Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 184: Anh hùng, đừng đánh nữa




Diệp Thu nhìn thấy kính xe nát vụn thật sự dở khóc dở cười, hôm nay ra đường không xem giờ hoàng đạo, cũng không biết là sao chổi đang chiếu đầu mình hay không, sao vừa vào tới cổng trường liền gặp phải chuyện xui xẻo thế này?



Chính vì mình ở phía trước cản đường hắn một tí, hắn liền đập xe của người ta rồi. Tên bá vương ngốc Tiết Bàn trong "Hồng lâu mộng" cũng không vô lại như hắn. Nhìn thấy dáng vẻ tên khỏe mạnh này một cánh tay vác chiếc côn lớn trên bả vai, đúng là có mấy phần điệu bộ của ma vương hỗn thế.



Diệp Thu nhìn Mã Uy, cười hỏi: "Chỉ vì chặn trước xe ngươi, ngươi liền đập xe của người ta sao?"



"Đúng, nếu là vì chuyện khác ngươi chọc giận ta, ta sẽ không đập xe, ta sẽ đập người" Mã Uy vác chiếc côn sắt đi về phía Diệp Thu, nhìn cô gái đứng bên cạnh hắn nói: "Ta ở phía sau hét bao lâu ngươi không đáp lời, thì ra là đang bận tán gái, để ngươi trêu đùa, thứ như ngươi xứng đáng bị người ta đập xe."



"Ta làm gì không liên quan tới ngươi" Diệp Thu giơ tay xem đồng hồ, bọn họ đã muộn giờ rồi, nói: "Ta không có thời gian lảm nhảm với ngươi, chiếc xe này là ta mới mua, tiền xe, làm theo phí, phí tổn thất thời gian và phí tổn thất tình cảm ta và nó ở bên nhau lâu như vậy, ngươi trả ta 20 vạn đi, chiếc xe này về sau sẽ là của ngươi". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



"Xe sản xuất trong nước? ngươi đang lăng nhục ta hả? Đồ chơi này mà cũng để người đi sao?" Mã Uy xem thường nói. "Ông đây không tìm ngươi tính phí lao động là tốt lắm rồi. Ngươi còn muốn tìm ta đòi tiền?" Diệp Thu biết đối phó với loại người này phải ra tay tàn nhẫn, hoặc là ngươi đưa ra hậu thuẫn vững chắc hơn hắn. Nếu không ngọn lửa kiêu ngạo của bọn họ không thể bị dập tắt. Hơn nữa điều mà loại người không có đầu óc này khiến người khác tức giận nhất chính là không có hiểu biết, mình cho dù có lôi tấm huân chương bảo vệ ra lung lay trước mặt hắn nửa giờ, có lẽ hắn cũng không biết đồ vật này là cái gì?



Đương nhiên, người Trung Quốc nghe nói về huân chương bảo vệ không ít, nhưng người thấy huân chương bảo vệ chắc chắn là không có mấy người. Người có được khen thưởng cao nhất này đều không phải người bình thường, bọ họ không ăn hiếp người khác thì thôi, đâu thể có việc bị người khác ăn hiếp?



Cũng chính vì tự cao cả ngày muốn dựa vào đồ vật này ra oai một chút. Muốn quay lại cùng các đệ tử đi đánh nhau đùa giỡn với con gái nhà lành.



Diệp Thu biết chỉ nói thôi thì không có cách nào đạt được giao dịch, liền nói: "Phiền ngươi cho ta mượn chiếc côn sắt dùng một chút".



"Ngươi muốn làm gì?" Mã Uy nắm chặt chiếc côn sắt, giữu tư thế chiến đấu, "Ngươi coi ta là kẻ ngốc à? Đưa vũ khí cho ngươi để ngươi tới đánh ta?"



"Trong mắt ta ngươi cũng gần như kẻ ngốc" Diệp Thu cười đi về phía tên xui xẻo kia.



Không ngờ tiểu mỹ nhân vẫn luôn đứng bên cạnh chạy tới ngăn Diệp Thu, kéo vạt áo hắn nói: "Đừng làm loạn lên, đánh nhau ở trường học có thể bị khai trừ đó."



Mã Uy cười nhạt nói: "Không chơi được thì đừng có chơi, ngoan ngoãn mà làm học sinh giỏi của các người đi."



