Cuộc sống vẫn diễn ra không có gì thay đổi, cuộc sống của Diệp Thu không có bất cứ tình tiết phức tạp nào, bình lặng mà lại nhàn nhã. Lên lớp học bài, cùng Lam Khả Tâm lên thư viện đọc sách, có lúc còn bị Dương Nhạc và Lý Đại Tráng kéo đến sân bóng. Từ sau lần trước hắn và đám người của đội bóng trường náo loạn mâu thuẫn với nhau, hắn rất ít khi chơi bóng ở sân này. Phần lớn thời gian đều là đứng ở ngoài xem Dương Nhạc và Lý Đại Tráng biểu diễn.
Mặc dù Diệp Thu không đánh bóng rổ nữa, nhưng thành viên của đội hộ vệ vương tử càng ngày càng đông. Không ai có thể quên được hình ảnh Diệp Thu giẫm lên đầu một người giống như chim bay lượn trong không trung hôm đó. Càng có nhiều nữ sinh mơ mộng có thể nắm tay Diệp Thu bay lượn trong không trung.
Danh tiếng của Diệp Thu ở trường rất lớn, lúc đi trên đường cũng có một số người không quen biết chào hỏi hắn, Diệp Thu cũng mỉm cười gật đầu. Có lúc hắn cũng ngồi lại nói chuyện với một số nữ sinh tới thăm hắn, trả lời đủ các loại câu hỏi mà các cô đưa ra. Khả năng ảo tưởng của con gái vượt qua cả mức bình thường luôn hỏi những câu hỏi khiến hắn không kịp trở tay.
Hắn không quan tâm người khác nói gì, người ích kỷ ganh ghét trong xã hội rất nhiều . Người không ăn được nho, bọn họ sẽ chỉ nho nói nó chua.
Dương Nhạc và Lý Đại Tráng xuyên qua đám người ở sân bóng tới phía sau Diệp Thu. Dương Nhạc sẽ đi tới bên phải Diệp Thu, Lý Đại Tráng đi tới bên trái Diệp Thu, ba người bọn họ đã quen với tư thế như vậy.
Diệp Thu mặc quần áo thoải mái, hai tay đút trong túi quần, khiến người ta có cảm giác rất mệt mỏi lười biếng. Sau khi không phải chấp hành nhiệm vụ vệ sĩ, tâm trạng cũng trở nên thoải mái. Mỗi ngày không có việc gì, thần kinh của Diệp Thu cũng càng ngày càng lớn. Các cô gái nói Diệp Thu có vẻ bụi bụi chắc là vì điều này.
"Thời gian này chị Tiểu Mạn rất vất vả. Cậu cũng không đến động viên chị ấy ?" Dương Nhạc nhìn Diệp Thu nói. Lý Đại Tráng tay ôm một quả bóng rổ, vừa đi vừa đập. Thấy có gái xinh đi tới, hắn liền làm hai động tác tự mình thấy rất hay, đưa bóng về sau người, sau đó nhanh chóng đưa bóng lại, đáng tiếc kỹ thuật của Lý Đại Tráng quả thật không ra sao cả, như thế nào lại đưa bóng đưa bóng thì đột nhiên bóng rời tay bay xuống, lăn tới chân con gái người ta.
"Sao thế? Chắc sắp khai trương rồi chứ?" Diệp Thu cười hỏi. Mặc dù hắn rất ít quan tâm tới chuyện của cửa hàng đồ cổ, nhưng Dương Nhạc lại thường xuyên báo cáo tình hình hiện giờ cho hắn, công việc chuẩn bị cho cửa hàng đồ cổ như lắp đặt, tuyển nhân viên, bồi dưỡng nhân viên đều đã xong, điều còn lại cần làm là tìm ngày hoàng đạo mở cửa kinh doanh thôi.
