Trần Di nhận được mệnh lệnh của cấp trên, lấy danh nghĩa, khảo sát thương vụ rút lui về Hồng Kông, một mình Diệp Thu ở lại New York, có Long Nữ ở lại cùng hắn, thật ra cũng không cảm thấy thời gian trôi đi chậm chạp.
Thời tiết hai ngày nay ở New York lại trở nên ẩm ướt, mưa lất phất cả ngày, thường xuyên xen lẫn chút mưa phùn, bị gió thổi qua, liền tan ra mất dấu.
Ngày thứ hai Diệp Thu gặp được Bork thủ lĩnh thứ hai của câu lạc bộ La Mã, vẻ mặt nghiêm túc ông già, luôn thích nghiêm mặt vẫn nhớ Diệp Thu, thấy hắn theo sau Long Nữ đi vào, ngồi bên cạnh cha New York-Wilson nói: "Ta nói ván bài thần kỳ đó chính là bại bởi tên tiểu tử tới từ phương Đông này, vận may của hắn thật sự rất tốt, đã thắng ba người chúng ta."
Wilson là người New York, người cao gần 2m, mũi to, tóc màu vàng kim hơi hơi xoăn. Ông nội và cha hắn đều từng đảm nhiệm thị trưởng New York, mặc dù hắn không làm trong chính phủ, nhưng trong kinh doanh buôn bán và xã hội đen có rất nhiều thành tựu, được dân bản xứ gọi là cha New York. Ít nhất ở trên đất New York này, lời hắn nói có trọng lượng hơn thị trưởng hiện giờ.
Ván bài lần trước cũng là do hắn sắp xếp, Diệp Thu không biết sao Long Nữ có thể quen biết người này, nhưng hắn có thể lôi kéo quan hệ với người của câu lạc bộ La Mã, cũng có chút bất phàm rồi.
Wilson đứng lên chào hỏi Long Nữ, sau đó giơ tay về phía Diệp Thu, cười nói: "Anh chàng phương Đông may mắn. hiện giờ New York có không ít người đang thuật lại ván bài các người hôm đó, đáng tiếc tôi không có cơ hội ở đó theo dõi."
"Chỉ là may mắn mà thôi" Diệp Thu cười nói. Nhưng đang suy nghĩ sao Bork ngồi trên ghế sofa hoàn toàn không có ý đứng lên nghênh đón mình có được tin tức tin tức mà mình cần.
"Oh, để tôi giới thiệu. Vị này là Bork tiên sinh. Chắc là mọi người đã gặp nhau, hắn rất khen ngợi cậu" Wilson mỉm cười giới thiệu hai người với nhau.
"Xin chào, Bork tiên sinh" Diệp Thu chủ động giơ tay về phía Bork nói.
Bork uể oải giơ tay bắt tay Diệp Thu, hỏi: "Ngài Wilson nói cậu muốn gặp tôi, có chuyện gì không?"
Lúc Bork hỏi mắt lại đảo quanh trên người Long Nữ, cô gái này quần áo cổ quái, hành tung lại vô cùng khả nghi, hắn còn cố ý phái người dò hỏi, cũng không tìm được bất cứ tin tức gì về bối cảnh gia thế. Lúc Wilson ranh mãnh kia nói chuyện cũng che che lấp lấp, lại vô cùng tôn kính cô, khiến hắn không tìm ra được đầu mối.
Rốt cuộc là ai? Lẽ nào là công chúa sắp gia nhập WTO?Nhưng nghe nói tuổi công chúa chưa đầy 16, tuổi tác cô có vẻ không giống.
Bork nể mặt Wilson mới đồng ý gặp mặt Diệp Thu, chỉ là trong lòng có chút khinh thị. Một tên con trai dựa vào quan hệ với con gái, luôn là lý do khiến người ta xem thường. Diệp Thu là do Long Nữ giới thiệu, xem tình hình Wilson cũng là lần đầu gặp mặt hắn, hắn nghĩ Diệp Thu như vậy cũng là đương nhiên. "Đúng vậy. Tôi từ một số cách đặc biệt nghe nói mục đích lần này ngài Bork tới New York, không biết ngài Bork có hứng thú hợp tác không?" Diệp Thu cũng không sợ trước mặt Wilson hỏi Bork câu hỏi như vậy, nếu bọn họ có quan hệ thân mật như vậy, chắc Wilson cũng biết một chút nguyên nhân Bork tới New York. Hơn nữa, thậm chí Diệp Thu suy đoán bản thân Wilson cũng tham gia vào chuyện này. Có lẽ bản thân hắn cũng là thành viên câu lạc bộ La Mã.