"Không sao. Ta vốn sống qua ngày ở trường học". Diệp Thu nhìn vẻ mặt cô gái có chút lo lắng, trong lòng lại mơ hồ có chút áy náy. Mình đúng là quá buồn chán, gì chứ lại lấy chuyện người ta phóng khí đi giễu cợt người khác.



"Nếu không chúng ta thông báo với bên bảo vệ trường đi. Chuyện này nên để bọn họ lo". Cô gái đề nghị nói.



"Bạn nhìn mặt mũi tên này là biết rồi, chỗ bảo vệ trường đến cũng không dám làm gì hắn. Nếu không, sao hắn đập tới gần trăm chiếc xe của người ta mà vẫn không sao chứ?" Diệp Thu vỗ vỗ bả vai cô gái, mỉm cười nói.



"Ngươi đúng là hiểu chuyện", Mã Uy vác chiếc côn sắt đi về nói: "Bỏ đi, xem ra ngươi vẫn có chút thông minh, tha cho ngươi một lần. Hôm nay không đập phá nữa, ta còn có việc phải làm."



Bộ dạng Mã Uy giống như có việc vội thật, lần nữa vác cây côn sắt lên bả vai, quay người đi về phía xe của mình.



Diệp Thu nhìn cô gái đang kéo áo mình, tới giờ vẫn chưa biết tên người ta, liền cười hỏi: "Bạn tên là gì?"




"Triệu Dục" Cô gái nhỏ giọng nói.



"Triệu Dục, đợi mình ba phút" Diệp Thu vỗ vỗ bàn tay cô đang nắm vạt áo mình nói.



Lúc tay Triệu Dục bị tay của Diệp Thu đập vào, giống như bị điện giật vội vàng bật ra, khuôn mặt cũng trở nên ửng đỏ. Diệp Thu cũng nhân cơ hội này xông thẳng tới Mã Uy, chỉ trong thời gian nháy mắt đã tới phía sau hắn.



Lúc Mã Uy nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, định quay đầu lại xem xét tình hình, cổ hắn đã bị người khác xiết chặt từ phía sau rồi. Tay Diệp Thu hơi dùng lực, Mã Uy đã đau tới hét lớn lên, chiếc côn sắt trên tay cũng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng bịch.



"Hai mươi vạn" Diệp Thu ấn cơ thể khỏe mạnh của Mã Uy xuống đầu xe của hắn, cười nói."



"Ngươi… mau bỏ ta ra, biết ta là ai không? Ba ta chính là…A? Đau…đau quá" Mã Uy còn chưa kịp kể gia cảnh, liền bị Diệp Thu xiết chặt kêu lên.



"Hai mươi vạn, một đồng cũng không được thiếu. Tốt nhất ngươi hãy cầu khấn trong túi mình có đủ số tiền đó, hoặc là hậu quả tự mình gánh lấy" Diệp Thu cười nhạt nói.



"Không có. Ta đây đập xe người khác chưa bao giờ đền tiền cả."



"Vậy thì thật đáng tiếc" Diệp Thu ấn đầu Mã Uy đập mạnh xuống thùng xe, choang một tiếng. Đầu Mã Uy và thùng xe tiếp xúc với nhau, trán Mã Uy sười da rồi, thùng xe vẫn không sao. Hummer chính là Hummer, chất lượng đúng là không bình thường.




"Hai mươi vạn. Có trả không?" Diệp Thu nắm tóc hắn hỏi.



"Không".



Diệp Thu không còn kiên nhẫn để hỏi tiếp nữa, ấn đầu hắn đập từng cái từng cái vào thùng xe ô tô, tiếng choang choang không dứt, mỗi lần đập, là mỗi lần Triệu Dục đứng ở bên nhìn cũng cảm thấy tim đập mạnh. Sau mười mấy lần, Diệp Thu mới dừng lại hành động bạo lực của mình.



"Lần cuối cùng, trả tiền cho ta" Sắc mặt Diệp Thu có chút tức giận nói.



Triệu Dục xem tròn mắt há miệng, một học sinh với gương mặt thanh tú thân hình gầy gò trong giờ học thái cực quyền bị thầy giáo thái cực quyền đẩy ra xa như vậy khi đánh người lại hung tàn khát máu như thế.