"Ha ha, cậu hất tay một cái là làm tới nơi tới chốn. Nếu để chị Tiểu Mạn biết cậu vẫn chưa biết bao giờ khai trương. Chị ấy chắc chắn sẽ nổi điên lên mất. Cậu mới là ông chủ lớn, lúc nào khai trương bọn mình còn phải hỏi cậu mà. Sao cậu lại hỏi ngược lại bọn mình thế?"
Diệp Thu có chút xấu hổ sờ sờ mũi, nói: "Mọi người quyết định là được rồi".
Dương Nhạc gượng cười nói: "Mình không dám nói với chị Tiểu Mạn cậu đang ở Yến Kinh, nếu không chị ấy đã sớm chạy tới trường học tìm cậu rồi. Gần đây chị ấy bận tối mặt tối mày vào, cậu cũng không tới nơi xem qua. Lúc trước mình và chị Tiểu Mạn cũng có bàn bạc chuyện bao giờ khai trương, ý của chị Tiểu Mạn là phải làm một nghi thức cắt băng khai trương, nếu có thể mời hai khách quý tới thì càng tốt."
"Nghi thức cắt băng?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi, "Có cần phải long trọng vậy không?"
"Dựa theo quy mô tiệm đồ cổ của chúng ta mà nói, có thể xếp vào top 3 trên con phố này. Trừ hai tiệm lớn có tiếng ở Yến Kinh là Tụ Bảo Trạch và Tàng Cổ Hiên, chúng ta là lớn nhất. Làm nghi thức cắt băng nhỏ cũng rất thích hợp, ít nhất có thể thu hút sự chú ý của một bộ phận người. Khai trương cửa hàng mới, điều sợ nhất là không có nhân khí" Dương Nhạc lúc nói tới việc kinh doanh, sắc mặt sẽ trở nên nghiêm chỉnh.
Diệp Thu nghĩ ngợi, nói: "Thật ra mình cảm thấy có một người có thể tới chống đỡ tình hình."
"Ai?"
"Trần Hoài Ân" Diệp Thu cười nói. Trần Hoài Ân là nhà sưu tầm và chuyên gia nghiên cứu đồ cổ nổi tiếng quốc tế, nếu thầy chắn chắn tới tham dự nghi thức cắt băng đúng là không còn gì hợp hơn.
"Thầy Trần? Có lẽ không được. Nghe nói thầy rất ít khi tham gia các hoạt động kiểu thương nghiệp của người khác" Dương Nhạc khó xử nói.
"Không có gì. Để mình đi mời thầy Trần" Diệp Thu cười an ủi nói, "Nhưng chỉ có một khách quý như vậy, cũng hơi quá đơn điệu."
"Vẫn còn một người thích hợp bạn chưa nghĩ tới?" Dương Nhạc cười ha ha hỏi. Diệp Thu nghĩ ngợi, vẫn không biết ai thích hợp. Lẽ nào mình phải đem Đường Bố Y ra ngoài. Thế thì hơi thổi phồng một chút, sợ rằng ngày mai tiệm đồ cổ Danh Dương Thiên Hạ có thể lên trang đầu " Yến Kinh nhật báo". Nhưng, Dương Nhạc chắc không biết đầu đuôi về Đường Quả mới đúng.
"Đông Nhi ấy. Lẽ nào cậu quên mất tên cô ấy rồi sao?"
Đường Thành Đô là một con phố đồ cổ có tiếng ở Yến Kinh, nổi danh cùng với phố tiền tệ Yến Kinh, phố quần áo đường Vương Phủ và quán bar Tam Lý Truân. Chỉ cần nhắc tới đường Thành Đô, chắc chắn sẽ khiến người ta nhớ tới tiệm đồ cổ trên đường này.
Ở cửa một tiệm đồ cổ lắp đặt màu sắc hương cổ, một đám người đang cười cười nói nói ở cổng, hình như đang lo lắng chờ đợi cái gì. Bốn chữ lớn Danh Dương Thiên Hạ phóng khoáng, khắc trên một biển gỗ dày màu vàng kim, có đề tên Trần Hoài Ân.