Thần sắc Bork không sợ hãi, đôi mắt màu vàng mờ sau khi quan sát trên người Diệp Thu, hỏi: "Nếu đây là cách nói đùa của người phương Đông, tôi cảm thấy không buồn cười chút nào, cậu tốn sức suy nghĩ mời tôi đến là vì chuyện này? Vậy thì tôi có thể nói rõ với cậu, tôi sẽ không hợp tác với cậu, cũng không cần thiết."
"Ngài Bork, ngài có phải cự tuyệt quá sớm rồi không?Con chủ bài của tôi vẫn còn chưa lật ngài đã phủ định toàn quyền hợp tác sau này của chúng ta rồi. Đây không phải là tố chất nên có của một nhà đàm phán giỏi chứ?" Diệp Thu chính là muốn chọc giận Bork xong tìm cơ hội dò xét trí nhớ hắn, người đàn ông tâm trí kiên định như vậy, thường là rất khó thăm dò, trừ phi hắn tự lộ ra sơ hở.
"Rất xin lỗi. Tôi hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì. Nếu không có chuyện gì, thứ lỗi tôi không tiếp được" Bork từ trên ghế sofa đứng dậy, lạnh lùng nói.
"Ngài Bork, ngài rất không lịch sự rồi" Diệp Thu sau khi đứng dậy cười nhạt nói.
"Cậu nói cái gì?" Bork bỗng khựng người, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Diệp Thu. Hai vệ sĩ theo sau hắn điệu bộ chờ lệnh sắp đánh tới.
Ngón tay Diệp Thu khẽ vuốt hoa văn trên chiếc nhẫn bạch kim, mỉm cười nói: "Tôi nói ngài là người thật kém cỏi."
"Wilson, ngài thấy rồi đó. Hắn liên tục khiêu chiến giới hạn nhẫn nại cuối cùng của tôi. Xin thứ lỗi tôi thất lễ. Các người còn không lên dạy dỗ con ruồi khiến người ta chán ghét này?" Bork tức giận nói.
Hai người đàn ông ngoại quốc thân hình cao lớn lập tức đạp đạp xông tới, còn chưa chạy tới phía trước Diệp Thu, liền bị Long Nữ lánh người ngăn lại. Hai vệ sĩ có chút khó xử quay đầu nhìn ông chủ, không biết có nên ra tay với cô gái này không.
"Bằng hữu, đừng nóng giận. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, một hiểu lầm rất không hay. Mọi người đều quên đi. Ha ha, cho tôi chút thể diện" Wilson thấy Bork thật sự tức giận, vội vàng chạy tới giải thích. Hai bên đều là người hắn không dám đắc tội, hắn biết địa vị của Bork, đắc tội với hắn sẽ chết rất thê thảm. hắn cũng biết thân phận của Long Nữ, đắc tội với cô có thể bị giết tại chỗ. Đành cố gắng khuyên giải hai bên.
"hừ" Bork lạnh lùng liếc Diệp Thu một cái, nói: " Anh bạn trẻ, cậu sẽ phải trả giá cho những lời mình nói ra."
Nói xong, cũng không để ý tới Diệp Thu nữa, dẫn người vội vã ngồi lên xe rồi đi.
Diệp Thu và Long nữ đi ra từ khu nhà cao cấp của Wilson, Long Nữ nhìn vẻ mặt Diệp Thu, hỏi: "Có thu hoạch được gì không?"
"Hắn là một người rất cảnh giác, hơn nữa tâm trí kiên cường .."
"Thất bại rồi?" Long nữ nói có chút tiếc nuối. Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Không, lúc hắn bị chọc giận chỉ là trong nháy mắt, vừa mới đi vào một chút thì bị hắn cắt đứt mất. Nhưng vẫn thăm dò được trí nhớ hắn" Diệp Thu mỉm cười nói. Nếu muốn thăm dò toàn bộ trí nhớ của loại người như Bork, sợ rằng phải hao phí không ít thời gian.
"Có thu hoạch gì?" Long Nữ cười hỏi. Quần áo phong phanh đi lại trong thời tiết ẩm ướt này, cũng không cảm thấy lạnh.
"Hình như…hắn vừa rồi mới có được tin tức, chỉ là nơi che giấu đồ vật quá ẩn mật, hơn nữa phòng thủ cũng vô cùng nghiêm ngặt, hắn vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay" Diệp Thu cười nói.
"Đúng là một tin tốt" Long Nữ cười vui vẻ, "Dự định lúc nào ra tay?"
