Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 172: Nói một đằng làm một nẻo




Trên thế giới này có một số người không giống mọi người, có người có thể trắng trợn in ấn tiền tệ một nước quyết định kinh tế, có người có thể thao túng giá vàng quốc tế, mà thao túng sinh tử của một người hay cuộc sống bấp bênh đối với bọn họ mà nói là chuyện cơm bữa.



Những người này không thiếu tiền, không thiếu đàn ông hay phụ nữ, nhưng bọn họ lại thiếu tình cảm mãnh liệt.



Cho nên, Diệp Thu chơi lớn với bọn họ, đem thế chấp Long Nữ, dù sao, hắn cũng không có địa vị xã hội lớn như những người này, người ta tùy thích có thể mất đi một mỏ quặng.



Đôla thì tính gì? Không giảm giá như cũ.



Nhưng tài nguyên thiên nhiên? Vậy sẽ càng ngày càng đắt, thu nhập càng không thể tính toán. Đây mới là sự kích thích thật sự.



Diệp Thu không có tiền đánh bạc, cô gái Long Nữ này chắc chắn cũng không có vẻ làm khó hắn, vì vậy hắn cũng nhẫn tâm với cô như vậy. Thật ra trong lòng Diệp Thu vừa áy náy vừa thấp thỏm. Áy náy là vì vừa nãy người ta còn giúp mình giải quyết nhu cầu cá nhân, mình làm thế này có có chút không trượng nghĩa không? Thấp thỏm là vì nếu để những kẻ giáo đồ trăm phương nghìn kế này biết mình lấy tinh thần làm lợi thế đè ép bọn họ , họ có liều mạng với mình không?



Nghe nói đầu năm thịnh hành bom hình người, Diệp Thu thật ra rất sợ lúc đi lại trên đường lớn, đột nhiên một mỹ nhân xông tới ôm lấy hắn, vẫn chưa kịp cảm nhận cơ thể mềm mại của cô ta thì ầm một tiếng vang lên, hai người làm đôi uyên ương bỏ mạng.



Nghe thấy Diệp Thu nói, vẻ mặt mọi người đều có chút giật mình. Ván bài này của bọn họ là một người rất có tiếng nói ở New York xếp đặt, người có thể được hắn coi trọng có tư cách ngồi đây chắc chắc phải có chỗ hơn người. Mặc dù bọn họ không biêt cô gái này có thân phận thế nào. Nhưng nhìn khí chất bên ngoài tuyệt đối không phải người thường.



Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Thu theo sau cô, vẫn còn cho rằng đó là tên công tử bột cô bao cơ, không ngờ hiện giờ quan hệ chủ thứ lại thay đổi lại, cô tự mình thừa nhận là người con gái của Diệp Thu, mà người con trai này lại có tư cách tham gia ván chơi này.



Tên Wilson này không phải nói trong bạn chơi có một cô gái sao? Chẳng nhẽ ngay cả giới tính hắn cũng làm sai rồi?



Người đen gầy nhìn Long Nữ hỏi: "Cô không có ý kiến?"



Long Nữ quay mặt nhìn Diệp Thu, mỉm cười nói: "Thật sự muốn mang chị làm vật đánh cuộc sao?"



"Chị cũng nhìn thấy rồi, ngoài chị ra, em không có gì có thể mang ra cả". Diệp Thu buông tay gượng cười nói.





Hai mắt Long Nữ sáng lên, chăm chú nhìn vào mắt Diệp Thu nói: " Cậu bé, em trưởng thành rồi"



Long Nữ quay mặt nói với người gầy mặt đen: "Tôi không có ý kiến, nếu hắn thua, tôi chính là người đàn bà của người thắng."



"Ha ha, rất tốt. Thấy huynh đệ đối diện đổi sang dáng vẻ mỹ nhân thân thiết tôi thật sự rất ngưỡng mộ, nhưng chỉ mong lão nhân gia trên trời phù hộ cho tôi thắng ván bài này. Trung Quốc có phải có một câu cổ ngữ thế này: Nghìn vàng dễ có, giai nhân khó cầu?" Tên mập cười hì hì nói, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thu hỏi. Tiếng Anh dường như trở thành ngôn ngữ thông dụng, người chia bài không chuẩn bị máy dịch đồng bộ cho mọi người, vì thế khi mọi người giao lưu đều dùng tiếng Anh. Tên mập hỏi như vậy rõ ràng là đang thăm dò lai lịch của Diệp Thu.