Trán Mã Uy đập tới vừa đỏ vừa tím, còn chảy máu ra ngoài. Đầu óc quay cuồng, mãi lâu sau mới có chút sợ hãi nói: "Anh hùng, đừng đánh nữa."



"Có thể không đánh, tiền thì sao?"



"Em không có tiền, không mang nhiều như vậy"



"Séc? Thẻ tín dụng?" Diệp Thu mất kiên nhẫn nói.




"Đợi chút" Mã Uy lục lọi trong ngực hồi lâu, rút ra một tấm thẻ đưa cho Diệp Thu nói: "Bên trong còn mười mấy vạn, đưa hết cho anh, chiếc xe đó em cũng không cần. mật khẩu là sáu số tám."



Diệp Thu buông cổ áo Mã Uy, nhận tấm thẻ tín dụng cất vào trong túi áo, đi tới trước mặt Triệu Dục nói: "Đi thôi. Đã quá giờ vào học rồi."



Triệu Dục rõ ràng bị shock bởi cảnh tượng vừa nãy, người lảo đảo lùi về sau, thấy vẻ mặt Diệp Thu cười nhìn cô, lúc này mới khôi phục một chút, nói: "Đi thôi".



Sau đó xách túi đi phía trước, giữ khoảng cách với Diệp Thu. Dáng vẻ người con trai này lúc đánh nhau chẳng khác gì một người điên cả.



Ra khỏi bãi đỗ xe của đại học Thủy Mộc, Diệp Thu nói: "Gần đây có phải cô thường xuyên thức đêm không?"



"Đúng rồi. Gần đây công việc bận rộn, thời gian làm việc và nghỉ ngơi mỗi ngày không được đúng giờ giấc lắm. Sao anh biết?" Triệu Dục nghi hoặc hỏi.



"Hơn nữa gần đây cô ăn không ít đồ béo và đồ nhiều dầu mỡ, đúng không?" Diệp Thu không trả lời câu hỏi mà tiếp tục hỏi.



"Hả?" Triệu Dục há lớn miệng. " Ngay cả điều này anh cũng biết? Anh theo dõi tôi à?"



Diệp Thu cười lắc đầu, nói: "Tôi theo dõi cô làm gì? Là cơ thể cô thể hiện ra thôi. Nếu cô có thể giải quyết hai vấn đề này, ăn nhiều rau và hoa quả, sau này dạ dày sẽ tốt hơn rất nhiều."



Khuôn mặt Triệu Dục bỗng đỏ ửng lên, cô biết điều Diệp Thu nói là chuyện cô xì hơi trong giờ học. Trời ạ, việc này đã trở thành sự sỉ nhục trong đời cô. Mỗi người đều không thể tránh khỏi xì hơi, nhưng sao mình lại xì hơi trong giờ lên lớp như vậy chứ? Còn bị người khác nghe thấy nữa, thật là mất mặt quá đi.



"Được rồi. Côn lên lớp đi" Diệp Thu đứng lại nói với Triệu Dục.



"Anh không vào lớp sao?" Triệu Dục nghi hoặc hỏi.



"Tôi còn phải ra ngoài làm chút chuyện" Diệp Thu cười nói.



"Vậy được, bye bye, cảm ơn lời khuyên của anh" Triệu Dục cười vẫy tay tạm biệt Diệp Thu.



Diệp Thu sờ sờ thẻ tín dụng trong túi áo, bước nhanh về phía cổng trường. Hắn phải nhanh chóng rút số tiền trong thẻ ra, nếu không tên tiểu tử đó chạy đi đăng ký mất giấy tờ thì làm thế nào?



Mã Uy dựa vào xe ngồi trên mặt đất, giơ tay sờ vết thương trên trán, bàn tay lập tức bị dính máu. Máu trên tay Mã Uy đưa tới môi liếm vài cái, mắng: "Tên khốn kiếp, quả là như trong tài liệu giới thiệu. Trong xương vốn là bạo lực điên cuồng, chẳng trách nữ ưu số 11 một cao thủ hiểu được vận khí cũng bị hắn giết chết. Xem ra mình cũng phải cẩn thận một chút."



Như vậy coi như bước đầu tiếp cận mục tiêu rồi? mặc dù biện pháp có chút quá tàn nhẫn với chính mình, nhưng thế này, chắn hắn sẽ không hoài nghi?