"Tất nhiên là càng nhanh càng tốt, ta sợ đêm dài lắm mộng. Chính phủ Mỹ quả thật rất xảo quyệt, không đem đồ vật đặt ở mấy căn cứ quân sự trọng yếu trong nước bọn họ. Mà để ở một cơ quan nghiên cứu khoa học quan trọng ở New York. Chẳng trách nhiều người như vậy đều tập trung về New York, mà không phải là Washington. Chúng ta phải nghĩ cách trà trộn vào đó mới được."
"Đi bây giờ?" Long Nữ nhìn tiết trời, hỏi. Mưa nhỏ lất phất, trời tối gió to, thời tiết thế này quả thật rất thích hợp để giết người. Diệp Thu nghĩ ngợi, nói: "Nếu không nhanh chóng, người của câu lạc bộ La Mã cũng sẽ ra tay. Chắc chị cũng phát hiện ra, người thanh niên vừa nãy luôn đứng im lặng trong góc không hề lên tiếng chứ, thân thủ hắn khá là đáng gờm."
"Đi thôi. Chị đi cùng em." Long Nữ lên trước kéo tay Diệp Thu.
Diệp Thu và Long Nữ ngồi taxi xuống nội thành New York, sau đó đi bộ trở về, trên đường phân nhau đến không ít cửa hàng vàng và cửa hàng các quân nhân yêu thích mua một số dao găm và đồ vật cần thiết, sau đó dừng lại phía trước một tòa nhà lớn khá là xa hoa ở ngoại thành. Ở cửa treo một tấm biển Sở nghiên cứu kim loại New York. Ở cửa không thấy nhiều bảo vệ lắm, chỉ có trong phòng nhỏ trước cửa lớn có hai người bảo vệ đang trực ban. Bọn họ sử dụng chính là phương thức bảo vệ bên ngoài nới lỏng bên trong nghiêm ngặt.
Bên ngoài càng nhìn có vẻ lỏng lẻo, Diệp Thu càng rõ bên trong nguy hiểm bao nhiêu.
"Vào trong thế nào?" Long Nữ nhìn tòa nhà sáng rực, nói: "Hay là em ở bên ngoài, chị vào trước xem thử?"
"Chúng ta phân công hợp tác. Chúng ta tới quá vội vàng, đồ vật chuẩn bị cũng không đầy đủ. Đến cả sơ đồ tòa nhà bọn họ cũng không có. Cho nên, chỉ có thể bắt nhân vật quan trọng của bọn họ tiến hành bức cung hoặc là theo dõi. Em đi bắt người và tìm đồ, chị phụ trách ngăn cản người tới chi viện" Diệp Thu nhìn tòa nhà, sắc mặt nghiêm trọng nói. Hành động lần này quả thật quá mạo hiểm, nhưng nếu không tranh thủ thời gian, đợi tới khi người câu lạc bộ La Mã ra tay rồi, cho dù bọn họ thành công hay thất bại, đều khiến chính phủ Mỹ cảnh giác. Đồ vật đó cũng có thể lập tức được chuyển đi.
"Không thành vấn đề" Long Nữ nói liền đi về bên đường lớn.
Diệp Thu giữ chặt cánh tay cô nói: "Đợi chút, chúng ta vẫn còn một trợ thủ"
"Trợ thủ?" Long Nữ nghi hoặc hỏi.
Diệp Thu rút một chiếc điện thoại từ trong áo ra, mở máy sau đó gọi đến một số, rất nhanh, bên trong vang lên tiếng của Lâm Bảo Nhi: "Diệp Thu à? Chị Quả Quả, điện thoại của Diệp Thu".
Diệp Thu còn chưa kịp nói chuyện,trong loa vang lên tiếng Đường Quả: "Alo, Diệp Thu, sao ngươi lại nghĩ tới gọi điện cho ta?"
"Giúp tôi tìm Bảo Nhi" Diệp Thu không có thời gian liếc mắt đưa tình với cô, sốt ruột nói.
"Quay về sẽ tính nợ với ngươi. Bảo Nhi điện thoại này" Nụ cười trên mặt Đường Quả đột nhiên tắt, tức giận đưa điện thoại cho Lâm Bảo Nhi.
"Diệp Thu, ngươi tìm ta à? Chị Quả Quả giận ngươi rồi" Lâm Bảo Nhi cười đùa nói.
"Bảo Nhi, kế hoạch bắt đầu rồi. Cô chuẩn bị xong rồi chứ?" Diệp Thu hỏi.
"Đã chuẩn bị xong lâu rồi. Hiện giờ bên New York chắc là buổi tối à? Vậy thì để người New York hưởng thụ ba phút trời tối đi. Nhớ kỹ, chỉ có ba phút thôi."
"Thời gian vậy là đủ rồi" Diệp Thu cười cúp điện thoại.