứng lên cho ngươi đâm, ngươi đâm cũng không trúng ------ vậy rõ ràng là ngươi ngu ngốc.



Đường Quả trong lòng hận không thể đâm tên cầm thú này trăm ngàn đao, nông dân vẫn là nông dân, sao không biết cách làm người như vậy?



"Này, ngươi rút cuộc có tránh không?" Đường Quả giơ dao cả nửa ngày, tay đã mỏi, Diệp Thu vẫn không nhúc nhích. Cặp mắt xinh xắn nhìn điệu bộ mỉm cười của đối phương hiện lên vài chữ… xấu kinh thiên động địa.



"Tôi sao phải trốn?" Diệp Thu nhún vai, hỏi.



"Ta muốn đâm ngươi" Đường Quả phẫn nộ nhắc nhở.



"Tôi biết. Cô chẳng phải chưa đâm sao?"



A a a…



Đường Quả sửng sốt cả nửa ngày, sau đó như gái động lòng xuân kêu lớn ba tiếng, ném dao gọt hoa quả xuống đất, thở hổn hển chạy về phòng.



Trầm Mặc Nùng thấy Đường Quả không đâm xuống, lúc này mới yên tâm. Lâm Bảo Nhi lại cười cười nhìn Diệp Thu, tiểu tinh quái này không biết đang nghĩ cái gì.



Diệp Thu biết, lần này hắn hoàn toàn đắc tội với Đường Quả. Chủ tớ bất hòa, phỏng chừng sau này không dễ sống.



***



Trong xe Trầm Mặc Nùng có một cỗ hương thơm nhàn nhạt, như là hương hoa bách hợp xen lẫn hoa hồng, lâu dài mà không quá nồng, thấm vào lòng người. Diệp Thu nhịn không được tham lam hít mấy hơi.



Trầm Mặc Nùng dù đang chú ý lái xe nhưng vẫn phát hiện ra hành động nhỏ này của Diệp Thu. Kìm lòng không được, hai tai đỏ lên, dần dần lan đến cổ. Bởi da nàng rất trắng, cho nên lớp hồng nhạt như hoa đào đầu xuân trên da nàng thấy rất rõ ràng.



Hương thơm này không phải là mùi vị nước hoa, mà là mùi hương của cơ thể.



Lần trước Đường Quả ngồi xe cũng đã chú ý tới việc này, còn cố ý hỏi nàng dùng nước hoa gì. Nàng nói bản thân không cần dùng nước hoa. Sau đó Đường Quả liền hiểu ra.



Nhưng cấn đề này chỉ có thể nói với Đường Quả, làm sao có thể nói ra nguyên nhân trước mặt nam nhân này? Cứ kệ vậy đi, cho hắn tưởng là nước hoa cũng tốt.



"Chị Trầm làm công việc gì?" Diệp Thu nhìn qua cửa kính thưởng thức đường phố phồn hoa người người tấp nập, có chút bâng quơ hỏi.



"Bất động sản".




" Tôi tuy rằng ở nông thôn, nhưng vẫn nghe nói bất động sản kiếm được rất nhiều tiền" Diệp Thu cười nói.



"Bình thường".



"Chị Trầm nhất định là nhân viên quản lý cao cấp trong công ty?"



"Cứ cho là vậy đi."



"Phụ nữ mà có mùi thơm tự nhiên của cơ thể thế này rất hiếm thấy nhỉ?"



"Chắc vậy…"



Trầm Mặc Nùng kinh ngạc nhìn Diệp Thu, bàn chân nhỏ nhấn mạnh chân ga, thiếu chút nữa đâm vào đuôi xe Toyota phía trước. Vốn nàng còn nghĩ muốn nhanh đến công ty để tránh cái vấn đề khó xử kia, cho nên nói chuyện với Diệp Thu trong lòng cũng không yên. Không ngờ rơi vào bẫy của hắn.



Két…!



Trầm Mặc Nùng đột nhiên phanh lại, dừng xe ven đường, mặt lạnh lùng nói với Diệp Thu: "Xuống xe".



"Chị Trầm, đừng giận. Đấy là tôi khen chị…"




"…"



" Cơ thể có mùi hương như vậy là đáng kể kiêu ngạo, sao phải dấu chứ? Tôi trên người cũng có mùi hương tự nhiên của cơ thể, giống như mùi sữa, chị muốn ngửi thử hay không?" Diệp Thu thật sự không nói dối, cơ thể hắn quả thật có mùi sữa như trẻ sơ sinh.



"…"



"Chị Trầm, chị yên tâm. Chuyện này tôi sẽ giữ trong lòng, không nói ra ngoài đâu… mùi thơm của chị chỉ mình tôi ngửi qua mới… biết…"



"Tới công ty của ta rồi" Trầm Mặc Nùng mặt không đổi sắc nói.



Diệp Thu biết không thể không xuống xe, sau khi xuống xe liền ghé vào cửa kính hỏi: "Tôi mua vài thứ xong làm sao để về?"



"Đó là việc của anh" Nói còn chưa hết, xe Trầm Mặc Nùng đã đi xa.



Diệp Thu sờ sờ mũi, âm thầm hối hận vì nói ra bí mật của Trầm Mặc Nùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Yến Kinh là thủ đô của Hoa Hạ, cũng là trung tâm chính trị văn hóa. Tuy rằng hôm nay là thứ năm, dòng người trên đường vẫn tấp nập như cũ. Diệp Thu xuống xe liền mất phương hướng, hai mắt mờ mịt, không biết làm gì.



Hôm nay hắn ra ngoài muốn mua một bộ quần áo chăm đệm và vài đồ dùng sinh hoạt, còn một mục đích khác nữa, nói chuyện với Đường Bố Y, tìm hiểu ai muốn đối phó với hắn, hai lần bắt cóc con gái hắn.



Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Diệp Thu không thích đặt mình vào trạng thái bị động phòng thủ.



Lấy điện thoại di động trong túi ra, muốn trục tiếp gọi điện cho Đường Bố Y, nhưng lại nghĩ thân phận Đường Bố Y khẳng định là trăm công ngàn việc, nói không chừng lại quấy rầy công việc của hắn. Liền gọi số Uông bá.



"Cháu là Diệp Thu" Diệp Thu nói vào điện thoại.



"Diệp Thu à, có chuyện gì sao?" Giọng nói già nua của Uông Bá truyền đến. Nói thật lão nhìn số này đã muốn tắt đi. Nhưng lại sợ liên quan đến an nguy của tiểu thư, không thể không xã giao vài câu.



"Cháu muốn nói chuyện với chú Đường".



"Nửa giờ sau lão gia rảnh, bắt xe đi đến Đường Thị tập đoàn, bác sẽ dặn thư kí phía dưới dẫn cháu lên".



Cúp điện thoại, Diệp Thu bắt một chiếc taxi ở ven đường. Nói mình muốn đến Đường Thị tập đoàn, tài xế dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn vài lần, nhưng vẫn mời hắn lên xe. Đi được hơn trăm mét, xe đã dừng lại.



"Tôi muốn đến Đường Thị tập đoàn, sao anh lại dừng xe ở đây?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.



"Tiểu ca, đây là tổng bộ Đường Thị tập đoàn" Tài xế chỉ vào tòa nhà sang trọng bên ngoài, ưỡn ngực nghiêm mặt nói.



Diệp Thu quay mặt sang, "Đường Thị" hai chữ màu vàng lấp lánh, khiến người ta đau mắt hiện ra trước mặt hắn.