Lục Tiểu Mạn mặc bộ đồ công sở màu đen, dưới chân đi một đôi giày da bệt. Tóc xoăn cũng dùng một cái kẹp tết lên, lộ ra cái trán trơn bóng, có vẻ rất trang nghiêm.
Lục Tiểu Mạn chỉ tấm biển phía trên nói với người bạn tốt : "San San, chắc chắn bạn không biết Trần Hoài Ân là ai đúng không? Sau khi vào nghề này mình cũng mới biết danh tiếng của người này. Xuất bản mười mấy tác phẩm chuyên ngành về phương diện nghiên cứu đồ cổ, danh tiếng rất đáng sợ đó. Không biết hai đứa trẻ này sao lại mời được nhân vật lớn như vậy tới giúp viết lưu niệm?"
Tô San trái ngược Lục Tiểu Mạn, cô mặc một chiếc váy dài màu kem, mặc áo lót màu trắng, áo khoác ngoài nhỏ màu vàng nhạt. Tóc dài ngang vai, trang điểm nhẹ xinh đẹp, cả người nhìn rất hiền dịu ấm áp.
Tô San vốn phụ trách công việc quản lý hành chính ở công ty, nghe lời bạn tốt khuyên bảo, cuối cùng quyết định từ chối níu kéo của ông chủ công ty. Từ chức chạy tới đây cùng cô gia nhập ngành nghề đồ cồ rất xa lạ. Danh Dương Thiên Hạ thì nàng phụ trách tiêu thụ, cô chủ yếu phụ trách vận hành bình thường của công ty.
Hôm nay khai trương tiệm đồ cổ Người phụ trách chủ yếu là tiệm trưởng Tô San, cho nên cô không trang điểm như đối phương, là một thành viên của công ty, hơn nữa còn là một quản lý cao cấp, ở những nơi như vậy luôn phải tới xem xét. Cô không chỉ đến, mà còn dẫn ba người cấp dưới do mình tuyển dụng tới cổ vũ.
Tiểu Mạn sợ rằng không nên làm nghi thức cắt băng làm gì. Nếu người đến quá ít, sẽ không khiến các đồng nghiệp khác trên phố chê cười chứ?
"Cậu không biết bọn họ là ai, mà cũng theo bọn họ tới làm việc này?" Tô San cười giễu cợt người bạn tốt của chính mình.
"Không phải cậu cũng theo mình tới sao?" Ánh mắt Lục Tiểu Mạn cười quyến rũ, liếm liếm môi hơi sáng màu, nói: "Cậu đừng nói cái gì vì mình khuyên cậu mới đến nhé. Trước kia mình có khuyên cậu tới công ty mình, cậu cũng không cần đến?"
"Đáng chết kia, mình vốn vì cậu mới đến đây. Nếu không việc gì phải từ bỏ công việc rất tốt của mình hả?" Tô San mặt đỏ ửng cười nói.
"Xời, biết trước cậu sẽ nói như thế. Đợi Diệp Thu tới đã, đôi mắt hồ ly của cậu cũng đừng có liếc người ta. Nếu không mình sẽ vạch trần cậu."
"Không ngắm không ngắm. Cậu có tính lũng đoạn hay không?"
"Mình không có hứng thú với trẻ em. Mình thích người đàn ông trưởng thành chững chạc. Cậu nói xem hai người đó vẫn là sinh viên, sao lại có nhiều tiền như vậy?" Từ sau khi biết Diệp Thu và Dương Nhạc vẫn là tân sinh năm thứ nhất, Lục Tiểu Mạn vẫn luôn gọi hai người bọn họ như vậy. Năm đó biểu hiện ở trường của cô cũng coi như xuất sắc, khi tốt nghiệp vẫn là sinh viên tốt nghiệp ưu tú của trường. Nhưng lăn lộn xã hội mấy năm, còn chạy tới làm thuê cho sư đệ. Quả thật là có chút tổn thương lòng tự tôn của các cô.