"Đúng vậy. Cho nên nếu cầu tới tay của giai nhân, tôi luôn phải nghĩ cách cố gắng bảo vệ tốt, không chừng sẽ làm các vị thất vọng". Diệp Thu mỉm cười nói, không hề phủ nhận thân phận mình tới từ Trung Quốc. Mặc dù trong mắt một số người phương Tây, người Trung Quốc và người Nhật Bản người Hàn Quốc có rất nhiều điểm giống nhau về ngoại hình.




"Bắt đầu đi.Tôi chỉ đánh một ván, một ván quyết định thắng thua. Về phần đánh cuộc cái gì, tùy ý". Thủ lĩnh thứ hai của câu lạc bộ La Mã , Bork vẫn luôn vô cùng thần bí với thế giới bên ngoài mất kiên nhẫn nói.



"21 điểm à?" Người gầy mặt đen nói.



Mọi người không có ý kiến khác, người phục vụ luôn cung kính đứng bên người chia bài trẻ tuổi sắc mặt xúc động đi tới. Sòng bài thế này là đời hắn mới gặp lần đầu, chưa từng nghe có người ghét bỏ đôla không đủ kích thích mà bài xích tư cách vật đánh bạc. Mặc dù trên chiếu bạc không hề có bất kỳ lợi thế nào, nhưng đây vẫn là đỉnh cao kiếp chia bài của hắn.



Một ván bài thời thịnh kết thúc trong ba phút ngắn ngủn, không có sự trợ giúp của chiếc nhẫn mê hồn, Diệp Thu vẫn dễ dàng bánh bại những đối thủ này. Mà trong thời gian ba phút ngắn ngủn, Diệp Thu hoàn toàn phát hiện ra mình đã trở thành tỷ phú. Lúc này số tiền hắn có đủ để hắn tiêu xài thoải mái mấy đời.



Diệp Thu nghĩ, hay là trả lại 3 tỷ năm nghìn vạn cho Đường Bố Y? Người ta kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, mình cũng không thể che giấu lương tâm tham tiền người ta. Mặc dù mình cứu Đường Quả về quả thật cũng có chút công lao.



Từ trong khách sạn đi ra, Diệp Thu vẫn có cảm giác dường như xa cách thế giới này. Đây là cuộc sống của người có tiền ? Chờ đợi cả một đêm, chỉ để thể nghiệm ván bài rung động lòng người này?



Hai người không bắt xe, mà là đi không mục đích trên đường lớn . Trong lòng Diệp Thu không thể vì thắng bài vừa nãy mà mặt lộ vẻ kích động. Long Nữ vẻ mặt bình thản, cái gọi là tiền tài với cô mà nói chỉ là một trò chơi. Dùng để làm gì?



Ý nghĩa của trò chơi nằm ở quá trình trò chơi. Sau khi kết thúc liền hứng thú lan tràn




"Tên Bork kia có lẽ là mục tiêu em muốn tìm kiếm?" Long Nữ đột nhiên hỏi.



"Cái gì?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.



"Sau khi bên Mỹ có được kỹ thuật nghiên cứu khoa học quan trọng của Trung Quốc liền luôn muốn bảo mật, nhưng tin tức không cánh mà bay. Hiện giờ muốn có phương pháp đó không chỉ có Trung Quốc, các quốc gia khác cũng tất phải muốn tới chia phần.



"Bork cũng tới vì mục đích này?". Diệp Thu kinh ngạc hỏi. Bên cạnh mình không có nội ứng, Trần Di tiếp ứng mình tới giờ vẫn chưa gặp mặt, tin tức của mình thật sự rất bế tắc. Nguồn:



"Không chỉ là một số cơ cấu quan phương, một số trụ sở tổ chức cũng đều khởi hành gia nhập cuộc đại chiến tranh đoạt. ngươi hiểu về câu lạc bộ La Mã được bao nhiêu?"



"Không rõ lắm. Chỉ biết bọn họ là một xã đoàn rất ẩn mật. Thành viên cũng vô cùng ẩn mật."



"Câu lạc bộ La Mã là một đoàn mưu trí mang tính toàn cầu , các thành viên đều là tinh anh giới tri thức và các nhà chế định chính sách. Tiền tổng thống Brazil Fernando, tiền tổng đốc Puerto Rico đều là thành viên đại diện trong tổ chức. Sau 196 năm, các thành viên này thường xuyên tổ chức gặp nhau.