Lúc đang nói chuyện, thấy một chiếc xe màu đỏ chạy tới, nói: "Không nói nữa, có khách tới rồi. Mình đi đón khách".
Tô San nghe thấy trong lời cô nói có khuyết điểm, che miệng cười ha ha.
Chiếc xe Beetle màu đỏ này là loại xe Lục Tiểu Mạn rất thích, vừa đi về bên đó, vừa thưởng thức xe, nghĩ thầm lái loại xe này chắc chắn là một cô gái?
Đang lúc suy đoán, thấy Dương Nhạc đồ âu giày da từ trong xe bước ra, vội chạy tới mở cửa trước của xe.
Một cô gái xinh đẹp mặc áo màu đậm, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa màu đen, quần bò màu xám, dưới chân đi một đôi bốt màu trắng đi ra. Thấy Lục Tiểu Mạn đi về phía cô, khẽ mỉm cười chào.
Lục Tiểu Mạn thấy cô gái này hơi quen . Nhưng bỗng nhiên không nhớ ra tên cô. Thấy người ta lịch sự chào hỏi mình trước vội vàng đi tới nghênh đón.
Dương Nhạc đứng bên giới thiệu hai cô với nhau, nói: "Chị Tiểu Mạn, đây là Đông Nhi một minh tinh quảng cáo có tiếng. Cô ấy là bạn tốt của Diệp Thu… Đây là chị Tiểu Mạn. Tiệm đồ cổ ở đây đều dựa vào chị bên này giúp đỡ. Thời gian này để chị phải chịu mệt rồi."
Hai cô gái vừa quan sát nhau vừa bắt tay. Tô San cũng đi tới làm quen với Nhiễm Đông Dạ. Vốn là vài người đi đường bị thu hút tới xung quanh xem tiệm mới mở này, dù sao, Lục Tiểu Mạn và Tô San cũng là mỹ nhân cùng bậc, Mấy nhân viên kinh doanh tự Lục Tiểu Mạn lựa chọn cũng khí chất hơn người. Có người đẹp để ngắm, cũng có người muốn kiếm lợi ở đây.
Mà sau khi Nhiễm Đông Dạ tới, càng nhiều người đi đường tới đây. Không ít khách hàng trên đường khác cũng bị thu hút bởi cảnh bên này, đám con gái xinh đẹp đi tới cửa chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận.
Nhiễm Đông Dạ vào tiệm ngắm nghía một hồi, cười nói với Dương Nhạc: "Tiệm của các bạn rất lớn, năm nhất đã ra ngoài lập nghiệp, cũng chỉ hai bạn thôi? Diệp Thu đâu? Sao mình không nhìn thấy anh ấy?"
Dương Nhạc vẫn luôn đi cùng bên cạnh, nói: "Diệp Thu đi mời thầy Trần. Lát nữa sẽ cùng đến với thầy Trần."
"Giáo sư Trần Hoài Ân?" Nhiễm Đông Dạ kinh ngạc hỏi.
"Ừ, chính là thầy, không ngờ Đông Nhi cũng biết".
"Chị gái mình cũng thích sưu tầm đồ cổ, đã từng nghe chị nhắc tới người này. Thầy rất có danh tiếng trong nước, Diệp Thu có thể mời tới sao?" Nhiễm Đông Dạ có chút hoài nghi hỏi.
"Mình cũng đang lo lắng đây. Nhưng nếu cậu ấy đi mời, chắc chắn sẽ mời tới. Mình quen Diệp Thu lâu như vậy, cậu ấy chưa từng làm việc gì không chắc chắn cả".
Tô San vẫn luôn đứng bên cạnh vẻ mặt suy tư đột nhiên nhớ ra. Áo cưới đậu đỏ xem trên tivi mấy hôm trước không phải chính là quảng cáo mà cô gái trước mắt mình đóng hay sao? Lúc đó cô còn nói với Tiểu Mạn cô gái này thật xinh đẹp, không ngờ hôm nay cô lại đến tiệm của mình.
Diệp Thu rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sao có thể quen biết người nổi tiếng như vậy?
Mấy người đang nói chuyện trong cửa hàng, một chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc chạy tới. Lục Tiểu Mạn luôn để tâm bên ngoài, thấy lại có một chiếc xe chạy tới, vội vàng ra ngoài đón khách.
Không ngờ lại là Diệp Thu chui từ trong xe ra, Diệp Thu mặc một bộ âu phục màu đen vô cùng anh tuấn. Khuôn mặt tươi cười mở cửa xe, sau đó đứng bên cạnh mời một người đàn ông trung tuổi cũng mặc đồ âu đi giày da bước ra.
"Diệp Thu? Đây chính là cửa hàng của em? Quả đúng là bút tích đẹp. Lúc đầu em nhờ thầy viết tấm biển này cho em. Thầy còn do dự không thể động bút. Sợ gọi tên liều lĩnh như vậy sẽ bị người ta chê cười. Bây giờ xem ra, đúng là thầy xem nhẹ các em rồi". Trần Hoài Ân chỉ tấm biển Danh Dương Thiên Hạ trên cửa hàng nói.
"Thầy Trần, thầy đừng chê cười chúng em. Là bọn em trẻ tuổi, không biết mình". Diệp Thu khiêm nhường nói, chỉ Lục Tiểu Mạn đang đi tới nói: "Đây là trưởng tiệm Lục Tiểu Mạn của Danh Dương Thiên Hạ. Vị này là thầy Trần."
"Chào thầy Trần. Ngưỡng mộ đại danh của thầy đã lâu," Lục Tiểu Mạn cung kính giơ tay về phía Trần Hoài Ân.
"Chào em." Trần Hoài Ân và Lục Tiểu Mạn không quen biết, cho nên nói chuyện hơi ngắn gọn.
Trần Hoài Ân có một quy tắc, chính là không tham gia hoạt động cắt băng thương nghiệp thế này. Không ngờ giữ được bao nhiêu năm rồi, quy tắc lại vì tên tiểu tử này mà phá vỡ. Không có cách nào, ai bảo trong tay hắn có đồ vật trong mộng của mình chứ?
"Nhiễm tiểu thư tới chưa? Hoạt động đã có thể bắt đầu được chưa?" Diệp Thu nhìn Lục Tiểu Mạn hỏi. Cô là tiệm trưởng, cũng là người chủ trì hoạt động cắt băng lần này, những việc thế này là do cô sắp xếp.
"Tới rồi, đang tham quan trong cửa hàng. Thầy Trần, mời vào trong ngồi" Lục Tiểu Mạn cử chỉ lịch sự nói.
Diệp Thu gật gật đầu, cùng Trần Hoài Ân vào trong tham quan. Mặc dù là cửa hàng mới khai trương, nhưng có mấy bảo bối có thể khiến người khác sáng mắt lên. Trần Hoài Ân là người mê đồ cổ, thấy đồ vật thú vị có thể nghịch liên tục mấy giờ liền.
Diệp Thu thấy Nhiễm Đông Dạ thỉnh thoảng nhìn lén mình, trong lòng cười thầm. Cô gái dám yêu dám hận này càng ngày càng khiến người khác yêu quý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Trong thời gian Diệp Thu chuyển về trường, hôm nay là lần đầu gặp lại cô. Từ sau vũ hội bị mình vạch trần, chắc là cô đang cố gắng tránh mình.
Diệp Thu đi tới, quan sát khuôn mặt xinh xắn động lòng người của cô nói: "Lần này phiền đến cô rồi".
"Anh từ lúc nào biết khách sáo với người khác thế?" Đôi mắt Nhiễm Đông Dạ long lanh mỉm cười.
"Đã nói trước rồi, không có tiền thù lao đâu. Bọn tôi chỉ là kinh doanh ít vốn, tới bây giờ vẫn chưa có bất cứ lợi nhuận nào."