"Theo mục đích của bọn họ, mục đích của xã đoàn là không chịu ảnh hưởng của lợi ích chính trị, hình thái ý thức, kinh tế..vv biến đổi suy thoái toàn cầu hóa. Mọi người đều không hoài nghi, xã đoàn có khả năng làm nên suy thoái kinh tế trong phạm vi toàn cầu."




Tổ chức này đồng thời có các thành viên vô cùng hiển hách ở Mỹ, có sự trợ giúp của bọn họ, tỷ lệ thành công của Bork là cao nhất"



Long Nữ như nhà chiêm tinh, những chuyện là đó được cô thuận miệng đọc ra.



Diệp Thu cảm kích nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái này nói: "Ván bài hôm nay là chị cố ý dẫn em đến?"



Hắn biết, cô gái này luôn rất ít quan tâm tới việc riêng của người khác, mà hiện giờ tình hình việc này lại hiểu rõ như vậy, một số tư liệu của các đối thủ chủ yếu lại rõ như lòng bàn tay, cho thấy cô đã xác định mục đích của mình, cũng vì vậy mà làm không ít việc




"Không cố ý, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi" Long Nữ đột nhiên dừng bước, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt có chút gầy gò của Diệp Thu, nói: "Không cần cảm động, đó là chị tự nguyện làm cho em. Chị không giúp được gì nhiều cho em, chỉ là ta sẽ luôn chứng kiến em dần dần trưởng thành. Việc này là niềm vui của chị, chị sẽ không cướp đoạt, đúng như chị chưa từng ngăn cản Tiểu Bạch giết người. Đương nhiên, ta cũng không muốn ngăn cản."



"Được rồi. Chị bảo vệ em 20 năm, em sẽ bảo vệ chị cả đời, sẽ không để chị phải chịu thiệt thòi" Diệp Thu mỉm cười nói.



Đêm khuya New York vẫn sáng như ban ngày, khắp nơi hiện lên ánh đèn nê ông nhiều màu, từng hàng từng hàng xe qua lại không ngớt, cũng không bị phong cảnh bên đường thu hút. Ở thủ đô mở cửa này, hôn nhau trên đường là chuyện bình thường hàng ngày. Cho dù là quen biết rất lâu hay là mới quen biết, chỉ cần gặp mặt là có thể ôm vợ người ta thơm hai má, chẳng trách người trên toàn thế giới đều muốn di dân tới quốc gia này.



Một đợt ầm ầm vang lên, một người đàn ông lái xe máy hô lớn kêu to từ phía trước bọn họ xông tới, một lát lại quay đầu xe chạy trở lại.



Một người đầu đầy lọn tóc tết nhỏ một chân chống đất, nói với Long Nữ: "Cô em, bỏ thằng Trung Quốc kia đi, theo bọn anh tìm việc vui. Tin anh đi, anh sẽ cho em cảm giác đang bay. Cho dù là trên xe hay là trên giường".



Diệp Thu gượng cười, hiện giờ thời gian còn sớm, sao lại không có cảnh sát tới trông nom đám đua xe này? Chẳng nhẽ cảnh sát nước Mỹ cũng bỏ nhiệm vụ như vậy còn chưa tới giờ tan sở liền lén chuồn về sao?



Diệp Thu không hiểu bọn họ là vì khó chịu mình là người Trung Quốc hay là vì thấy dung nhan khiến người ta có cảm giác áp lực của Long Nữ, nhưng trong lòng đang suy nghĩ xem làm thế nào để lặng yên không tiếng động đuổi mấy con ruồi này đi, lại không gây sự chú ý của người khác.



"Nghiệt chướng" Một tiếng nói rõ ràng vang lên.



Lúc mọi người vẫn đang tìm người thốt ra câu nói đó, tên đầu đầy lọn tóc tết nhỏ đột nhiên ôm cổ co quắp, muốn kêu mà không kêu ra tiếng được, sau đó miệng sùi bọt mép, cả người cả xe ngã trên mặt đất.



Đồng bọn hắn không ngờ lại xảy ra tình huống thế này, khuôn mặt tươi cười bỗng thừ ra. Lúc bọn họ phản ứng lại định nổ xe chạy trốn, gần như cùng một lúc, bọn chũng cảm thấy không thể thở được, cổ giống như bị cái gì đó chặn lại. Chỉ cố gắng giãy giụa một chút, sau đó giống như người đầu đầy lọn tóc tết, từng người từng người miệng sùi bọt mép ngã xuống đất.



Diệp Thu thông qua tiếng tim đập có thể xác định, những người này đều chết rồi.



Không một lời đại khai sát giới, lẽ nào đây mới là thế giới của bọn họ?