"Xời. Vì tiền em mới không tới tham gia những hoạt động nhàm chán thế này" Nhiễm Đông Dạ khinh thường nói, dũng cảm nhìn vào mắt Diệp Thu, vênh mặt nói: "Bởi vì đây là cửa hàng của anh nên em mới muốn đến, bỏ một hợp đồng điện ảnh rồi, giao cho người đại diện đi nói chuyện rồi."
Diệp Thu nhìn vào đôi mắt Nhiễm Đông Dạ, giống như hồ nước mùa thu, không cẩn thận sẽ bị người ta nhấn chìm.
Kim Hải Lợi vừa đến văn phòng, thư ký của hắn liền ôm đến một đống văn kiện lớn cần hắn ký tên, dựa theo thứ tự giới thiệu từng cái một.
"Kỳ hạn năm năm hợp tác giữa tập đoàn Kim Hải và kiến trúc Nhạc Cư đã kết thúc, bên Nhạc Cư có hi vọng tiếp tục hợp tác. Chủ tịch của bọn họ hi vọng có thể cùng dùng bữa tối với chủ tịch Kim."
"Đợt 2 của Tiểu khu điền viên sắp hoàn thành. Có thể bán trước được không? Quảng cáo đưa ra có thay đổi không?"
"Hội trưởng Vương của hiệp hội kiến trúc hẹn chủ tịch Kim ba giờ chiều gặp mặt"
"Còn có cửa hàng số 1 trên đường Thành Đô chủ tịch Kim bảo tôi lưu ý tới hình như hôm nay khai trương, cũng chuẩn bị một nghi thức cắt băng khai trương nhỏ".
Kim Hải Lợi đang ký tên bỗng dừng lại, ngẩng đầu hỏi "Cô đang nói tới người thanh niên họ Diệp chúng ta gặp lần trước thuê cửa hàng số 001 ở đường Thành Đô ?"
"Vâng"
"Nghi thức cắt băng có ai tham gia?"
Cô thư ký không ngờ chủ tịch lại hỏi đến vấn đề nhỏ như vậy, có chút bối rối nói: Việc này tôi không rõ lắm, không hỏi kỹ chuyện này."
"Cô làm việc kiểu gì thế hả? Không phải ta đã nói, bảo cô quan sát kỹ lưỡng tình hình bên đó sao?" Kim Hải Lợi đứng bật dậy khỏi ghế, đi tới giá áo lấy áo khoác, nói: "Ta tới đó xem thử."
"Chủ tịch Kim, 10h có một cuộc họp. Ông đã nói cần tự mình tham gia". Thư ký vội vàng nhắc.
"Lùi hết lại một giờ" Kim Hải Lợi đến đầu không quay lại nói. Cô thư ký vừa gọi điện báo hoãn hội nghĩ một giờ vừa theo sau Kim Hải Lợi đi về phía thang máy. Trong văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đường Thị, Uông bá cũng đang báo cáo tình hình như vậy với Đường Bố Y.
"Bác nói là Diệp Thu mở cửa hàng? Chính ở đường Thành Đô của khu tiền tệ" Đường Bố Y ấn ấn huyệt thái dương nói. Từ sau khi Trịnh Như mất, cơ thể ông luôn không tốt, người cũng tiều tụy đi không ít.
"Vâng.Tiệm đồ cổ" Uông bá mặt không biểu cảm nói.
"Tên tiểu tử này" Đường Bố Y cười híp mắt nói: "Tôi vẫn luôn suy đoán, hắn sẽ dùng số tiền đó làm buôn bán gì cơ. Không ngờ lại là mở một cửa hàng đồ cổ. Đúng là ngoài dự tính của tôi. Tôi vẫn luôn nghĩ không thông, sao hắn lại chọn lựa ngành khảo cổ, lẽ nào là để hôm nay mở cửa hàng đồ cổ?"
"Việc này tôi không rõ, hình như mở cùng một bạn học".
"Oh, việc Diệp Thu rời khỏi biệt thự Lam sắc tôi biết, Mặc Nùng đều đã giải thích với tôi rồi. Chuyện đó cũng không thể trách hắn, nhưng là Mặc Nùng suy nghĩ chu toàn, tôi cũng không tiện ở giữa nói điều gì cả. Thời gian này bận rộn, cũng không tới đó xem thử. Tôi vốn cho rằng Quả Quả tâm tính trẻ con, tức giận vài ngày rồi sẽ hết. Bây giờ xem ra tình hình phức tạp hơn nhiều. Lẽ nào Quả Quả thật sự yêu Diệp Thu rồi?"
"Tiểu thư đã nửa tháng không tới trường, lão gia có cần tới thăm không?" Bác Uông nhỏ tiếng nhắc. "Những bảo vệ phái đến đưa đón tiểu thư đi học không lần nào hoàn thành nhiệm vụ, buổi sáng mỗi ngày tới đó, đều bị cô đuổi đi."
"Ai buộc dây thì người đó cởi, tôi tới đó có tác dụng gì? Đứa con gái quý báu của tôi sợ rằng bây giờ không muốn thấy tôi ấy chứ?" Đường Bố Y cười ha ha nói. "Đi thôi, chúng ta đi ủng hộ Diệp Thu trước đã."
"Lão gia, nếu ngài tới đó, có thể sẽ gây chú ý cho giới truyền thông."
"Ha ha, gây chú ý truyền thông cũng tốt. Cửa hàng mới khai trương của Diệp Thu, không phải đang cần đăng quảng cáo sao? Chúng ta tới đó giúp hắn một chút. Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn tìm hắn nói chuyện, vẫn nên tới một chuyến. Dù sao cũng chỉ là mấy bước đường thôi, mấy phút là tới rồi. Nếu chúng ta không đến, sợ sẽ bị tên tiểu tử này ghi hận mất".
Uông bá thấy ông chủ đã quyết định rồi, vội vàng ra ngoài thu xếp công việc bảo vệ an toàn.
Khang Trữ là một phóng viên giải trí của tờ "Báo đô thị Yến Kinh", thời gian trước làm thêm ca thêm giờ viết bài, vẫn luôn không để ý tới cảm nhận của bạn gái. Khó khăn lắm hôm nay mới có một ngày nghỉ ngơi, liền bị bạn gái kéo đi dạo phố.
Làm con trai thật khổ, làm con trai thật mệt. Muốn thành gia, là cuộc sống trí óc, dù sao, lừa con gái nhà người ta về làm vợ mình luôn phải tiêu hao chút tâm tư. Muốn lập nghiệp là một cuộc sống thể lực, nghèo nàn lạc hậu lao động khổ cực làm thế nào có thể có được sự nghiệp của riêng mình?
Đối với những người như hắn mà nói, Vương phủ đường lớn tất nhiên là lựa chọn đầu tiên. Chủng loại quần áo nào cũng có hết, cao vừa thấp đều có, cơ hội lựa chọn cũng nhiều một chút. Cho dù như vậy, mua cho bạn gái hai bộ quần áo cũng tiêu mất cả nửa tháng lương.
Mua quần áo xong, hai người lại đi về phía đường Yến Kinh. Đường Yến Kinh là khu vực trung tâm của Yến Kinh, là khu tiền tệ tiếng tăm nhất. Công ty của một trăm doanh nghiệp lớn mạnh trên thế giới phần lớn đều đặt trụ sở ở đây, cũng là nơi tập trung của đủ các loại xa xỉ phẩm, các cửa hàng hiệu.
Đương nhiên, bọn họ không mua nổi quần áo bên này. Nhưng vẫn may bạn gái mình rất dễ hài lòng, chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn nhìn, hoặc vào trong sờ sờ, sau đó tìm ra một đống lý do không tốt kéo hắn vội vã rời đi. Lúc Khang Trữ cảm thán mình tìm được một người vợ tốt, cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Người đàn ông nào không muốn khoác lên người con gái mình yêu quần áo hoa lệ nhất?